Ngoại truyện 32: Vui vẻ

Hôm sau, hai người dậy sớm muốn đi tắm biển. Trước mặt khách sạn chính là một vùng biển rộng lớn, tới mấy ngày cũng không thưởng thức qua, hôm nay bọn họ nhất định phải vui đùa thoải mái.

Lạc Anh đứng ở trên bờ biển, mặc cho sóng biển vỗ chân. Cô mặc một cái váy ngắn màu hồng patel rất xinh đẹp.

Cô dang hai cánh tay hưởng thụ sự rung động tốt đẹp mà biển cả mang đến, phong cảnh nơi đây đầy sắc xuân thật sự là làm cho lòng người mê mẩn, cô từng ước mơ đặt chân đến những biển lớn, vì vậy vẫn khát vọng đi du lịch Maldives một lần. Từ từ dung hợp cùng một chỗ với biển cả, nhìn qua thật là hài hòa.

Nhưng chỉ ngắm biển, cũng đã làm cho người ta lưu luyến quên về, nhất là nước biển trong suốt, tinh khiết giống như Tiên cảnh, cũng đủ để cho lòng người thỏa mãn.

Từng gợn sóng nhấp nhô cuộn trào, sâu nông không đồng nhất, xa xa nhìn lại giống như tất cả màu xanh dương đều hội tụ đến nơi này, lần đầu tiên ở trong thiên nhiên rộng lớn thấy màu xanh nhiều như vậy, thật sự là cảm nhận được rung động lòng người, xa xa nhìn về đại dương một màu, giống như chỉnh thể liên thành, lại giống như cẩm thạch.

Kiệt Thụy đứng ở phía sau cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, giống như một kỵ sĩ canh giữ biển và cô. Bóng dáng màu hồng, kỵ sĩ thiên sứ màu trắng. Một trước một sau, hình ảnh làm cho người ta không nhịn được nhìn qua mấy lần, thậm chí nhiều người đã lén chụp trộm vài tấm.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, sau đó từ từ tiến lên cùng cô sóng vai đứng cùng nhau, Kiệt Thụy nhìn nụ cười của Lạc Anh tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc, rồi cũng nhìn về phía biển rộng xanh thẳm mênh mông bát ngát. Cảm giác tràn đầy thần bí, làm cho người ta không nhịn được dò xem.

Sáng sớm nước biển yên ả, phẳng lặng tự nhiên, làm cho người ta đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được, sóng biển nhè nhẹ vỗ vào bờ cát, chỗ nước cạn có mấy con cá dạo chơi kết bạn, thong dong bước chậm bên bờ biển, thỉnh thoảng vồ, trên đảo có các loại chim xinh đẹp hót thánh thót, nghênh đón một ngày mới.

Nước biển ở Maldives trong suốt, xanh thẳm giống như bảo thạch trong suốt. Lạc Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn Kiệt Thụy, nụ cười ở khóe miệng còn tươi rói hơn ánh mặt trời.

Kiệt Thụy cảm giác cô nhìn chăm chú, cũng nghiêng đầu sang, hai người cứ nhìn đối phương thật sâu. Kiệt Thụy đưa bàn tay về phía Lạc Anh. Khóe miệng khẽ giơ lên.

Lạc Anh nhìn bàn tay trước mắt, sau đó rất yên tâm đem tay nhỏ bé đặt ở trong bàn tay của anh, Lạc Anh nhìn khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời, người đàn ông giống như thiên sứ ở bên mình suốt mười năm trời.

"Kiệt Thụy, cám ơn anh, cám ơn mang đến hồi ức tốt đẹp cho em, cũng cho em một tuổi thơ nên có." Lạc Anh nói xong liền đi chân trần về phía anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, nhón mũi chân nhẹ nhàng hôn anh một cái. Nụ hôn không mang theo bất kỳ tình yêu nam nữ, chỉ có cảm kích.

Kiệt Thụy hơi sững sờ, sau đó đưa bàn tay ra xoa đầu cô, gương mặt cưng chiều, đơn thuần chỉ là tình thương yêu của anh trai đối với em gái.

"Lạc Anh, chúng ta chạy cùng nhau thôi."

Lạc Anh chưa kịp trả lời đã bị Kiệt Thụy kéo đi.

"A, Kiệt Thụy, em còn chưa chuẩn bị xong đâu?" Hai người ra sức chạy giữa biển bờ mênh mông hoà quyện với từng tia nắng ấm áp của buổi sáng tinh mơ.

Từng cơn gió biển dễ chịu cuồn cuộn nổi lên, một bãi lại một ghềnh sóng cuộn dưới chân hai người, quần trắng của Kiệt Thụy đã bị thấm ướt, gió biển cũng thổi bay mũ của Lạc Anh.

"Kiệt Thụy, em mất cái mũ." Lạc Anh dừng lại sau đó nằm ở trên bờ cát nói, hoàn toàn không quan tâm mặt trời chói chang chiếu vào, thở hổn hển.

Kiệt Thụy khẽ nghiêng đầu, nhìn mồ hôi trên trán cô.

"Giống em còn không được sao."

Lạc Anh bĩu môi, sau đó ngồi dậy, lôi kéo Kiệt Thụy ra giữa biển.

Kiệt Thụy hơi sững sờ.

"Em làm gì đấy? Anh còn không sống đủ đây này?" Kiệt Thụy nói giỡn, mặt cười mờ ám.

Lạc Anh đứng ở trên mặt nước, sau đó hắt nước biển lên người anh.

"Ha ha ai cho anh đi." Lạc Anh vừa hắt nước anh vừa nói.

"Trời, Lạc Anh, em thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà tập kích." Kiệt Thụy dùng cánh tay của mình che khuôn mặt anh tuấn, nhưng vẫn gặp họa, thân thể cũng đã ướt đẫm.

Kiệt Thụy dứt khoát không để ý hình tượng, bắt đầu hắt nước biển cô.

"A, Kiệt Thụy, anh nhất định phải chết, lại dám tạt em, nạp mạng đi!"

Lạc Anh lau lung tung nước biển trên mặt, sau đó hai người liền bắt đầu trận chiến nước. Cả khoảng trời rộng lớn tràn ngập tiếng cười giòn tan.

Mặt trời lên cao, mọi người kéo đến càng đông, họ reo hò, cũng bắt đầu trận chiến nước giống bọn họ, sau đó dứt khoát tạo thành bè phái. Phụ nữ và phụ nữ thành một nhóm, đàn ông và đàn ông thành một nhóm. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Nơi xa trong phòng tổng thống, Phàm Niệm Ngự đã đứng trước cửa sổ sát đất gần một giờ, từ lúc bọn họ đến bờ biển, nhìn dáng vẻ bọn họ vui chơi nô đùa vui vẻ, bao gồm cảnh Lạc Anh thâm tình hôn Kiệt Thuỵ. Đôi mắt Phàm Niệm Ngự trở nên khát máu lạnh lẽo.

Lục Tâm bên cạnh sợ đến mức không dám nói chuyện. Cô có thể xác định, giữa Phàm Niệm Ngự và Lạc Anh có gì đó không bình thường. Gian tình chăng?

"Haizz, đó không phải là bạn Lạc tổng sao? Hôm nay bất ngờ cho nghỉ chính là tự mình nghỉ phép chơi đùa." Lục Tâm đi tới bên giường, làm bộ rất kinh ngạc nói.

Lục Tâm vốn muốn nói tới bạn trai. Nhưng nhớ tới dạy dỗ đêm đó, cô không dám chọc giận người đàn ông này.

Phàm Niệm Ngự híp mắt, cảnh cáo liếc người phụ nữ bên cạnh, Lục Tâm bị sợ vội vàng cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn liếc đám người đang vui đùa trên bờ biển đối diện kia.

Bàn tay Phàm Niệm Ngự nắm ly rượu từ từ buộc chặt, trên mu bàn tay hằn rõ mạch máu, đôi mắt âm u khóa trên bóng dáng cười duyên vui vẻ kia. Nhìn khóe miệng cô đầy hạnh phúc, anh có ý muốn hủy diệt, anh không cho phép cô cười cho người khác nhìn. Ai cũng không cho phép, chỉ có một mình anh mới có thể thưởng thức tất cả tốt đẹp của cô.

Lục Tâm nhìn Lạc Anh cùng Kiệt Thụy, cuối cùng len lén nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, nhìn ly rượu trong tay anh, lúc cô dời đi, trong nháy mắt ly rượu bể tan tành, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống mu bàn tay, cũng không biết là rượu hay là máu.

Lục Tâm run lên, nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự càng ngày càng hung ác, tràn đầy tàn nhẫn thô bạo thì cô nuốt nước miếng một cái.

"Niệm Niệm, anh không sao chứ?" Lục Tâm nhìn một mảnh kính cắm vào tay anh, khủng hoảng hỏi.

"Cút." Giọng nói bén nhọn lạnh lùng vang lên trong phòng.

Lục Tâm sợ hết hồn, nhưng cô hiểu rõ tính tình của anh, vội vàng cầm túi xách rời khỏi phòng, nhân cơ hội này cô cũng muốn đi dạo một vòng, dù sao cũng không phải mình trả tiền.

Phàm Niệm Ngự buông tay trái vẫn còn rỉ máu xuống, hung hăng nắm quyền, đem mảnh kính đâm vào lòng bàn tay, có thể để cho người đàn ông này tự thương tổn mình cũng chỉ có Lạc Anh mà thôi. Sợ rằng trên thế giới này không còn người phụ nữ nào có thể khiến anh nổi cơn thịnh nộ như thế.

Phàm Niệm Ngự nhìn bóng dáng kia, anh khẽ cúi đầu, vài sợi tóc rơi trên trán chặn lại tròng mắt của anh, không thấy rõ nét mặt anh như thế nào. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy khóe miệng anh cong lên đường cong khát máu, độ cong hoàn mỹ lại mang theo cảm giác kinh hãi.

Một đôi mắt lóe sáng lên, ác ma đang thiết kế cái gì? Chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của Lạc Anh.

Bàn tay dính máu của Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán, khóe miệng hiện nụ cười bí ẩn làm cho người ta nhìn rợn tóc gáy. Cuối cùng liếc nhìn bóng dáng Lạc Anh, sau đó xoay người rời khỏi cửa sổ.

*

Lạc Anh sung sướng chơi đùa trong nước biển không phát hiện mình đã đại họa lâm đầu rồi, cô còn vui vẻ chơi đùa, nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái. Một cô gái hướng tới hạnh phúc.

Người Lạc Anh cũng đã ướt hết, cô không có hơi sức khoát áo, dứt khoát nằm ở trong nước. Đầu đặt ở trên bờ cát, cảm giác bị sóng biển đẩy thật thoải mái, giống như xoa bóp cho cô.

Mọi người nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, học theo cô nằm xuống, hưởng thụ mặt trời tắm rửa.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh nhắm mắt lại, nụ cười hạnh phúc vẫn còn bên khóe miệng, hôm nay cô chơi rất vui vẻ, đây mới là Lạc Anh trước kia, Lạc Anh không bị áp lực công việc trói buộc.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó cũng nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời, hôm nay bọn họ chơi đùa không buồn không lo, nên rất kết thúc đoạn hành trình này.

"Kiệt Thụy, mệt quá, lát nữa chúng ta đi phố quà vặt ăn bữa tiệc lớn có được không?" Lạc Anh nghiêng đầu hỏi.

Kiệt Thụy mở mắt nhìn cô.

"Em mời."

Lạc Anh trợn trắng mắt, sau đó đứng lên, kéo anh dậy rồi giơ quả đấm lên hô lớn.

"Lên đường, phố thức ăn ngon."

Kiệt Thụy bị cô kéo đi, giống như toàn thân không có hơi sức, nhưng khóe miệng vẫn cười thản nhiên, thủy chung như một. Đây là lần đầu tiên hai người vui vẻ như vậy kể từ khi Lạc Anh trở về nước.

Hai người một thân ướt nhẹp chờ thang máy, tóc Lạc Anh đều dính hạt cát. Kiệt Thụy cũng ướt sũng, rất chật vật.

Cửa thang máy mở ra, Lạc Anh vừa định đi vào thì nhìn thấy Phàm Niệm Ngự và Lục Tâm đang ở bên trong, nụ cười vui vẻ bên khóe miệng Lạc Anh trong nháy mắt biến mất một nửa, cuối cùng kéo Kiệt Thụy đi vào.

Phàm Niệm Ngự nhìn khóe miệng Lạc Anh cứng ngắc, khóe miệng khẽ giơ lên, kéo Lục Tâm đi ra khỏi thang máy, bàn tay bị thương một mực cắm trong túi quần.

Kiệt Thụy liếc mắt nhìn Lạc Anh, sau đó nắm chặt tay nhỏ bé của cô.

"Em không sao, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon." Lạc Anh ngẩng đầu lên cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip