Vô tình gặp nhau tại khách sạn (2)
Người ngoài cửa cứ mải mê nhìn cô không chịu buông tay lại lôi kéo cô đi vào phòng. Nhưng khi cô bước vào thì hô hấp của cô đột nhiên ngưng lại khi cô trông thấy một người mà mình không ngờ sẽ gặp trong hoàn cảnh này.
Ánh mắt của Phàm Ngự vẫn chăm chú vào cái nắm tay của hai người, An Tuyết Thần cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng này vội rút tay về nhưng người bạn trai này của Lily vẫn cứ như bị thôi miên trên người của cô không chịu buông ra.
Thấy được ánh mắt không có ý tốt của hắn, cô vội kéo Lỵ Lỵ đến đứng án phía trước, tránh né ánh mắt của hắn. Tất cả những chi tiết này đều được Phàm Ngự thu vào trong tầm mắt của mình.
Trong bàn còn có một phụ nữ trung niên, người này quan sát Lỵ Lỵ ra vẻ khinh thường nói.
"Con trai, con làm sao mà kiếm ra được loại bạn gái như thế này?" Người phụ nữ này chính là mẹ của bạn trai Lỵ Lỵ. Sau đó, ánh mắt chuyển qua An Tuyết Thần nhìn thấy trang phục của cô đều là loại thiết kế số lượng có hạn, khẳng định là một cô gái này cũng không đơn giản.
"An tiểu thư sao? Xin hỏi trang phục cô đang mặc mua ở đâu, theo như tôi được biết đây là những mẫu thiết kế mới nhất của Paris, toàn thế giới chỉ có năm bộ như thế này thôi." Bà khách khí nói.
"Sao a?" Cô không nghĩ quần áo trên người cô như thế nào cũng là một phương tiện để cho ngừi ta nịnh bợ. Liếc mắt nhìn y phục của mình, cười cười.
Thái độ của người phụ nữ này đối với An Tuyết Thần cũng không phải là hài lòng, đúng lúc này, người tự xưng là bạn tại của Lỵ Lỵ cũng lên tiếng.
"Lỵ Lỵ đến đây để anh giới thiệu, đây là cha mẹ của anh." Mặc dù giới thiệu bạn gái nhưng ánh mắt của hắn vẫn liếc nhìn về phía An Tuyết Thần
"Dạ, con chào bác trai, bác gái." Lỵ Lỵ khẩn trước nói trong khi An Tuyết Thần vẫn giữ thái độ im lặng, để Lỵ Lỵ ngồi cạnh bạn trai rồi cô ngồi xuống kế bên, chỗ trống kế đó cũng không có ai ngồi nhưng vẫn không được ánh mắt nóng bỏng luôn chiếu vào người cô.
"An tiểu thư, cô là bạn thân của Lỵ Lỵ, tôi đây cũng là bạn thân của Lâm Phong, tôi mời cô ly rượu này." Nói xong liền uống cạn ly rượu.
An Tuyết Thần cũng không đứng lên, chỉ cầm ly rượu tự hỏi hình như đây là rượu đỏ mà Phàm Ngự cho mình uống trước đó
"Pháp, năm 1966. Rất tốt, luôn khiến cho ta trầm mê trong nó." Nói xong cô để ly rượu xuống bàn .
Mọi người cùng nhìn nhau, bà Lâm nhìn Lỵ Lỵ nói:
"Nhân tiện tôi cũng nói luôn với cô, cô không xứng đôi với con trai tôi, tôi đồng ý cho nó qua lại với cô." Giọng điệu lạnh lùng, không một chút gì giữ thể diện cho Lỵ Lỵ. Nghe được những lời này, vẻ nặt của Lỵ Lỵ liền biến sắc, nước mắt rơi ra.
Nhìn thấy Lỵ Lỵ bị bà Lâm sỉ nhục mà rơi nước mắt, An Tuyết Thần đứng lên, đi tới nắm tay Lỵ Lỵ.
"Không được khóc." Tiện tay cầm hai ly rượu nhìn thẳng vào Lỵ Lỵ, ánh mắt của cô lúc này như có ma pháp sai khiến người ta nói "Lỵ Lỵ mời rượu hai bác".
"A, các cô làm gì vậy?"
"Lỵ Lỵ, cô làm cái gì đó?"
Hai giọng nói vừa hét lên là bà Lâm và Lâm Phong con trai của bà
"Ai da, thật xin lỗi hai vị, tay của tôi thật không nghe lời làm đổ rượu lên hai người nhưng mà hai vị đây là người có giáo dục chắc cũng không so đo với cái tay vô lễ này chứ?" Cách nói này làm cho bọn họ không có cách nào phản ứng lại.
Nhìn lại thấy Phàm Ngự vừa thưởng thức rượu đỏ trong tay vừa có biểu hiện như là đang xem kịch hay, liền kéo tay Lỵ Lỵ đi ra ngoài. Trước khi rời đi còn để lại một câu nói khiến cho bà Lâm tức giận run cả người.
"Lâm Phong, anh ra ngoài nhất định phải nói tuổi của mình đấy nếu không tôi còn tưởng anh và ba anh là anh em đấy! À, đúng rồi bác gái, lần sau ra đường nhớ lựa chọn trang phục cho phù hợp, không thì người ta là nghĩ người là bà ngoại của Lâm Phong đó."
Khi nói trên mặt An Tuyết Thần vẫn luôn giữ nụ cười mê người của mình.
"Tạm biệt." Nói xong đóng cửa đi ra ngoài.
" Ai nha, Phàm thiếu người xem, thật là xấu hổ, khiến ngài chê cười rồi." Lâm tổng giải thích.
"Đi đâu?" Biến mất sau cửa, An tuyết Thần lộ ra nụ cười thoải mí, không còn vẻ tà ác đáng sợ nữa.
"Thì ra đây là dáng vẻ lúc tức giận của mèo con." Không ngờ bạn lại to gan như vậy mà cũng đáng đời bọn họ biết rõ khách của ta mà còn dám làm như vậy.
Phàm Ngự vẫn duy trì dáng vẻ thưởng thức rượu nhưng ánh mắt lại dõi theo hai bóng dáng bên ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip