14
Một nhà ba người sau khi ăn qua loa một bữa cơm thì kéo nhau lên ban công tầng một tâm tình. Rượu vào lời ra, dùng một ít men để làm trơn cổ họng cũng làm cho những lời muốn nói có thể được tuôn ra thật lòng và dễ dàng hơn. Những câu chuyên cứ tiếp nối tiếp nối như thế, mãi cho đến lúc không còn ai tiếp lời vì đã chìm vào giấc mộng si mới dừng lại.
Lúc Anh Khoa tỉnh lại trời đã sáng hẳn và cũng không biết bằng một cách nào mà nó lại về được tới phòng mình, cuộn trong chăn êm đệm ấm. Vì có tửu lượng không cao nên lúc nó dậy không khỏi cảm thấy sây sẫm mặt mày một trận. Không đứng nổi nên nó quyết định nằm lại, định bụng ngủ thêm chút để lại sức. Đang lim dim thì tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên lại kéo nó ra ngay trước khi kịp bước vào cánh cửa cõi mộng. Khoa nguyền rủa đứa nào mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của nó.
"Alo chó con. Nay buổi đầu mà tính cúp học hả?"
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng đứa bạn 'thân' kèm với tiếng ồn ả thường thấy trong một lớp học. Mất gần nửa phút thì đầu óc mụ mị của Anh Khoa mới tiêu hóa hết được những thông tin trong câu nói mà nó vừa nghe. Tức thì nó mở bừng mắt, lồm cồm ngồi dậy nhìn lên thời khóa biểu được nó dán ngay tường chỗ bàn học.
Chết bà quên mất.
"Chết rồi tao ngủ quên huhu, mày điểm danh hộ tao với. Tao lên liền này."
"Lớp có mười mấy đứa liếc một cái là thuộc hết mặt, mày nói tao điểm danh hộ mày bằng cách nào đây?"
Hôm nay là ngày có tiết học môn lý thuyết chuyên ngành đầu tiên của Anh Khoa. Mà mỗi lớp học các môn chuyên ngành của trường thường chỉ xếp tầm hai mươi ba mươi sinh viên nên quả thật là cho dù Công Nam có muốn giúp nó thật thì cũng vô phương. Nó nhăn nhó trèo xuống giường, mặc cho đầu oca vẫn còn xoay mòng mòng mà vội vả tông cửa chạy ra ngoài.
"Hay mày nói đỡ hộ tao với giảng viên đi. Bia đại lý do gì cũng được."
"Thay vì nghĩ cách lấp liếm thì tao nghĩ mày nên nhanh chân chạy lên đây đi. Nghe nói nay thầy đi trễ 15'."
Nhìn lại đồng hồ được treo ngay phòng bếp, nó thấy mình chắc là vẫn còn hy vọng đến kịp nếu nhờ anh trai đèo mình đi học. Vội nói bạn giữ chỗ giúp mình, Khoa cúp máy, chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
Lúc tất bật vẫn không quên nhìn xuống nhà thấy chỉ còn lại một chiếc xe máy. Anh hai của nó có lẽ đã rời nhà để đi làm từ sớm, giờ chỉ còn anh ba là nhớ được. Thế là nó lon ton chạy đến trước cửa, hối hả gõ cộc cộc lên cánh cửa gỗ sậm màu. Tầm một phút sau, Minh Phúc mới ra mở cửa cho nó.
"Anh ơi, chở... Trời đất, anh sao vây?"
Câu nhờ vả mới nói được một nửa đã thay bằng tiếng thản thốt bàng hoàng của đứa em út khi nhìn thấy cái mặt xanh mét của anh nó. Là người có thể chất vốn yếu kém, mấy nay có hơi ho nhẹ nhưng Minh Phúc cũng không ngờ mình nhậu có một bữa mà cả cơ thể phản ứng dữ dội đến vậy. Cậu bệnh rồi, mặt mũi tái mét trắng xanh. Như này có cho tiền Anh Khoa cũng chẳng dám đày đọa anh mình một cuốc xe.
"Anh hơi mệt tý. Có gì không? Muốn anh chở em đi đâu hả?"
"Thôi thôi! Khỏi đi."
Nghe người đối diện ho mấy tiếng mà đầu mày của Khoa nhíu hết lại, đẩy anh trai mình trở lại giường ngủ. Cậu còn muốn nói nữa thì nó đã trực tiếp đóng cửa lại rời đi luôn. Minh Phúc thở hắt ra một hơi nóng hầm hập, vùi đầu vào chăn lại tiếp tục mê man.
Có một cảm giác mát lạnh áp lên trán làm cậu giật mình, ngẫng đầu lên thấy em trai nhỏ đang kéo cái chăn dày ra khỏi người mình. Sờ lên đã thấy miếng dán hạ sốt đã nằm ngay ngắn trên trán mình rồi.
"Sốt thì đừng đắp mền kín quá. Thuốc trên bàn anh ăn xong hãy uống. Em đi học trưa em về!"
Minh Phúc dẩu môi, hai mắt long lanh như ngấn lệ. Bình thường đã là con người sống cảm xúc, dễ dỗi hờn nhõng nhẽo, bị bệnh thì cậu lại càng nhạy cảm nhõng nhẽo lung. Chỉ cần hành động quan tâm săn sóc có bấy nhiêu cũng đủ là cậu cảm động rồi.
"Sao tự nhiên dễ thương quá à. Anh muốn ôm em một cái ghê á bé!"
"Khùng hả cha! Cho lây bệnh hay gì?"
Tuy miệng thì mắng anh trai như thế nhưng hành động của Khoa lại chẳng ăn nhập tý nào. Nó lấy tấm chăn mỏng mới lôi ra từ trong tủ, nhẹ khoác lên người anh nó, sẳn trao cho Minh Phúc một cái ôm hờ rồi mới đứng thẳng người dậy. Một nhà ba người, toàn là khẩu thị tâm phi ở với nhau. Cậu biết thế nên khẽ cười nhìn đứa em đang vội vả đeo balo lên lưng, mở cửa phòng rời đi.
"Chúc em không bị thầy ghim vào danh sách đen vì đi trễ."
"Tuyệt! Chúc thực tế đó!"
Anh Khoa lao ra khỏi cửa như một mũi tên, nó lật đật chạy về phía trạm xe vừa thầm khấn sao cho mình tới kịp giờ. Nhưng thú thật nó biết rằng bây giờ chắc chỉ có phép màu mới đưa nó đến trường kịp lúc thôi chứ đi xe buýt thì chắc chắn là vô vọng rồi. Thêm vào đó vì buổi sáng còn chưa ăn, buổi tối thì có dùng chút đồ có cồn mà đầu nó còn đau âm ỉ, bao tử cũng cồn cào khó chịu. Nó không chạy lâu cũng không chạy nhanh nổi như thường ngày được. Càng cố nó càng thấy buồn nôn.
"Cùng lắm thì được làm gương mặt ấn tượng đi! Cũng có cái hay."
Nó thầm nghĩ thế khi đang chống eo mà thở hồng hộc. Có lẽ là vì sống một đời va vấp phải quá nhiều điều ngay từ khi còn nhỏ, mà nó và cả hai người anh của mình đều có những suy nghĩ lạc quan đến buồn cười. Anh Khoa đã dự định chấp nhận cái số phận mới ngày đầu đã có nguy cơ bị giáo viên nhớ mặt vì cái tội đi trễ này rồi thì lại có tiếng kèn xe vang lên ngay sau lưng. Quay đầu, nó nhìn thấy một chiếc xe máy dán đầy những thứ màu mè y như chủ nhân của nó vậy.
"Quá giang không bé con?"
Người nọ nhìn nó cười rạng rỡ, đập đập tay phía yên sau. Tức thì đôi mắt của Anh Khoa không khỏi long lanh lên vì bắt được ngôi sao hy vọng của mình. Không nói quá hai câu nó leo tót lên xe của người nọ, đội nón vào rồi ôm chặt người đó cười toe toét.
"Má đúng là cứu tinh của bé luôn á!"
"Trời chứ sao nữa! Đâu phải tự nhiên tui làm má mấy người."
Quốc Bảo nở nụ cười, tay phang hết ga hết số, bắt đầu công cuộc chặt hẻm rẽ đường vì đường chính bây giờ đang là giờ cao điểm đông xe. Vừa đi hai người vừa luyên thuyên nói chuyện, nhờ thế mà má hờ của Khoa mới biết đứa bạn của mình lại bệnh nữa rồi.
Nói một chút về đoạn nhân duyên của Quốc Bảo với một nhà ba người này. Bảo là một trong số ít người biết được chuyện về ngôi nhà có những người anh em không cùng huyết thống đùm bọc lẫn nhau. Mọi thứ đều chỉ bao hàm trong chữ tình cờ quen biết rồi làm thân. Đến cả cái cách xưng hô ngộ nghĩnh giữa Bảo và Khoa cũng là tình cờ mà ra cả. Chỉ từ một vài lần đùa mà tới nay không sửa được nữa. Mỗi lần nghe đứa nhỏ gọi một tiếng anh là Quốc Bảo sẽ đứng hình mất mấy giây. Trông chỉ như mới thoáng qua nhưng đã ăn sâu vào tiềm thức. Mới đây thôi mà họ đã quen biết nhau được bảy tám năm, có lẽ vì thế dù chẳng nằm trong sổ hộ khẩu nhà Sơn nhưng giữa Bảo và cái nhà ba người đó có mối quan hệ rất tốt, thỉnh thoảng vẫn được vé ghé vào nhà ăn ké miếng cơm. Thực ra là cũng bù lại cho một phần công sức lâu lâu lại qua giúp đỡ cho cái nhà nhiều thiếu khó này.
"Con tưởng má học xong hết rồi, sao nay lại vẫn cắp sách đến trường mình vậy?"
Người ngồi phía sau xe cố nép mình để không bị quẹt trúng bởi hai cái kính xe tải lúc người nọ phóng xe lọt khe qua mà hỏi. Quốc Bảo vẫn không giảm tốc khi đã nhìn thấy rõ mồn một cái gờ trước mắt mình. Vút một cái, làm hồn vía đứa nhỏ ngồi sau muốn bay lên mây luôn, ruột gan lại nhộn nhạo. Mô phật, Anh Khoa mắc ói lắm rồi. Chắc do não bộ không thể làm cùng một lúc hai việc nên phải tận đến lúc phóng thẳng con chiến mã vào bãi gửi của trường thì anh mới nhớ ra câu trả lời.
"Má đi trả nợ môn đạo đức nghề nghiệp. Ủa đâu rồi?"
Lúc Quốc Bảo quay lại đã thấy yên sau của xe trống lốc, ngước lên mới thấy đứa nhỏ đã ba chân bốn cẳng chạy té khói hướng thẳng đến nhà vệ sinh rồi. Xem ra trong cái rủi có cái may nhưng cái may này phóng xe ẩu quá nên nó không nhịn được nữa mà dồn hết mớ tinh hoa hôm qua nốc vào bụng theo đường miệng mà ra ngoài. Chua ngoét. Nó thề mình sẽ cạch mặt rượu bia cho đến khi nó muốn uống trở lại (?).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip