Chương 250 + 251 + 252

Chương 250:  Phạm Hành trở lại

Ngày sinh dự tính của Quách Tĩnh Tĩnh rơi vào khoảng ngày hai mươi tháng năm. Ngày tháng năm thời tiết có phần ẩm ương, lúc trời nắng mặc áo cộc cũng nóng, không có nắng mặc thêm cái áo khoác cũng lạnh.

Ngày hôm qua vừa đổ một trận mưa, sau khi mặt trời mọc nhiệt độ rõ ràng không giống lúc trước. Sáng sớm, Trương Thanh lấy quạt điện ra, một nhà ba người vây quanh bàn ăn bữa sáng, lòng bàn tay ươn ướt, vầng trán đẫm mồ hôi.

Sau đó đi bệnh viện, Trương Thanh phải tiếp tục chữa trị, người phụ trách kiểm tra sức khỏe cho Quách Tĩnh Tĩnh đổi thành một nữ bác sĩ khác, tính cách khác xa Trầm Hà. Người này đã làm người mẫu, mặc dù là lần đầu tiên cho kiểm tra sức khỏe cho Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng bởi vì luôn luôn nói về đề tài trẻ em mà Quách Tĩnh Tĩnh rất thản nhiên đón nhận.

"Con trai tôi năm nay lên tiểu học rồi, nhưng là tiếng Trung cũng không tốt lắm."

Diêu Lộ là đàn em của Trầm Hà, gả cho một Hoa kiều, năm nay vừa theo chồng trở về nước. Lúc tết âm lịch tụ họp, Trầm Hà nói chuyện mình đang làm cho cô biết, đàn em của Trầm Hà biết chuyện đàn ông có thể sinh con nên cảm thấy hứng thú vô cùng với chuyên này, vì thế bèn chủ động nói  muốn tới hỗ trợ, sau tết cô liền tới thật.

Đây cũng là nguyên nhân Trầm Hà có thể yên tâm trị liệu cho Trương Thanh, bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh bên này còn có Diêu Lộ. Trầm Hà vẫn hết sức tán thưởng năng lực của Diêu Lộ.

Diêu Lộ bất đắc dĩ vuốt tay. Sau khi về nước, chồng bận bịu với công việc, đứa nhỏ đều do cha mẹ cô đưa đón, bây giờ phiền toái lớn nhất chính là khai thông chướng ngại.

"Thằng bé đang đi học ở chỗ nào?" Quách Tĩnh Tĩnh hỏi.

"Tôi còn chưa quyết định nữa, thằng nhỏ còn chưa thích ứng được. Nó luôn bói với tôi nó nghe không hiểu người khác nói gì, cảm giác có chút cô đơn." Diêu Lộ thở dài, "Con trai tôi vẫn luôn rất hoạt bát, gần đây vì không có bạn mà tính cách dần dần trở nên ngột ngạt."

"Tôi cảm thấy chị hẳn mau sớm nhập học cho thằng bé đi. Nếu xung quanh chỉ toàn là người lớn thì việc hiểu nhau quả thật có hơi phiền toái, nhưng mà giữa trẻ con có lúc cũng không nhất định phải qua ngôn ngữ mới hiểu được nhau. Ngôn ngữ cơ thể của trẻ con phong phú hơn người lớn, khiến cho chúng hiểu nhau dễ dàng hơn rất nhiều."

Diêu Lộ có chút kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: "Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý, tôi vẫn luôn bỏ quên vấn đề này. Giữa những người bạn cùng tuổi sẽ dễ làm quen với nhau hơn so với người lớn chúng ta, là ý này sao?"

"Đúng vậy." Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu.

Diêu Lộ thật kích động, chắc cũng là do quan tâm nên sẽ bị loạn. Khoảng thời gian này bởi vì chuyện của con mà cô quả thật phiền não không ít, hôm nay được Quách Tĩnh Tĩnh khai thông một chút thì lập tức hiểu ra.

"Vô cùng cảm ơn cậu, Tĩnh Tĩnh, tôi có thể gọi cậu như vậy không?" Thấy Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, Diêu Lộ nhe răng cười một tiếng, "Quả nhiên giống như đàn chị đã nói, cậu là một người rất dễ ở chung. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu tương lai nhất định sẽ là một người ba rất giỏi. Có điều tôi thật sự tò mò, tuổi tác của cậu không lớn lắm, đây cũng là bé đầu của cậu phải không? Sao cậu lại hiểu rõ trẻ con như vậy?"

"Bởi vì trước kia em ấy là một người thầy được các bé tiểu học vô cùng yêu thích."

Từ cửa truyền tới một giọng nói giải thích nghi hoặc thay Diêu Lộ, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại bởi vì giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa này mà kinh ngạc trợn mắt, hai tay vội vàng chống người lên nhìn. Hạ Phạm Hành đen hơn hồi đầu năm một chút, có điều vẫn rất đẹp trai. Hắn đứng ở đó nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nở nụ cười ôn cưng chiều, sắc mặt êm ái.

Hắn nói: "A Tĩnh, xin lỗi em, anh về rồi đây."

Mặc dù đây là lần đầu tiên Diêu Lộ gặp Hạ Phạm Hành, có điều nhìn Quách Tĩnh Tĩnh kích động như vậy không khó để đoán ra người đàn ông này là ai. Diêu lộ cười một tiếng, vô cùng thức thời đứng dậy nhường không gian riêng cho bọn họ.

Lúc sắp đóng cửa lại, Diêu Lộ quay đầu hoạt bát chớp chớp mắt trêu đùa: "Mặc dù tôi rất hiểu cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng mà thân là thầy thuốc tôi không thể không nhắc nhở một chút, tình trạng bây giờ của Tĩnh Tĩnh không thích hợp làm vận động không dành cho trẻ nhỏ nha."

Nói xong, thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ bừng như con tôm luộc, Diêu Lộ cười giống như con mèo chỉ trộm thịt sống. Bây giờ nhìn lại, cô có thể trở thành bạn tốt của Trầm Hà cũng không phải là không có nguyên nhân. Mặc dù bề ngoài cùng tính cách trông khác biệt rất lớn nhưng từ trong xương hai người đều là tiểu ác ma gian xảo.

Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Quách Tĩnh Tĩnh si ngốc ngồi ở đó, hai má đỏ ửng nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt sáng như sao. Cậy vừa định xuống giường, Hạ Phạm Hành lại vội vàng ngăn lại

"Em đừng lộn xộn."

Hắn vừa nói vừa đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, cẩn thận ngồi xuống. Nhìn cái bụng tròn vo như trái banh dưới lớp áo mỏng của Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành đưa tay sờ, sự ôn nhu trong ánh mắt trông Quách Tĩnh Tĩnh như muốn tan chảy.

"Trông con có vẻ rất khỏe, đã lớn hơn lúc anh đi nhiều rồi."

"Ừm," Quách Tĩnh Tĩnh ừm một tiếng, thanh âm vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, "Lớn hơn nhiều lắm, mặc dù em có khống chế ăn uống nhưng mà con vẫn cứ lớn lên. Bây giờ lúc em đứng lên cũng không thể thấy được chân mình nữa rồi, muốn cắt móng chân cũng không được."

Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu than phiền, hơi bĩu môi khiến Hạ Phạm Hành cười càng sâu hơn.

"Thật à? Về rồi anh cắt cho em nhé?"

Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi gáy, ngượng ngùng gật đầu một cái. Hạ Phạm Hành thấy mấy đầu ngón chân kia cũng không được tự nhiên như chủ nhân của chúng, từng cái từng cái cong tới cong lui, một trước một sau mè nheo, đáng yêu hết sức.

Hạ Phạm Hành đưa tay muốn ôm cậu vào trong ngực, muốn hôn một cái lên mi mắt cậu nhưng lại bị cái bụng của Quách Tĩnh Tĩnh chĩa vào. Quách Tĩnh Tĩnh cũng rất sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành đỡ trán, vẻ mặt không biết làm sao, Quách Tĩnh Tĩnh lại là không tim không phổi cười rất vui vẻ.

"Tiểu bại hoại!" Hạ Phạm Hành đưa tay nhéo một cái lên chóp mũi Quách Tĩnh Tĩnh, cười mắng một câu, sau đó quẹt nhẹ qua bụng của cậu, "Con cũng giống như ba con vậy!"

Có thể nhìn ra được Hạ Phạm Hành khá oán hận.

Quách Tĩnh Tĩnh đắc ý nói: "Không cho anh hôn, hừ!"

Hạ Phạm Hành kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, tựa như không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh còn có một mặt ngạo kiều như vậy. Cậu học từ ai đây? Học ba mình à?

Quách Tĩnh Tĩnh lại không phát hiện ra chút nào về việc cậu quả thật đã học theo Trương Thanh. Ngày thường Trương Thanh nói không ít mấy câu thất thường kiểu này, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, thật vất vả đợi chờ cơ hội để được bắt nạt Hạ Phạm Hành, cậu dĩ nhiên không thể bỏ qua!

"Thật sao?"

Hạ Phạm Hành thấp giọng nói một câu, còn không chờ Quách Tĩnh Tĩnh kịp hiểu, Hạ Phạm Hành đã đứng dậy ngồi xuống sau lưng cậu, ôm lấy hai vai Quách Tĩnh Tĩnh từ sau lưng. Quách Tĩnh Tĩnh cả kinh, vội vàng quay đầu, mở miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, nụ hôn của Hạ Phạm Hành đã chặn mất.

Đời này Quách Tĩnh Tĩnh người duy nhất Quách Tĩnh Tĩnh tiếp xúc thân mật chỉ có Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành hiểu rõ cơ thể cậu như lòng bàn tay, sau khi đầu lưỡi dây dưa, Hạ Phạm Hành liếm hàm trên của Quách Tĩnh Tĩnh, hai tay qua lại ma sát yết hầu cậu, cử chỉ êm ái khiến con người ta phải run rẩy.

Quách Tĩnh Tĩnh mang thai vốn dĩ đã nhạy cảm, bây giờ sự khiêu khích của Hạ Phạm Hành hơi có vẻ trừng phạt, mỗi khi Quách Tĩnh Tĩnh không chịu nổi muốn phản kháng, hắn sẽ thay đổi cách hôn. Lúc thì dùng răng cắn nhẹ môi trên, lúc thì mút mát môi dưới không ngừng, sau khi đầu lưỡi lui ra thì dọc theo gò má Quách Tĩnh Tĩnh mà liếm cắn rái tai của cậu, rồi lại theo đường ranh chỗ gò má, đôi môi liếm xuống nửa bên vai đang lộ ra của Quách Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng như vết lông chim lướt qua.

"Hạ... Hạ Phạm Hành..."

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay, vòng qua phía sau ôm lấy cổ Hạ Phạm Hành. Cậu nâng cằm lên, cũng không biết là muốn né tránh hay là tiếp nhận, dáng vẻ đã nghiện mà còn ngại khiến ánh mắt Hạ Phạm Hành càng trở nên thâm thúy.

"Không được... Hạ Phạm Hành..."

Chút ý chí cuối cùng nhắc nhở cậu đẩy Hạ Phạm Hành ra. Đáy mắt Hạ Phạm Hành nồng sâu, cả hai nhìn đối phương mà thở dốc, không động đậy rất lâu.

Khó khăn lắm mới lắng xuống ngọn lửa dục đang bùng cháy trong lòng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.

"Em cười cái gì!" Ngữ khí của Hạ Phạm Hành thật không tốt, ác thanh ác khí, nhưng hết lần này tới lần khác đều mang theo dung túng cùng cưng chiều, "Sau này anh sẽ đòi lại hết!"

Quách Tĩnh Tĩnh ngọt ngào đáp một tiếng: " Được."

Hai người lại vuốt ve an ủi nhau một phen, cũng không dám kéo quá lâu, một mặt là sợ bản thân không cầm được, mặt khác Quách Tĩnh Tĩnh cũng muốn đi xem Trương Thanh. Hạ Phạm Hành cũng nghe Quách Tử Chương nói qua về việc Trương Thanh đang tiếp nhận chữa trị tâm lý nên cũng rất quan tâm đến tiến triển.

Quách Tử Chương còn đang chờ ở hành lang bên ngoài, Dương Tuyền thì ở canh anh. Quách Tử Chương dựa vào ngồi ở đó, Dương Tuyền ôm lấy vai anh, cứ mãi hỏi một câu: "Cậu có mệt không? Có muốn hay dựa vào tôi nghỉ ngơi một hồi không?"

Kết quả Quách Tử Chương lại gần vách tường chứ không thèm dựa vào vai y. Dương Tuyền tức giận hận không thể nạo tường, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp đưa tay ra kéo vai Quách Tử Chương, kết quả Quách Tử Chương ngay cả ánh mắt đều không buồn mở ra dù chỉ một chút!

Quách Tĩnh Tĩnh tay trong tay với Hạ Phạm Hành đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh chậm hơn Hạ Phạm Hành một bước, chỉ cần thế này thôi, ai trên ai dưới đã rất rõ ràng. Dương Tuyền nhìn thấy thì rất buồn bực.

"Hai người chưa nghe qua câu tú ân ái thì chết nhanh à? Vừa mới gặp mặt mà đã buồn nôn thế, không cần đến mức như vậy chứ?" Dương Tuyền trợn mắt nhìn hai tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, trong mắt đều là hâm mộ ghen tị, nếu như nói ra thì là chua đến ê răng.

"Dương Tuyền, cậu ngứa da đúng không? Có tin tôi nói chuyện cậu cầu xin tôi cho Tử Chương nghe không?"

"Phạm Hành!" Dương Tuyền như con thỏ bị kẹp đuôi nhảy bật dậy khỏi chỗ, cánh tay đụng vào sau ót Quách Tử Chương. Quách Tử Chương bị y đánh thiếu chút nữa đã gãy cổ.

Anh ngước mắt nhìn Dương Tuyền, âm trầm nói: "Cậu lại muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa?"

"Không..." Dương Tuyền rụt cỏ đáp lại Quách Tử Chương một tiếng, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, "Cậu tới đây cho tôi!"

Nói xong y liền kéo Hạ Phạm Hành đi sang một bên. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bọn họ, có chút không rõ.

"Tĩnh Tĩnh, em đừng để ý tới bọn họ, tới đây nào."

Quách Tử Chương cười một tiếng với Quách Tĩnh Tĩnh, vẫy vẫy tay với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, Quách Tử Chương đỡ cậu ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mịn, trong ánh mắt nhìn cậu đều là ý cười.

"Em có vui không?" Quách Tử Chương hỏi.

"Có ạ." Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng trả lời.

"Vậy thì tốt, " Quách Tử Chương cười nói, "Tĩnh Tĩnh, bất kể lúc nào, chỉ cần là khi em cảm thấy mệt mỏi, rất cần một người bầu bạn thì em phải nói cho cậu ta biết, nói cho cậu ta biết rằng em nhớ cậu ta, em cần cậu ta. Nếu như em cái gì cũng không nói thì đối phương cái gì cũng sẽ không biết, em sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn thôi. Cứ như vậy thì trong lòng em cũng sẽ chôn giấu rất nhiều sự buồn phiền, hai bên sẽ càng ngày càng xa nhau. Dù có yêu nhiều đến mấy đi chăng nữa, nhưng nếu như em không nói ra thì cũng là một sự tổn thương đối với đối phương, em biết chưa?"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi gật đầu: "Cảm ơn anh nhiều, anh Chương."

Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành đột nhiên trở lại nhất định là Quách Tử Chương đã nói gì đó với hắn. Những lời này Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói ra là bởi vì cậu không muốn khiến Hạ Phạm Hành lo lắng, cậu cảm thấy bản thân có thể chịu đựng, có thể xử lý được những thứ tâm trạng tiêu cực này.

Nhưng mà lúc Hạ Phạm Hành thật sự đứng ở trước mặt cậu, cậu mới phát hiện rằng hóa ra bản thân lại cần hắn, nhớ hắn đến vậy. "Cho nên anh Chương lúc nào cũng để Dương Tuyền ở bên cạnh mình sao? Quách Tĩnh Tĩnh tò mò hỏi.

Quách Tử Chương đỡ trán, lắc đầu thở dài: "Không phải, là do cậu ta mặt dày quá, đuổi mãi chẳng đi."

"Như vậy sao..." Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, "Nhưng mà em thấy anh Chương cũng vui đó chứ."

Quách Tử Chương hơi ngẩn ra, anh cũng vui sao? Hình như quả thật có vui thì phải!

Chương 251: Vu Hà cầu cứu

Dương Tuyền kéo Hạ Phạm Hành qua một bên, chắc chắn rằng Quách Tử Chương không nhìn thấy cũng không nghe được mới nói với Hạ Phạm Hành:  "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chuyện này không được phép để cho Tử Chương biết. Cậu vừa rồi thiếu chút nữa đã để lộ rồi, tình nghĩa anh em có chắc bền lâu?"

Hạ Phạm Hành liếc y một cái: "Anh em? Cậu đừng quên, Tử Chương cũng là anh em của tôi."

"Nhưng thời gian chúng ta quen nhau lâu hơn, nói thế nào đi nữa thì địa vị của tôi vẫn phải nặng hơn câu ta chứ?"

"Cái này khó mà nói được."

"Hạ Phạm Hành!" Dương Tuyền tay run run chỉ vào hắn, "Cậu... cậu là đồ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván! Là ai chỉ vì một cú điện thoại mà không ngại xa muôn trùng vạn dặm chạy tới giúp cậu? Là ai không từ khổ cực giúp cậu quản lí cả xí nghiệp lớn như vậy? Bây giờ cậu nói thế không thấy phụ lòng tôi lắm sao?"

"Được rồi!" Hạ Phạm Hành đẩy đầu ngón tay y ra, "Đừng nói như thể cậu là Mạnh Khương Nữ (*) ấy, thứ cậu muốn cậu tự đi mà giữ."

(*) Mạnh Khương Nữ: Mạnh Khương Nữ (chữ Hán: 孟姜女), hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một câu chuyện cổ tíchtruyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Hạ Phạm Hành vừa nói xong, lấy một cái túi từ trong hộp ra đưa cho Dương Tuyền. Hai mắt Dương Tuyền sáng lên, y mở ra nhìn, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, "Cậu có chắc chắn cái này còn khủng hơn cả thứ tôi dùng lần trước không?"

"Dĩ nhiên, cái đó của cậu đã được chắt lọc qua rồi, còn cái này là dịch nguyên bản, nhưng mà cậu phải nhớ, chỉ cần một giọt là đủ rồi, dùng nhiều quá hại sức khỏe."

"Hừ! Tôi là loại người không biết chừng mực đến như vậy sao?" Dương Tuyền nhét vào vào trong túi, coi nó như bảo bối, sau đó lại hỏi một câu, "Cậu chắc chắn có tác dụng tê dại chứ? Tôi không muốn lại bị..."

Dương Tuyền kịp thời ngậm miệng, thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi mình.

Hạ Phạm Hành vẫn nghe hiểu, liếc tới phía sau mông y.

"Nhìn cái gì vậy! Đi mà nhìn Tĩnh Tĩnh nhà cậu ấy!" Dương Tuyền che mông không cho hắn nhìn, trợn mắt nhe răng nhìn Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành hừ cười một tiếng: "Cậu yên tâm, dù cậu có cởi sạch tôi cũng không hứng nổi."

Dương Tuyền nổi giận. Y cảm thấy Hạ Phạm Hành nhất định đang làm nhục y!

Cuối cùng Quách Dực không thể trở về đúng thời hạn, ngay cả Quách Tử Chương nửa đêm cũng bị gọi về, chuyện này Hạ Phạm Hành biết nhưng Trương Thanh lại không biết. Hạ Phạm Hành dựa theo những gì Quách Tử Chương nói với mình nói cho Trương Thanh, trời sáng anh mới đi.

Hôm nay ở kinh thành gió mây biến sắc. Quách Bình bị tố cáo trong thời gian nhậm chức tại tòa án đã lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, đã thế còn là một khoản không nhỏ. Viện kiểm sát lập tức bắt đầu lập án điều tra, tất cả những nhân viên liên quan tới vụ án đều bị điều tra kỹ, bản thân Quách Bình vẫn kiên quyết không chịu nhận tội.


Phía trên vì chuyện Quách Bình nhận hối lộ mà thành lập một tổ điều tra đặc biệt, lãnh đạo mới sau khi nhậm chức vẫn cực kì quan tâm tới án tham ô. Viện kiểm sát với thái độ phụ trách cao độ tra ra chứng cớ cùng nhân viên có liên quan, bày ra trước mặt Quách Bình. Quách Bình sau đó mới thẳng thắn khai ra chuyện bản thân dính líu tới những vụ hối lộ.

Cuối cùng, cơ quan công tố viện kiểm sát đã khởi kiện lên tòa án theo luật.

Quách Bình phạm tội, bất luận mấy người Quách Lương có biết hay không cũng sẽ bị điều tra kĩ toàn bộ, ngay cả Quách Tử Chương cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Kinh thành có lời đồn đại, nói lần này Quách Bình xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có là bởi vì người ở sau lưng tố cáo ông ta chính là em trai ruột Quách Dực. Rất nhiều người không tin vào lời đồn này. Những năm này Quách Dực lên cao rất nhanh, trước khi bị bệnh trước quả thật như mặt trời ban trưa. Nếu như Quách gia xảy ra chuyện đối với ông tuyệt đối là trăm hại mà không lợi.

Coi như là kẻ ngu cũng tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện tổn người hại mình này. Cho tới sau này, Quách Dực chủ động từ bỏ tất cả các chức vụ ở quân đội, rời khỏi nhà, rời khỏi kinh thành, dần dần mới có người tin tưởng lời đồn đại này là thật.

Có điều đây đều là chuyện sau này, hôm nay Trương Thanh còn chưa biết chuyện Quách Tử Chương bị điều trở về.

Ngày thứ ba Quách Tử Chương rời đi, Trương Vu Hà tìm tới cửa. Cũng không biết ông ta từ đâu mà có được địa chỉ mà từ sáng sớm, Trương Thanh ra mở cửa đã nhìn thấy Trương Vu Hà đứng ở cửa, râu ria xồm xoàm, bình thường lúc nào cũng âu phục giày da tươm tất vào lúc này cổ áo chưa bẻ xuống hết cũng không biết.

Thấy Trương Thanh, Trương Vu Hà ngẩn người, giọng ồm ồm hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền anh, chúng ta có thể trò chuyện được không?"

Trương Thanh nhấp mím môi, thấy ông ta chán nản thất thểu như vậy cũng không nhẫn tâm đuổi người, bèn nghiêng người qua: "Vào đi."

"À, được!"

Trương Vu Hà không nghĩ tới Trương Thanh sẽ đồng ý cho mình vào nhà. Ông ta gật đầu liên tục, đầy áy náy đi vào sân. Đúng lúc Quách Tĩnh Tĩnh đang bưng quần áo đi ra phơi nắng, thuận miệng hỏi một câu: "Ba, không phải ba nói tới chợ..."

Trương Vu Hà thấy Quách Tĩnh Tĩnh thì kinh ngạc với cái bụng của cậu lắm. Ông ta chỉ vào cậu, lắp bắp nói: "Cậu ta... Cậu ta..."

Trương Vu Hà cũng là người làm cha, ông ta muốn hỏi Quách Tĩnh Tĩnh có phải bị bệnh hay không, chắc ngay cả chính ông ta cũng không tin, nhưng đáp án đàn ông mang thai có lẽ càng khiến người ta kinh sợ.

Trương Vu Hà há miệng, kinh sợ không nói nên lời.

"Không phải đã bảo để anh phơi quần áo rồi sao? Sao lại bê ra đây rồi."

Sau đó Hạ Phạm Hành đi ra, lập tức đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh,  nhận lấy quần áo đã giặt qua trong tay cậu. Hắn bỏ quần áo qua trên giàn hoa, sau đó nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh vào trong. Quách Tĩnh Tĩnh cũng không nghĩ tới Trương Vu Hà sẽ xuất hiện, bị ông ta bắt gặp cậu cũng căng thẳng, không biết làm thế nào mới phải. Vừa hay lúc này Hạ Phạm Hành đi ra, cậu liền đưa quần áo cho hắn. Hạ Phạm Hành đỡ cậu trở vào nhà.

Sau khi vào cửa, Hạ Phạm Hành hơi híp mắt nhìn Trương Vu Hà, trong mắt mang sự cảnh cáo. Trương Vu Hà nhìn thấy bèn thu lại vẻ mặt giật mình của bản thân, chỉ là sắc mặt hơi cứng đờ.

Quách Tĩnh Tĩnh vào nhà, trở tay nắm lấy tay Hạ Phạm Hành.

"Em đừng khẩn trương quá, ông ấy sẽ không nói lung tung đâu." Hạ Phạm Hành vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, "Trương Vu Hà trừ đầu óc có hơi cổ hủ ra thì cũng không có ý đồ xấu gì. Trước kia đối xử với nhà em như vậy chắc là do tự nuông chiều bản thân quen rồi, hôm nay xảy ra biến cố lớn vừa hay để ông ta trở lại mật đất, tìm lại bản tính của mình."

Quách Tĩnh Tĩnh có chút hiếu kỳ: "Sao anh hiểu rõ ông ta thế?"

Sau khi Trương Vu Hà về nước, bên Hạ Phạm Hành đúng dịp xảy ra một đống chuyện nên cũng không tiếp xúc với ông ta quá nhiều, nhưng Hạ Phạm Hành nói như thể hắn hiểu rõ ông ta lắm, tựa như hắn đã tận mắt thấy những chuyện ông ta đã làm vậy.

Hạ Phạm Hành nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói như thế thì thở dài: "Lúc nhà em xảy ra chuyện, mặc dù anh không ở bên cạnh em, có điều anh vẫn luôn giữ liên lạc với chú Quách. Cụ thể chuyện gì xảy ra anh vẫn biết, nếu như không phải là biết chú Quách luôn ở đó chăm sóc chiếu cố, em cho rằng anh sẽ yên tâm để mặc cha con em bị người ta bắt nạt sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh nghe Hạ Phạm Hành nói, trong lòng cũng thấy ấm áp dễ chịu. Cậu lẩm bẩm: "Em không có sao, ba không chịu cho em ra mặt, nhưng mà ba em đã chịu không ít đau khổ, còn có ông bà nội..."

"Họ chịu khổ, trong lòng em có dễ chịu hơn chút nào đâu? Nếu thật sự không có gì thì tại sao nửa đêm em lại gọi điện cho anh?"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi nhìn Hạ Phạm Hành, hóa ra người này cái gì cũng biết.

Hạ Phạm Hành không biết làm sao cười một tiếng, đưa tay che lại hai mắt của Quách Tĩnh Tĩnh.

"Đừng nhìn anh như thế, A Tĩnh, như vậy sẽ rất nguy hiểm đấy." còn chỗ nào nguy hiểm thì ai ai cũng rõ, "Được rồi, anh đi xem ba chút, em ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi."

Hạ Phạm Hành nói xong, không lập tức buông tay ra mà tiến tới hôn lên môi Quách Tĩnh Tĩnh một cái, rất hời hợt, rất nhanh đã lui ra. Nhìn bóng lưng Hạ Phạm Hành vội vã rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh cười giống như chú mèo trộm thịt sống.

Hạ Phạm Hành bây giờ đối với cậu thường là cái dáng vẻ chạy mất dạng này, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh sao lại không hiểu. Thật ra thì mỗi lần thấy hắn như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh vừa vui vẻ lại khó chịu, vui vẻ là bởi vì Hạ Phạm Hành trân trọng cậu, còn khó chịu... là bởi vì điều cậu muốn không chỉ là Hạ Phạm Hành.

Sau khi Hạ Phạm Hành vào cửa, Trương Thanh cũng không giải thích nhiều, bưng cái ghế trong sân qua để cho Trương Vu Hà ngồi còn bản thân qua một bên phơi quần áo Quách Tĩnh Tĩnh mới bưng ra.

"Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Trương Vu Hà dừng lại một chút, Trương Thanh nói như vậy hiển nhiên không muốn nói thêm gì về chuyện vừa rồi. Cho dù ông ta có nghi ngờ nhưng vào lúc này cũng không thể hỏi ra khỏi miệng được, bởi vì ông ta không có tư cách.

Huống chi hôm nay ông ta tới là để cầu xin, hỏi nhiều thì sẽ bị phản tác dụng. 

"Trương Thanh, hôm nay tôi tới là có chuyện muốn cầu xin anh, " Trương Vu Hà chà xát tay, "Có thể mời anh và Quách tiên sinh tới nói giúp cho Trương Kỳ không?"

Nghe thấy cái tên này, động tác trên tay Trương Thanh hơi ngừng một lát, sắc mặt y lạnh xuống.

"Tôi biết, mọi người không thích nó," Trương Vu Hà đầy lúng túng, "Nó quả thật đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, cho nên hôm nay đi tới bước này cũng là tội lỗi nó phải tự mình gánh, tôi... Tôi sẽ không oán trách bất kỳ ai cả, bởi vì đây đều là nghiệt tôi tạo ra, nhưng  mà Trương Kỳ dù sao cũng là con trai tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó đeo trên lưng những tội danh không có chứng cứ."

Trương Vu Hà lau nước mắt, nhìn Trương Thanh tiếp tục nói: "Ngân Ngân phản cung ở trên tòa án, nói muốn tố cáo Trương Kỳ tội cố ý mưu sát, còn cung cấp bằng chứng cho tòa án, những cuộc gọi giữa Trương Kỳ và những người đó, những video được quay trước khi mất tích, nói Trương Kỳ bảo bọn họ... Cưỡng hiếp xong rồi giết, bọn họ tạm thời sợ hãi nên mới không có giết A Kim. A Kim cũng đứng dậy, nói Trương Kỳ đã từng nói muốn trả thù cậu ta rất nhiều lần, hơn nữa cũng có không ít người nghe thấy, Trương Kỳ lần này... Không chết thì cũng phải bị lột da."

Trương Thanh giật giật môi, nói: "Chuyện này không liên quan tới tôi, hơn nữa chuyện này tôi cũng không giúp được."

"Anh có thể, " Trương Vu Hà vội vàng, "Chỉ cần anh có thể mở miệng cầu xin Quách..."

"Ba, " Hạ Phạm Hành bước ra cửa, gọi Trương Thanh một tiếng, cắt đứt lời Trương Vu Hà, "A Tĩnh nói có hơi không thoải mái, phiền ba đi xem một chút."

"Không thoải mái sao? Sao thế? Vậy để ba đi." 

Trương Thanh vừa nghe nói Quách Tĩnh Tĩnh không thoải mái thì chả để ý tới gì nữa, vội vàng thả quần áo chưa phơi xong xuống đi vào nhà.

Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Trương Vu Hà, cười một tiếng: "Trương tiên sinh."

Trương Vu Hà biết Hạ Phạm Hành, người đàn ông con trai mình thích làm sao ông ta lại không biết? Trương Vu Hà thậm chí còn cảm thấy, Trương Kỳ có thể có hôm nay đều là do Hạ Phạm Hành, có điều ông ta không thể trách Hạ Phạm Hành được. Người đàn ông này chưa từng cho Trương Kỳ chút xíu cơ hội nào, chỉ cần hắn động lòng với Trương Kỳ một xíu thôi thì chân Trương Kỳ cũng sẽ không bị như vậy.

Cho nên, ông ta rõ ràng hận người này, nhưng hết lần này tới lần khác không thể trách được hắn, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách con trai không biết tự lượng sức mình.

Chương 252: kết cục của Trương Kỳ 

Hạ Phạm Hành ngồi xuống ghế chỗ vườn hoa, nhìn Trương Vu Hà tự tiếu phi tiêu.

"Nghe nói Trương tiên sinh gần đây làm ăn làm có hơi không thuận lợi? Sao vẫn còn có thời gian tới bên này thế?"

Sắc mặt Trương Vu Hà cứng đờ.

"Hạ tiên sinh cũng là người có gia đình đi? Thân là cha của một đứa con, giữa công ty hay người nhà, tôi nghĩ lựa chọn của Hạ tiên sinh chắc cũng giống tôi."

Hạ Phạm Hành gật đầu: "Cho nên lần này Trương tiên sinh tới là muốn tìm chú Quách hỗ trợ?"

Trương Vu Hà không trả lời mà chỉ nhìn Hạ Phạm Hành, hơi cau mày lại. Ông ta không biết người trẻ tuổi trước mặt này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà, người tới bất thiện.

Hạ Phạm Hành ngược lại đầy ung dung, giọng điệu nhàn nhạt đáp: "Nếu như tôi là Trương tiên sinh, tôi tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở nơi này."

"Cậu có ý gì?"

"Nếu như Trương tiên sinh cầu xin người mà ngay từ đầu đã không có ý định bỏ qua cho Trương Kỳ thì hôm nay ông tới tìm chú Trương chỉ có phản tác dụng. Trương Kỳ có ngày hôm nay một mặt là do tội lỗi cậu ta gây ra phải tự mình gánh, mặt khác cũng là cảnh cáo với ông; Trương tiên sinh, ông nên tin tưởng luật pháp có thể tra rõ chân tướng sự thật. Điều bây giờ ông nên làm, và có thể làm chỉ có chờ đợi."

Trương Vu Hà khó chịu cúi đầu xuống.

"Có lẽ cậu nói rất đúng, nhưng cái gì cũng không làm, vậy tôi lấy tư cách gì để làm cha của một người chứ?"

"Ông cho rằng ông có tư cách sao? Tôi cho rằng ông không có. Trương Kỳ sẽ biến thành như ngày hôm nay có thể không phải hoàn toàn là lỗi của ông, nhưng không thể phủ nhận ông phải gánh vác một số trách nhiệm rất lớn. Một khắc kia khi Trương Kỳ tìm người trả thù A Kim, ông không thể kịp thời phát hiện và ngăn cản, ông đã không xứng làm một người cha rồi."

Từng câu từng chữ Hạ Phạm Hành nói ra tuy không mang chút nào bẩn thỉu thô tục, nhưng từng ý đều đang trách mắng Trương Vu Hà. Bị một người nhỏ hơn mình mười mấy tuổi mắng, trong lòng Trương Vu Hà không hề thoải mái, nhưng lại ngay cả một câu phản bác cũng không nói được, bởi vì người này mắng rất đúng.

"Không... Bất kể như thế nào thì Trương Kỳ đối với cậu vẫn là thật tâm thích. Cậu có thể..." Nương tay cho?

Trương Vu Hà còn chưa nói hết, Hạ Phạm Hành đã lạnh lùng cắt ngang: "Không thể."

Trương Vu Hà cũng biết lời này không nên nói ra khỏi miệng, nhưng hôm nay ông ta cũng không có cách nào khác. Hạ Phạm Hành ngăn lại ở chỗ này, dù cho ông ta muốn quỳ xuống cầu xin Trương Thanh tha thứ chắc cũng chẳng có cơ hội gặp y. Hạ Phạm Hành sẽ không cho phép, cho nên ông ta chỉ có thể cầu xin Hạ Phạm Hành trước tiên, cho dù biết lời nói ra rất khó chịu, nhưng ông ta không thể không thử một lần.

Quả nhiên, Hạ Phạm Hành tức giận, vừa rồi tốt xấu gì hắn cũng còn nở một nụ cười lịch sự, hiện tại trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên lạnh như băng.

"Tôi cho rằng hai người đều có cảm giác với nhau thì mới được gọi là thích. Con trai ông là quấy rầy, cậu ta mang tới cho cuộc sống của tôi rất nhiều phiền toái cùng thống khổ không cần thiết, khiến tôi hết sức chán nản!"

Hạ Phạm Hành nói không chút lưu tình, lần này Trương Vu Hà coi như đã cho mình một cái bạt tai.

"Nếu như không có chuyện gì nữa thì Trương tiên sinh đi thong thả."

Hạ Phạm Hành cũng lười tiếp tục nói chuyện với ông ta, thẳng thắn lên tiếng đuổi người.

Trương Vu Hà ngồi không nhúc nhích. Ông ta biết hôm nay nếu ra khỏi cánh cửa này thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa.

"Hạ tiên sinh thật sự ngay cả một con đường sống cũng không cho sao?"

Hạ Phạm Hành cười lạnh lùng, đứng dậy đi tới cổng sân. Lúc ngang qua người Trương Vu Hà, hắn thấp giọng nói một câu: "Không riêng gì Trương Kỳ mà tôi còn sẽ khiến cả nhà Yamada cút khỏi Trung Quốc!" (ngầu lắm anh eiii)

Trương Vu Hà chấn động, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hạ Phạm Hành, không dám tin nói: "Chẳng lẽ công ty gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là do cậu sao?"

Hạ Phạm Hành nở nụ cười không rõ ý. Trương Vu Hà chỉ cảm thấy Hạ Phạm Hành như vậy khiến ông ta không lạnh mà vẫn run.

"Trương tiên sinh," Hạ Phạm Hành kéo mở cửa sân, "Không tiễn."

Trương Vu Hà thở dài, nhắm hai mắt lại, mặt đầy tuyệt vọng, đứng dậy, bước chân tập tễnh rời đi.

Trương Vu Hà vừa đi, Trương Thanh từ trong nhà lộ ra nửa cái đầu, nhoài người qua khung cửa hỏi Hạ Phạm Hành: "Đi chưa?"

Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Đi rồi ạ."

Trương Thanh nghe thế mới đi ra khỏi phòng, cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, lẩm bẩm nói: "Ông ta tìm ba cũng vô ích, chuyện của Trương Kỳ ba cũng không giúp được, haiz..."

Vừa nói y vừa xoay người trở về nhà. Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không nói cho y rằng người ta không phải tìm y, người ta chỉ muốn thông qua y tìm Quách Dực thôi. Có điều Hạ Phạm Hành dĩ nhiên cũng không cần phải nói cho Trương Thanh biết, bởi vì hắn rất chắc chắn Quách Dực không bỏ đá xuống giếng là đã tốt lắm rồi. Cầu xin ông hỗ trợ? Thật là nằm mơ giữa ban ngày. Quách Dực có thể có được thành tựu của ngày hôm nay tuyệt đối không phải dựa vào mềm lòng, tâm thiện là có được.

Mà Hạ Phạm Hành hắn cũng không giống như bề ngoài của mình. Hắn có thể gánh vác cả một Tể Ninh khi tuổi còn trẻ, có thể ở dưới mắt Đường Hồng Lan mà thuận lợi tiến vào Huyền Tể Đường cũng tuyệt đối không phải là một kẻ hiền lành.

Trương Vu Hà mất hồn mất vía ra sân, chưa đi được bao xa, Yamada Edako đã vội vàng đứng ở trước xe chờ ông ta. Thấy ông ta tới, bà ta liền vội vàng tiến lên.

"Vu Hà, như thế nào rồi?"

Trương Vu Hà nhìn ánh mắt vội vã của Yamada Edako, sắc mặt trầm trọng lắc đầu.

"Cái gì?" Yamada Edako đờ đẫn, thông suốt bắt lấy cánh tay Trương Vu Hà và nói: "Không phải anh nói Trương Thanh mềm lòng, nhất định sẽ giúp chúng ta sao? Tại sao? Tại sao anh ta không đồng ý? Tại sao bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy?"

"Edako..."

"Không được, để em đi tìm, em đi tìm anh ta, " Yamada Edako lẩm bẩm nói, "Bọn họ dựa vào cái gì mà làm như vậy? Dựa vào cái gì? Đây là ỷ thế hiếp người! Trương Thanh rõ ràng có hậu đài lớn như vậy, ban đầu giả bộ đáng thương chính là vì muốn tranh thủ sự đồng tình, là muốn cho người ta cho rằng, để cho tất cả mọi người cho rằng là chúng ta ức hiếp anh ta, là con trai em ức hiếp con trai anh ta!"

"Edako, không phải như vậy, em đừng..." Trương Vu Hà ôm eo Yamada Edako, không để bà ta đi tới nhà Trương Thanh, "Em đừng như vậy, vô dụng thôi."

"Đây là một cái bẫy. Vu Hà, anh không phát hiện sao? Đây là cái bẫy bọn họ đặt ra cho chúng ta đó! Tại sao? Bọn họ muốn con trai em chết như vậy sao? Nếu như con trai em chết, em muốn tất cả bọn họ cũng phải chôn theo!"

Yamada Edako đã tìm hiểu từ luật sư, căn cứ vào "luật hình" của Trung quốc, tội cố ý giết người sẽ bị cân nhắc tới mức  hình phạt cao nhất là tử hình. Yamada Edako không chấp nhận nổi, cho dù tội danh của Trương Kỳ còn chưa có phán quyết cuối cùng, nhưng bà ta không chịu nổi dù chỉ là một chút khả năng.

"Edako! Em nói bậy bạ gì đó!" Trương Vu Hà mở cửa xe, đẩy Yamada Edako vào trong. Yamada Edako ngã lên chỗ ngồi phía sau xe, chật vật không chịu nổi.

Trương Vu Hà nhân cơ hội hét lên: "Từ lúc bắt đầu người không chịu buông tha là chúng ta! Bọn họ căn bản chẳng làm cái gì cả, là chúng ta, là em, là anh, là cha mẹ em, là chúng ta tự tay đưa Trương Kỳ tới con đường phạm tội này! Em vẫn chưa rõ sao?"

Yamada Edako toàn thân run rẩy, bà ta nằm ở nơi đó, ôm đầu gào khóc.

"Không! Không phải em, không phải em, không phải em!"

Trương Vu Hà ngửa đầu, nước mắt lã chã chảy xuống. Hạ Phạm Hành nói đúng, đến mức độ ngày hôm nay, bọn họ cơ bản không còn mặt mũi nào để cầu xin người khác nữa.

"Đi thôi, chỉ có thể xem vận may của Trương Kỳ thôi, dù sao cũng đều là chuyện tự nó gây ra, nó muốn oán ai, hận ai thì tới hận chúng ta đi, là chúng ta không dạy dỗ nó tốt."

Trương Vu Hà nói xong thì lên xe, chở Yamada Edako rời đi.

Trương Vu Hà hôm nay đã hoàn toàn tuyệt vọng nhưng Yamada Edako lại không có buông tha. Sau đó bà ta đi một chuyến đến Nam Kinh, ở trong tiệm của Trương Vu Kiều làm loạn một trận với nàng. Trận đại náo này đã hoàn toàn cắt đứt duyên phận vợ chồng giữa bà ta và Trương Vu Hà, có điều Trương Thị không cho Trương Vu Kiều nói chuyện này cho Trương Thanh. Bà không muốn Trương Thanh lại phải bận tâm.

Mà công ty của nhà Yamada liên tiếp mất hết mấy hợp đồng làm ăn lớn, hàng hóa chất chứa ở công xưởng bán không được, vốn chi tiêu không ra, nhân viên bị tiền lương, lại trùng hợp xảy ra trong cảnh quan hệ Trung Nhật gay gắt, tiếp đến lại truyền ra tai tiếng cháu trai Yamada Kotaro giết người ở trong nước nên lập tức kích động tới tinh thần của nhân viên. Xe của Yamada Kotaro bị đập phá, bị vây khốn cùng với Yamada Riho. Mặc dù có vệ sĩ che chở nhưng bọn họ vẫn bị thương nhẹ, chắc chủ yếu là bị dọa sợ nên ngày hôm sau đã vội vã chạy về Nhật Bản.

Một cục diện rối rắm bị để lại cho Trương Vu Hà. Trương Vu Hà một mình đối diện với áp lực từ công ty, ông ta phải dùng tài sản cá nhân để phát tiền lương cho mọi người mới thoáng ổn định được thế cục, còn việc sau này công ty sống hay chết, ai cũng không nói được chính xác.

Về phía Trương Kỳ, Trương Vu Hà lựa chọn nghe theo lời Hạ Phạm Hành, không cố gắng giãy giụa trong vô vọng nữa. Chính ông ta đã nói với luật sư rằng, tội Trương Kỳ gây ra tự cậu ta gánh lấy, không cần phải gỡ tội cho cậu ta, còn những thứ không phải trách nhiệm của cậu ta thì cũng mong rằng luật sư có thể gắng bào chữa cho. Kết quả sau cùng không tốt không xấu, Trương Kỳ bị xử tội cố ý tổn thương người khác.

Yamada Kotaro lấy ra lá bài chủ chốt sau cùng. Sau khi Trương Kỳ bị tuyên án, phía Nhật Bản thông qua con đường ngoại giao đã đề nghị trong nước giảm nhẹ án phạt. Trương Kỳ chưa đầy hai mươi, ở Nhật Bản cậu ta thuộc về lứa tuổi vị thành niên nên được luật bảo vệ trẻ thành niên bảo vệ. Phía Trung Quốc bày tỏ người dân phạm tội ở trong nước thì phải áp dụng luật hình sự ở nước mình, cuối cùng thỉnh cầu bị từ chối, duy trì xử án ban đầu.

Chuyện này tới tới lui lui kéo dài xấp xỉ hai tháng, thời điểm đó mấy người Quách Tĩnh Tĩnh còn đang luống cuống tay chân nghênh đón sinh mệnh nhỏ sắp ra đời, tất cả đều đắm chìm bận bịu trong hỗn loạn cùng vui sướng, không có ai nhắc tới những chuyện không vui kia.

*

Mắt thấy ngày dự sinh càng ngày càng gần, kinh thành gọi điện thoại tới cũng nhiều hơn. Hạ lão gia  cực kì trông đợi đứa chắt này, chỉ cần nhìn cách ông đặt tên cho bé con là có thể nhìn ra được, vì cái tên này mà lão gia đã lật xem cổ kim trong và ngoài nước, cuối cùng tên của bé con cũng đã được quyết định xong, gọi là  Hạ Nghi Quân.

"Nghi" lấy từ "Nghi Tu", ngụ ý tu sửa phải chú tâm, hết lòng, như vậy mới có kết quả tốt (*), còn chữ "Quân" là kỳ vọng tương lai của đứa trẻ sẽ bình lặng bằng phẳng. Lúc Trương Thanh nghe được cái tên này cũng khen mãi không ngớt, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh vui mừng nói: "Xem ra lão gia đã công nhận con rồi, "Nghi" là vì con mà lấy, hy vọng con không bị tâm hồn ngăn cách. Cho dù con là đàn ông nhưng đứa trẻ của con phải nghi, tương lai của nó tuyệt đối sẽ không vì vậy mà khinh khi con cùng bé nhỏ. Tất cả chắc... chắc cũng là ông ấy thấy thiếu nợ Phạm Hành, cho nên hy vọng đứa bé này tương lai có thể thuận buồm xuôi gió, không cần khổ cực giống như Phạm Hành."

Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Thanh nói, đêm hôm đó gọi điện lại cho Hạ lão gia. Cậu từ trước đến giờ không học cách sống lá mặt lá trái, lời nói ra đều là thật, lần này cũng giống vậy, không có mấy lời hoa mỹ dư thừa, chỉ đầy chân thành nói một câu: "Cảm ơn ông, tên cháu rất thích."

Câu nói ấy khiến cho Hạ lão gia ở đầu kia hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ thở dài, nói: "Các cháu thích là được."

Hạ Phạm Hành dựa vào đứng ở khung cửa, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mất tự nhiên nói chuyện điện thoại với Hạ lão gia, thích thú cười một tiếng.

__________________________________
Sau một hồi tra mạng 7749 lần thì những gì tui tìm được là:

Từ "Nghi" trong tên của bé con lấy từ "nghi tu" trong câu "Mỹ yêu miễu hề nghi tu" (điểm trang càng đẹp lạ lùng – bản dịch của Nhượng Tống). Câu này là một câu thơ trong bài thơ Tương quân thuộc Cửu Ca – một thiên trong tuyển tập thi ca lãng mãn lâu đời nhất và là nguồn cội của nền văn học lãng mạn Trung Hoa.

Cảm ơn sự giúp đỡ từ @Nguyễn Lan Hương!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip