Cái nắng và sự vất vả

Khi cô về phòng sau cuộc trò chuyện với Ái Phương, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại và ngồi xuống bên bàn, nơi tách trà đã nguội. Mặc dù đã được bảo vệ người khác, nhưng trong lòng cô vẫn không thể dứt bỏ cảm giác lo lắng. Mối quan hệ giữa cô và nàng ngày càng trở nên khó hiểu, không chỉ vì sự lạnh lùng của chính cô mà còn vì những cảm xúc cô không thể lý giải.

Nhưng đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, và một giọng nói nhỏ nhẹ, hơi ngập ngừng cất lên từ bên ngoài: "Cô út, có thể vào không ạ?"

Cô ngẩng lên và nhận ra đó là Lan, cô bé con của người giúp việc trong phủ. Mới chỉ 14 tuổi, nhưng Lan luôn dính lấy cô như một bóng ma. Cô bé không chỉ là người giúp việc trong gia đình, mà còn là một hình bóng quen thuộc bên cạnh cô từ khi cô còn nhỏ. Lan hay chạy đến tìm cô mỗi khi có chuyện gì buồn bực hoặc chỉ đơn giản là muốn nói chuyện.

"Vào đi, Lan," cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không che giấu sự mệt mỏi.

Lan bước vào, ánh mắt nhìn cô đầy sự lo lắng và sự bám víu. Cô bé có một vẻ mặt đầy mong đợi, đôi mắt to tròn sáng ngời, nhưng cũng thể hiện sự thiếu thốn tình cảm. Dù còn nhỏ, nhưng Lan rất quý cô, cô bé luôn chạy đến tìm cô mỗi khi cảm thấy lạc lõng hay cần sự an ủi.

"Cô út, em muốn nói chuyện với chị." Lan bước đến gần, ánh mắt đầy sự ngây ngô nhưng cũng không kém phần tha thiết.

Cô nhìn cô bé, thở dài một cái rồi ra hiệu cho Lan ngồi xuống. "Em có chuyện gì vậy?"

Lan ngồi xuống gần cô, tay mân mê tà áo, có vẻ do dự. "Em... em cảm thấy chị có gì đó không ổn. Chị không giống như trước nữa, phải không? Em thấy chị lúc nào cũng buồn, dù luôn tỏ ra mạnh mẽ."

Cô không trả lời ngay, cô im lặng một lúc, để Lan có thể cảm nhận sự cô đơn trong căn phòng. Lan, dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có khả năng nhận biết những điều mà người khác không thấy được.

"Lan, chị chỉ đang nghĩ về một số chuyện. Đừng lo, chị ổn." Cô mỉm cười, cố gắng làm nhẹ bớt không khí căng thẳng, nhưng sự uể oải trong giọng nói của cô vẫn không thể che giấu.

Lan nhìn cô, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đôi mắt cô bé sáng lên với sự quan tâm. "Em sẽ luôn ở đây với chị, cô út. Nếu chị buồn, chị cứ nói với em. Em sẽ không bao giờ rời xa chị."

Cô ngạc nhiên nhìn Lan, sự chân thành trong ánh mắt cô bé khiến cô cảm thấy một chút ấm lòng. Nhưng cô biết, Lan còn quá trẻ, không thể hiểu được những điều sâu xa mà cô đang phải đối mặt.

"Em là đứa trẻ, Lan. Em chưa hiểu đâu," cô nói, giọng có chút mệt mỏi, nhưng lại dịu dàng hơn hẳn.

Lan chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. "Em không phải đứa trẻ nữa, cô út. Em có thể hiểu và luôn ở bên chị."

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Cô cảm thấy một phần nào đó trong mình được an ủi bởi sự quan tâm của Lan, mặc dù cô không muốn để cô bé thấy sự yếu đuối của mình.

"Vậy thì, chị sẽ không làm em lo lắng nữa. Cảm ơn em, Lan," cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Lan cũng cười, nhưng rồi lại cúi xuống nhìn tay mình, đôi mắt có chút mơ màng. "Chị có thể kể cho em nghe chuyện về chị không? Em thấy chị thay đổi nhiều quá."

Cô nhìn Lan một lúc, rồi khẽ thở dài. Cô biết rằng sẽ chẳng thể nào che giấu mãi những bí mật trong lòng mình. Nhưng đối với Lan, cô có thể chỉ nói một phần nào đó, để cô bé cảm thấy bớt lo lắng.

"Chị... có nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng em đừng lo. Chị sẽ ổn thôi."

Tuy nhiên, cô bé này lại có một bản chất khác mà không phải ai cũng nhận ra. Lan không hẳn quan tâm đến cô, mà đơn giản là đang tìm cách để gần gũi hơn, không phải vì tình cảm chân thành, mà vì những lợi ích khác mà cô bé nhìn thấy trong gia đình cô. Cả tài sản trong nhà Đồng Gia và mối quan hệ với cô, tất cả đều là những thứ mà Lan muốn chinh phục.
____________________
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày chiếu rọi qua những tán cây rậm rạp, nàng bước ra khỏi cửa nhà, mắt nheo lại dưới cái nắng gay gắt của buổi sáng. Thân thể nàng mệt mỏi sau một đêm dài suy nghĩ về những chuyện đã qua, nhưng công việc không chờ đợi ai, nàng phải tiếp tục đối mặt với sự vất vả của cuộc sống.

Nàng không phải là một tiểu thư được nuông chiều, mà là người phải ra ngoài lao động kiếm sống. Dưới cái nắng nóng rực, nàng cùng những người lao động khác phải làm việc từ sáng sớm cho đến khi mặt trời tắt. Những công việc cật lực dưới cánh đồng, đổ mồ hôi không ngừng, khiến thân thể nàng dần mỏi mệt. Mái tóc đen dài của nàng bị buộc gọn gàng, nhưng những sợi tóc bay lòa xòa vẫn làm nàng cảm thấy ngột ngạt.

Nàng cúi xuống cắt lúa, đầu gập thấp nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Cái nóng của đất trời không làm nàng chùn bước. Nàng biết nếu không cố gắng, gia đình nàng sẽ không có được một bữa cơm đủ đầy.

Một người đồng nghiệp bên cạnh, thấy nàng lấm lem mồ hôi, khẽ nói: "Cậu phải cẩn thận đấy, dưới cái nắng này mà cứ lao động vất vả, dễ bị ngất lắm đấy!"

Nàng chỉ mỉm cười, một nụ cười chua chát, gật đầu đáp lại: "Không sao đâu, tôi quen rồi."

Dù mệt mỏi, nàng vẫn tiếp tục làm việc, lòng dạ không thể nào ngừng lại. Những lo toan của gia đình cứ đeo bám, trong khi các suy nghĩ về cô út và những tình huống khó xử mà nàng gặp phải vẫn như bóng ma đeo đuổi.

Đang làm việc chăm chỉ, bỗng nàng thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện từ phía xa. Đó là Duy Khánh, chàng trai mà nàng gặp hôm qua trong bữa tiệc. Duy Khánh đang đi trên con đường mòn, đôi mắt anh nhìn về phía nàng, ánh sáng từ mặt trời phản chiếu lên gương mặt anh làm nàng không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Khi Duy Khánh đến gần, nàng liền ngừng tay, nét mặt có chút ngỡ ngàng. Dù có chút lo lắng về việc gặp lại anh, nàng không muốn tỏ ra mình yếu đuối. Duy Khánh mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp, nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng dưới cái nắng đó, nàng đang kiệt sức.

"Em đang làm gì dưới cái nắng này vậy? Để ta giúp," Duy Khánh lên tiếng, giọng trầm ấm.

Nàng lắc đầu, cố gắng mỉm cười, dù trong lòng có chút khó chịu. "Cảm ơn, nhưng tôi ổn. Công việc này tôi quen rồi."

Duy Khánh đứng lại, nhìn nàng một lúc. Sự kiên quyết trong ánh mắt nàng làm anh không thể không bày tỏ sự lo lắng. "Nhưng em không thể cứ thế này mãi được. Em nên nghỉ một chút."

Nàng nhìn anh, cảm giác một sự lo lắng mà nàng không thể lý giải. Duy Khánh là người hoàn toàn xa lạ đối với nàng, nhưng tại sao lại có cảm giác như anh đang quá quan tâm đến nàng?

"Không cần đâu. Tôi chỉ cần làm xong công việc này thôi," nàng đáp, giọng có chút cứng rắn.

Duy Khánh nhìn nàng một lần nữa, rồi quay lưng đi mà không nói gì thêm, chỉ để lại một cái nhìn lặng lẽ. Nàng thở dài, lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Nhưng một cảm giác khó tả vẫn hiện hữu trong lòng nàng, giống như có một điều gì đó đã thay đổi, một thứ gì đó mà nàng không thể lý giải ngay lúc này.

Cái nắng rực rỡ của buổi chiều khiến từng hạt mồ hôi trên trán nàng đổ xuống như suối. Nàng đã làm việc từ sáng sớm, không ngừng nghỉ, nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Những tia nắng chói chang cùng công việc nặng nhọc đã khiến nàng kiệt sức. Mặc dù đôi chân đang run lên vì mệt mỏi, nàng vẫn cố gắng bám trụ, không muốn cho phép mình gục ngã giữa cánh đồng mênh mông.

Bất ngờ, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh như xoay vòng. Đôi mắt nặng trĩu, thân thể nàng rệu rã, cuối cùng không thể chống lại được nữa, nàng ngã khuỵu xuống đất. Những người xung quanh đều đang bận rộn, không ai để ý đến nàng. Từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra, và trước khi nàng kịp nhận thức đầy đủ, bóng tối bao trùm lấy nàng, nàng ngất tại chỗ hơi thở nặng nề.

Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa từ phía xa đang tiến về cánh đồng, và người ngồi trên xe không ai khác chính là Ánh Quỳnh. Lúc đi ngang qua, ánh mắt cô vô tình dừng lại khi nhìn thấy một người con gái đang nằm bất động trên đất. Không có ai bên cạnh, không có tiếng gọi, chỉ có nàng, mệt mỏi và kiệt quệ.

Ánh Quỳnh vội vàng cho ngựa dừng lại. Tim cô như thắt lại khi nhìn thấy Minh Hằng nằm đó, toàn thân dính đầy bùn đất. Cô vội nhảy xuống khỏi xe, nhìn quanh không một bóng người giúp đỡ, không ai quan tâm. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, Ánh Quỳnh gấp gáp ra lệnh cho người hầu của mình.

"Nhanh lên! Đưa nàng lên xe ngựa! Càng nhanh càng tốt!" Ánh Quỳnh nói với giọng đầy quyết đoán, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. Người hầu vội vàng chạy lại, nhẹ nhàng nâng Minh Hằng lên, đặt nàng vào trong xe ngựa.

Khi xe ngựa bắt đầu chạy với tốc độ cao, Ánh Quỳnh quay lại dặn dò người hầu: "Gọi bác sĩ đến ngay nhà Đồng Gia, bảo họ chuẩn bị cho nàng."

Trở Về Đồng Gia:

Trên đường trở về, Ánh Quỳnh cảm thấy lòng mình không yên. Cô không thể không lo lắng cho Minh Hằng, cô gái mà mình vừa gặp hôm trước, nhưng giờ đây lại thấy nàng như vậy, kiệt sức và bất tỉnh. Cảm giác này giống như một sự ám ảnh mà cô không thể dứt ra được.

Khi xe ngựa dừng lại trước cổng nhà Đồng Gia, Ánh Quỳnh lập tức ra lệnh cho người làm giúp nàng đưa Minh Hằng vào trong. Những bước chân vội vã mang theo sự căng thẳng, cả căn nhà Đồng Gia như bừng tỉnh. Ái Phương và Thy Ngọc cũng có mặt tại nhà, và cả Tóc Tiên, vợ của Thy Ngọc, cũng không tránh khỏi sự tò mò.

Thy Ngọc là người đầu tiên lên tiếng khi nhìn thấy Ánh Quỳnh đưa Minh Hằng vào. "Cô út, có chuyện gì vậy?" giọng chị nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự lo lắng.

Ánh Quỳnh không trả lời ngay, chỉ ra hiệu cho người làm đặt Minh Hằng lên giường. Cô nhìn khắp người nàng, thấy rằng dù nàng là một cô gái có vẻ ngoài sắc sảo, nhưng lúc này, trên người nàng lại dính đầy bùn đất, tóc tai bết lại vì mồ hôi.

Tóc Tiên nhẹ nhàng tiến lại gần, nhìn Minh Hằng với ánh mắt tò mò. "Cô út, sao cô lại để nàng ấy làm việc đến mức này? Lẽ nào cô không nhìn thấy nàng ấy đang kiệt sức sao?"

Ánh Quỳnh bất ngờ với câu nói của Tóc Tiên vội đáp : chị Tiên, không phải, tôi không ép cô ấy làm mà là do cô ấy cơ mà? . Cô quay lại, rồi bất ngờ lấy khăn tay của mình, cẩn thận lau đi những vết bẩn trên cơ thể Minh Hằng. Dù cho chiếc áo đỏ mới mua của cô bị dính bùn, Ánh Quỳnh không hề càm ràm. Cô chỉ lo lắng chăm sóc cho Minh Hằng, chăm sóc cho người con gái đang ngất đi trong phòng mình.

"Không sao đâu, nàng ấy sẽ ổn," Ánh Quỳnh thì thầm với bản thân.

Thy Ngọc đứng im, nhìn cô út của mình chăm sóc Minh Hằng với ánh mắt không thể rời. Dù cô là người hiền lành, nhưng cũng không thể phủ nhận sự lo lắng dành cho người con gái này. Ánh Quỳnh quả thật đã thay đổi, không còn là cô gái lạnh lùng trước đây, mà bây giờ lại tỏ ra lo lắng và quan tâm đến Minh Hằng.
Thy Ngọc sao một hồi mới lên tiếng:Có phải cô út đây thích người con gái kia rồi không nhỉ,m từ bao giờ đã lo cho người khác đến thế?" Thy Ngọc bật cười,Ánh Quỳnh không nói gì im lặng nhún vai.
Tóc Tiên cũng có chút bất ngờ, nhưng không lên tiếng. Ánh mắt chị nhìn thấy sự quan tâm của Ánh Quỳnh dành cho Minh Hằng, và lòng chị cũng không khỏi cảm thấy một sự ấm áp lạ k

Ánh Quỳnh không thể phủ nhận rằng mỗi lần nhìn thấy Minh Hằng, cô lại cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt. Sự lo lắng không thể lý giải được, như thể một sợi dây vô hình đã kéo cô đến gần hơn với nàng.

Cô chỉ biết, giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm là chăm sóc cho nàng, vì trong sâu thẳm lòng mình, cô không muốn mất đi người con gái này.
___
Thả nốt chap này 3 ngày sau gặp lại nhe^^ xem chùa quá r đó!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip