Quyển 1 - Chương 1: Nhà trọ quỷ dị
Lý Ẩn giật mình mở mắt.
Tim hắn lúc này như có lửa thiêu đốt, đau đớn không thôi.
Lại xuất hiện rồi sao?
Lần này... là đến lượt mình?
Lý Ẩn chống tay ngồi dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường. Lúc này, trái tim đang đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng thuyên giảm chút ít.
Hắn xuống giường xỏ đôi dép vào, tiếp đó ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách bên ngoài, bật đèn lên.
Hắn thấy thứ đó.
Trên vách tường trắng tinh của phòng khách giờ phút này đột ngột xuất hiện một hàng chữ được viết bằng máu tươi! Tình cảnh này vô cùng quỷ dị, nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này lúc nửa đêm thì đều sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhưng Lý Ẩn lại không có phản ứng gì.
" Lại đến lượt mình rồi..."
Hắn cẩn thận nhìn hàng chữ trước mặt.
" Ngày 7 tháng 6 - ngày 7 tháng 7 năm 2010, đi đến U Thủy thôn ở ngoại ô thành phố X, đồng thời ở lại đây hết một tháng."
Hàng huyết tự quỷ dị này sau khi Lý Ẩn xem xong, bỗng nhiên mờ dần đi, máu giống như bị bức tường hút hết vào trong, sau đó...biến mất.
U Thủy thôn...
Lý Ẩn nhớ kỹ cái tên này.
Vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ tiếp được rồi. Hắn quyết định mở đèn phòng khách lên, pha một ly trà uống. Hắn không có thói quen hút thuốc lá, cho nên cũng chỉ có thể uống trà thôi. Tuy cà phê có lẽ sẽ hiệu quả hơn, nhưng Lý Ẩn luôn cảm thấy, thời điểm thưởng thức hương trà bốc lên, tâm tình sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nhìn nước trà trong ly phản chiếu gương mặt mình, Lý Ẩn siết chặt ly trà.
Hắn sống ở nhà trọ này, đã gần một năm rồi...
Tuy thời gian có vẻ không lâu lắm, nhưng Lý Ẩn lại cảm giác như đã qua rất nhiều năm.
...
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời vừa ló dạng cũng là lúc Lý Ẩn nằm gục trên bàn trà ở phòng khách bừng tỉnh.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, đắp một cái chăn lông, cứ như vậy mà ngủ một giấc, cũng không biết là có bị cảm hay không.
Ly trà trên bàn, nước trà còn dư cũng đã lạnh ngắt hết rồi.
Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã sáu giờ sáng.
Lý Ẩn dụi mắt, nhanh chóng đi rửa mặt thay quần áo, sau đó liền bắt tay vào làm bữa sáng.
Chiên một quả trứng, rồi kẹp trứng vào giữa hai lát bánh mì hôm qua mua, thêm chút sốt mayonnaise nữa là xong.
Lý Ẩn thật ra rất giỏi nấu nướng, chủ yếu là vì sống độc thân quá lâu nên đành phải tự học nấu ăn, qua thời gian dài, không biết từ lúc nào đã trở thành một tay đầu bếp giỏi.
Cắn một miếng bánh mì tự làm, lại lấy một ly sữa trong lò vi sóng ra, Lý Ẩn lật lịch bàn, sắp xếp công việc cho tháng sau, cũng chính là tháng 6.
Hắn là một tiểu thuyết gia online, hơn nữa còn rất nổi danh trên mạng, mới ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết cho nên mỗi ngày chỉ cần ở nhà siêng năng gõ bàn phím, thu tiền nhuận bút là có thể sống tốt.
"Ok cả rồi." Hắn vừa nhai bánh mì vừa nói: "Tới đó chỉ cần đem theo laptop, đúng hạn cập nhật chương mới là được. Chậc, chỉ là không biết cụ thể lúc đó sẽ phát sinh tình huống gì đây."
Hắn bỏ lịch xuống bàn, nhai nuốt hết bánh mì và trứng trong miệng, hai lòng bàn tay dùng sức nắm chặt đến phát đau.
Nhất định phải sống sót... Sống sót trở về!
...
Sau khi chuẩn bị xong, hắn đi ra khỏi nhà, nhưng không thèm khóa cửa lại.
Căn hộ của hắn là phòng số 404 lầu 4. Là một con số xui xẻo, nhưng cái này cũng không phải do Lý Ẩn chọn.
Đi xuống lầu một nhà trọ. Lầu một không có căn hộ nào, mà là một đại sảnh giống như trong khách sạn. Đại sảnh đặt rất nhiều bàn ghế để mọi người ngồi nghỉ ngơi.
Một trong những cái bàn đó có ba người đang ngồi.
Ba người đó nhìn thấy Lý Ẩn đi về phía này đều nhanh chóng đứng lên.
Bọn họ gồm một thanh niên cao kều, mặc âu phục đeo mắt kính. Một anh chàng khá điển trai đầu đội mũ, cuối cùng là một cô gái có khuôn mặt vô cùng đáng yêu, mặc trên người một chiếc váy màu xanh lá.
"Vách tường nhà mọi người... đều xuất hiện huyết tự đúng không?" Lý Ẩn lên tiếng trước.
Ba người không hẹn cùng gật đầu.
Bọn họ đều là khách thuê ở nhà trọ này.
"Ra vậy, nhiệm vụ lần này có ít nhất bốn người tham gia." Lý Ẩn nhẹ thở ra, cũng ngồi xuống với bọn họ.
Sắc mặt bốn người đều rất nghiêm trọng.
"Lý Ẩn..." Cô gái váy xanh sắc mặt vô cùng lo lắng nói: "Sẽ không sao chứ? Lần này sao lại ra thông báo trước một tháng? Hơn nữa còn muốn chúng ta đến một cái thôn hẻo lánh xa xôi ở ngoại thành..."
"Đúng vậy đó." thanh niên đeo kính mặc âu phục cũng nói: "Tôi đã tra bản đồ rồi, ngoại ô thành phố X lưng dựa núi, vô cùng hoang vu vắng vẻ, cơ sở hạ tầng cái gì cũng không có."
Lý Ẩn bình tĩnh nói: "Những thôn làng hoàn toàn tách biệt với thành phố và lạc hậu kiểu thế này, ở Đại Lục không thiếu. Không cần nghĩ nhiều, dù sao đây cũng không phải lần huyết tự đầu tiên."
"Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy..." Thanh niên đeo kính mặc âu phục kia vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng bị chàng trai đội mũ ngăn lại.
Một lần nữa không khí lại lâm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu cũng không xuất hiện thêm người nào. Có vẻ như huyết tự lần này cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
"Bảy giờ rồi." Lý Ẩn nhìn đồng hồ: "Ba người các cậu cứ đi làm đi, tôi sẽ ở đây chờ, nếu có thêm thành viên mới tôi sẽ nhắn tin thông báo."
Lý Ẩn luôn bình tĩnh và biết cách xử lý tình huống, vì vậy bọn họ rất yên tâm. Ba người nghe hắn sắp xếp xong liền lập tức đứng dậy đi làm.
.
Vừa rồi Lý Ẩn đã dùng điện thoại tra cứu thử, thế nhưng mãi vẫn tra không ra cái nơi gọi là U Thủy thôn. Có điều chỉ cần là nằm trong thành phố X thì cuối cùng cũng sẽ tìm được thôi.
Nếu như thực sự là một nơi thần bí, thì chỉ dẫn của huyết tự sẽ không chỉ có bấy nhiêu, mà sẽ có thêm địa chỉ cụ thể hơn.
Vào ngày 7 tháng 6, bọn họ nhất định phải đến được U Thuỷ thôn. Chưa đến ngày 7 tháng 7, tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đó.
Tuyệt đối không thể...
...
Thoắt cái đã đến ngày 6 tháng 6.
Bây giờ là 2 giờ 30 phút trưa.
Trên sườn núi, Lý Ẩn cùng ba người kia đang từng bước từng bước tiến về phía trước.
Ngọn núi này tên là Hắc Ô Sơn, mà U Thuỷ thôn qua nhiều lần thăm hỏi, đã xác định được là nằm ở phía Tây ngọn núi này.
Thế núi hiểm trở, giao thông vô cùng bất tiện nên thôn hầu như sống tách biệt với thế giới bên ngoài.
Người dân ở đây trước nay đều là tự cung tự cấp, điện nước đều không có, cuộc sống có thể nói là hết sức khó khăn.
Thanh niên đeo mắt kính mặc âu phục tên Tần Thủ Thiên, là phóng viên một tờ báo nhỏ. Bởi vì thường xuyên phải ra ngoài săn tin, cho nên lúc này cũng không tính là quá mệt mỏi.
Nhưng hai người kia thì không được vậy. Chàng trai đội mũ tên La Hằng Viêm, còn cô gái mặc váy xanh là Diệp Khả Hân, bọn họ đều là dân văn phòng. Mới đi được vài kilômét đường núi đã cảm thấy mệt đến muốn ch3t.
Nhưng mà ai cũng không dám nghỉ ngơi. Nhất định phải tranh thủ đến được U Thuỷ thôn trước khi trời tối.
Lý Ẩn tay cầm la bàn và bản đồ, chân vững vàng mà bước đi.
"Lý...Lý Ẩn." La Hằng Viêm thở không ra hơi hỏi: "Còn, còn bao xa nữa mới tới vậy....Chân, chân tôi sắp gãy mất rồi..."
"Cậu mệt thì cứ dừng lại nghỉ chân chút đi." Lý Ẩn nhìn la bàn, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, nói: "Chỉ cần cậu không sợ ch3t, tôi cũng không ngại bỏ cậu lại."
"Sao...Sao có thể không sợ!" La Hằng Viêm biết Lý Ẩn nói thật, không... Thực ra, ai lâm vào hoàn cảnh này cũng không đùa giỡn nổi.
Người sống trong nhà trọ, lâu dần đều sẽ trở nên như vậy. La Hằng Viêm cũng mới đến nhà trọ này được nửa năm thôi.
Vượt qua thêm một đỉnh núi, Lý Ẩn liền phấn chấn: "Đến nơi rồi!"
.
U Thủy thôn có diện tích rất rộng. Tuy thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng mà nhà cửa quả thật không tồi tàn giống như tưởng tượng, phóng mắt nhìn ra xa, trên một mảnh đất rộng lớn có mấy trăm mái nhà, trong số đó còn có nhà lầu hai tầng, giữa những ngôi nhà là những thửa ruộng, còn có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang cần cù canh tác trên đó.
Xem ra, cuộc sống ở đây cũng không lạc hậu như bọn họ tưởng tượng.
.
Bốn người hưng phấn tiến về phía thôn.
Nếu đã đến được U Thuỷ thôn... thì cũng coi như đã hoàn thành một phần chỉ thị của huyết tự kia rồi.
Chỉ thị của huyết tự kia, không ai dám làm trái...
.
Vào đến đầu thôn, Lý Ẩn nhìn thấy một thôn nữ xinh xắn đang gánh hai thùng nước đi qua, vì vậy lập tức gọi cô lại.
"Cô gì ơi..." Lý Ẩn tiến lên hỏi: "Thật ngại quá, xin hỏi đây có phải là... U Thủy thôn không?"
Thôn nữ kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn.
"...Đúng vậy." Thôn nữ kia nhìn nhìn Lý Ẩn, khó hiểu hỏi: "Anh là...?"
"Chúng tôi là khách du lịch đến từ thành phố K, đã vượt qua một đoạn đường núi rất dài, nên muốn vào thôn nghỉ chân một chút."
Thôn nữ lập tức vui vẻ nói: "Thật hiếm thấy, vậy mà lại có người thành phố đến nơi hẻo lánh này! Tôi tên là A Tú, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh đến tiệm cơm của chú Vương, đồ ăn của tiệm chú Vương là ngon nhất ở đây, tất cả đều dùng nước giếng nấu đó."
Nước giếng... Thôn này, chưa có nước máy sao?
Hơn nữa lúc nãy từ trên cao nhìn xuống, quả thực cũng không thấy cột điện. Xem ra cái thôn này vẫn rất lạc hậu.
Thôn nữ tên là A Tú rất nhiệt tình, bọn người Lý Ẩn cũng nối gót đi theo cô.
Lúc này, vô tình tầm mắt Lý Ẩn rơi vào thùng nước phía sau lưng A Tú.
Nước trong thùng thoạt nhìn rất trong, không biết là nước giếng hay nước suối.
Nhưng... Lý Ẩn bất chợt giật thót!
Dưới đáy thùng nước bất thình lình nổi lên một cặp mắt trắng dã, bên dưới còn ẩn hiện một khuôn mặt nữ nhân!
Tình huống này xảy ra quá mức đột ngột, làm cho con người ta không khỏi khiếp sợ.
Lý Ẩn theo bản năng lùi lại, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội không ngừng. Sau đó hắn tập trung nhìn kỹ thùng nước...
Vẫn là một thùng nước trong như cũ mà thôi, không có chỗ nào bất thường.
Nhưng Lý Ẩn dám khẳng định, ban nãy hắn tuyệt đối không nhìn nhầm!
"A... A Tú này," Lý Ẩn cố làm ra vẻ tự nhiên: "Cũng không nên phiền cô như vậy...Dù gì cô cũng đang bận gánh nước mà."
Sau đó không chờ A Tú kịp phản ứng, hắn liền quay đầu rẽ sang một hướng khác, không quên nháy mắt ra hiệu với ba người đang đi phía sau.
Ba người họ lập tức hiểu ý, liền vội vàng đi theo Lý Ẩn, tránh xa A Tú.
Để lại A Tú đứng đó ngơ ngác, không biết đám người này vì sao lại đột nhiên chạy nhanh như thỏ.
...
Đi sâu vào thôn, nhóm người lạ mặt bọn họ khiến không ít thôn dân chú ý.
Người trong thôn đều nghi hoặc nhìn bọn họ, Hắc Ô Sơn này cũng không phải là danh lam thắng cảnh hay di tích cổ gì, tại sao lại có du khách đến đây chứ?
Diệp Khả Hân thấp giọng hỏi Lý Ẩn: "Lý... Lý Ẩn, vừa rồi... Anh cũng nhìn thấy 'thứ đó' đúng không?"
Lý Ẩn không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Tuy trong lòng ai cũng rõ, một khi đã bước vào U Thủy thôn chắc chắn không có chuyện bình an vô sự mà trải qua một tháng. Nhưng không ngờ, mới chỉ ở đầu thôn, ngay giữa ban ngày đã như vậy...
Lý Ẩn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác như mặt trời đang dần bị mây đen nuốt chửng.
Lần huyết tự này, bốn người bọn họ, ai có thể sống đến ngày 7 tháng 7, ai có thể trở về?
Một năm rồi... Chuyện như vậy, Lý Ẩn đã trải qua rất nhiều lần.
Cũng đã suýt ch3t rất nhiều lần.
Suýt ch3t trong tay "những thứ đó".
"Những thứ đó" đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện...
Không ai biết được, nhưng mà không chỗ nào là không có, dù là ở đâu, dù là vào lúc nào, nó cũng có thể đưa người ta vào chỗ ch3t.
Mà ở cái thế giới này, nơi duy nhất có thể trốn tránh "những thứ đó", lại chính là nhà trọ.
Chỉ có ở đó, bọn họ mới có thể chắc chắn mình tuyệt đối an toàn.
Vậy đó, nếu đã trở thành khách trọ, thì vĩnh viễn sẽ không cách nào thoát khỏi quy luật này...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip