căn phòng
Trong bóng tối của đêm, Minh Hằng vẫn đang chìm vào giấc ngủ say, nhưng giấc mơ của nàng lại không phải là một giấc mơ êm đềm. Đột nhiên, những hình ảnh ám ảnh và đau đớn bắt đầu xâm chiếm tâm trí nàng. Những tiếng cười khinh miệt vang lên từ những tên côn đồ, và Minh Hằng thấy mình đứng giữa một khung cảnh tan hoang.
Bố mẹ nàng, những người luôn yêu thương và bảo vệ nàng, đang bị đánh đập dã man. Những tên côn đồ, với ánh mắt đầy tàn nhẫn, tiếp tục hành hạ cha mẹ nàng. Minh Hằng chạy lại, nhưng cơ thể nàng như bị đóng đinh, không thể cử động được. Mọi thứ xung quanh nàng tối tăm, và mỗi tiếng kêu cứu từ cha mẹ nàng lại như xé nát trái tim nàng.
"Minh Hằng! Cứu Cha!" Cha nàng gào lên.
Nhưng nàng không thể làm gì. Những tên côn đồ cười lớn, bước tới gần hơn, và rồi… tiếng súng vang lên. Cha mẹ nàng đổ xuống, không còn cử động nữa. Minh Hằng gào thét trong đau đớn, nhưng mọi thứ dường như không thể cứu vãn.
Nàng ngã quỵ, mắt đẫm lệ, không thể chịu nổi cái chết của cha mẹ. Mọi thứ dường như sụp đổ, và trong một khoảnh khắc, Minh Hằng cảm thấy bản thân không còn gì, chỉ còn lại một sự trống rỗng khủng khiếp.
Đột nhiên, một tiếng thở dốc mạnh mẽ phá vỡ im lặng. Minh Hằng tỉnh dậy trong sự hoảng loạn, trái tim đập loạn nhịp, tay nàng vội vã đưa lên ngực, như muốn bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau khủng khiếp vừa trải qua. Ánh mắt nàng hoảng loạn, mồ hôi lạnh ướt đẫm, và ngay khi nàng nhận thức được rằng mình không còn ở trong cơn ác mộng, cảm giác sợ hãi vẫn chưa buông tha nàng.
Nàng vội vã ngồi dậy, đôi mắt tìm kiếm xung quanh. Đột nhiên, một sự ấm áp bao quanh nàng. Nàng không biết tại sao, nhưng nàng tìm thấy mình đang ôm chặt lấy một người. Ánh Quỳnh.
Cô út của nàng, người đã luôn ở bên nàng, bây giờ đang nằm cạnh nàng, ánh mắt lo lắng nhưng lại không hề trách móc. Minh Hằng, trong cơn hoảng loạn, ôm chặt lấy cô, hơi thở của nàng hổn hển, gấp gáp. "Cô… cô út… chị sợ lắm, chị sợ…"
Ánh Quỳnh không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về nàng, cảm nhận được nỗi đau và sự sợ hãi mà Minh Hằng đang phải trải qua. Dù chỉ mới gặp nàng trong một thời gian ngắn, nhưng Ánh Quỳnh biết, Minh Hằng cần sự an ủi, cần một ai đó ở bên cạnh lúc này.
"Chị không sao đâu. Tôi ở đây rồi," Ánh Quỳnh thì thầm, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng.
Minh Hằng bám chặt vào cô, không muốn buông tay. Cơn ác mộng vẫn còn hiện hữu trong tâm trí nàng, nhưng ít nhất bây giờ, nàng không còn cảm thấy cô đơn. Ánh Quỳnh là điểm tựa duy nhất nàng có lúc này, và dù nàng không hiểu tại sao lại có cảm giác này, nàng biết rằng, trong giây phút này, sự hiện diện của cô út là tất cả những gì nàng cần.
Minh Hằng vẫn ôm chặt Ánh Quỳnh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, và trong lúc ấy, trái tim nàng dường như bình tĩnh lại. Nhưng những cơn sóng cảm xúc trong lòng nàng vẫn chưa nguôi. Cơn ác mộng vẫn ám ảnh, nhưng khi nàng nhìn thấy Ánh Quỳnh bên cạnh, một cảm giác an toàn khó tả tràn ngập trái tim nàng.
Ánh Quỳnh cảm nhận được sự yếu đuối từ Minh Hằng, cái ôm chặt như muốn níu giữ lấy điều gì đó, nhưng không phải là sự yêu thương, mà là một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ tóc Minh Hằng, cố gắng xoa dịu những cơn hoảng loạn trong lòng nàng.
"Chị cứ ôm tôi đi, chị sẽ ổn," Ánh Quỳnh thì thầm, giọng nói dịu dàng như một làn sóng ấm áp xoa dịu trái tim Minh Hằng.
Thời gian như dừng lại khi cả hai cùng ngồi trong bóng tối yên tĩnh. Minh Hằng từ từ thả lỏng, nhưng không buông tay ra khỏi Ánh Quỳnh. Cô biết, dù có gì xảy ra, cô út sẽ luôn ở đây, và ít nhất bây giờ, nàng không phải một mình đối mặt với những cơn sóng nội tâm.
Lúc này, ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói trong phòng như một ngôi sao nhỏ, cũng đủ làm ấm không gian tĩnh mịch. Cảm giác nỗi lo lắng trong Minh Hằng từ từ dịu xuống, thay vào đó là cảm giác an yên. Cô muốn giữ mãi giây phút này, khi chỉ có cô và Ánh Quỳnh, không phải lo lắng về quá khứ, không phải đối mặt với những ký ức đau đớn.
Ánh Quỳnh cảm nhận được nỗi đau mà Minh Hằng phải chịu đựng. Cô chưa từng biết nàng từng trải qua những điều khủng khiếp như vậy. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, cô nhận ra một điều gì đó sâu sắc hơn, một cảm giác mà không phải ai cũng có thể hiểu. Dù cô là người mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cô không thể phủ nhận rằng mình không thể sống thiếu những khoảnh khắc này bên Minh Hằng.
Ánh Quỳnh lặng lẽ vén một lọn tóc ướt mồ hôi khỏi khuôn mặt Minh Hằng, đôi mắt của cô nhìn nàng dịu dàng hơn bao giờ hết. "Chị biết không, tôi sẽ luôn ở đây. Dù chị có sợ thế nào, tôi cũng sẽ không rời đi."
Minh Hằng ngẩng lên, đôi mắt nàng vẫn đẫm nước mắt, nhưng nụ cười nhẹ nhàng như vừa mới chớm nở trên môi. Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nàng như nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu nhẹ.
Ánh Quỳnh mỉm cười, ánh mắt cô ấm áp, và rồi cô ôm lại Minh Hằng lần nữa, một cái ôm không chỉ là an ủi, mà là sự bảo vệ, là lời hứa. Dù là ác mộng hay những khó khăn phía trước, nàng sẽ không phải đối mặt một mình nữa.
Ngày hôm sau:
Khi Minh Hằng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, không còn cảm giác lo lắng và sợ hãi như đêm qua, nàng cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay vẫn đặt trên tay mình. Ánh Quỳnh đang ngồi cạnh giường, đôi mắt cô dõi theo Minh Hằng như thể không muốn rời đi dù chỉ một giây.
Minh Hằng mỉm cười nhẹ, cảm thấy một sự ấm áp trong lòng, dù trước đó nàng không hiểu nổi vì sao Ánh Quỳnh lại quan tâm đến mình nhiều như vậy. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã rõ ràng hơn, và nàng nhận ra mình đã tìm thấy một người bạn, một người mà nàng có thể dựa vào trong những lúc khó khăn nhất.
"Cô út," Minh Hằng thì thầm, giọng nàng nhẹ như gió.
Ánh Quỳnh nhìn nàng, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, ánh mắt cô chan chứa sự dịu dàng. "Em thấy sao rồi? Còn cảm thấy mệt không?"
Minh Hằng lắc đầu, cảm giác lo lắng đã giảm đi rất nhiều. "Cảm ơn cô út. Em... em không biết phải cảm ơn cô như thế nào."
"Chỉ cần em đừng lo lắng nữa là được rồi," Ánh Quỳnh đáp, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Minh Hằng nhìn Ánh Quỳnh, trong mắt nàng không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là một niềm tin, một niềm cảm mến khó tả dành cho cô út. Nàng biết, từ giờ, mình sẽ không phải đối mặt với những điều khủng khiếp trong bóng tối một mình nữa. Ánh Quỳnh sẽ luôn bên nàng.
____
Xem chùa nữa 4 ngày sau t thả chap tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip