Bé Nhỏ (V)
"Anh hay một mình như này à?"
"Ừ, anh không nghĩ sẽ có ai ngồi cùng anh mà lại xinh như em cả"
"Đừng đùa nữa, em chưa muốn yêu, nhưng thỉnh thoảng đi chơi cũng vui"
"Ý em là sao?"
"Em nghĩ anh hiểu mà"
"Em muốn gặp anh nhiều hơn"
Nhiều Hơn (Low g)
———————-
Trời Sài Gòn cuối năm mỏng như một dải khói lẫn giữa hơi người và khói xe, lơ lửng mãi chẳng chịu tan. Mưa không đủ nặng để gọi là mưa, chỉ là những giọt nước nhỏ nhẹ rơi xuống như ai đó vô tình rắc muối lên thành phố đã quá quen với nắng. Những hạt mưa ấy đậu trên tấm kính bụi như ký ức lạc đường, rồi trượt xuống chậm rãi, để lại vệt dài như nét bút ai quên lau. Mái tôn hoen gỉ hứng lấy chúng, kêu lên những âm thanh lách tách mệt mỏi, nghe như tiếng thở dài của mùa cũ.
Con hẻm nhỏ sau lưng chợ vẫn sáng đèn đến khuya, ánh sáng vàng đục đổ xuống nền xi măng ẩm, loang loáng như vũng nước của ngày hôm qua chưa kịp khô.
Tiếng đàn vọng ra từ quán bar đầu hẻm là thứ âm thanh khàn và lạc, như giọng một người hát chỉ để lấp vào khoảng trống. Những người khách lạ uống bia trong im lặng, ánh mắt họ lướt qua sân khấu rồi lại quay về với điện thoại, chẳng ai bận tâm lắm đến người đang cầm micro.
Chỉ có một người ngồi ở góc xa nhất, chăm chú nghe.
Là cậu sinh viên, dáng người nhỏ nhắn so với các bạn cỡ tuổi cậu ấy, áo khoác sẫm màu, cặp kính nâu phản chiếu ánh đèn vàng mờ. Tai nghe vắt quanh cổ, trước mặt là tập bản thu cũ, những bản nhạc người khác bỏ lại, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chỉnh từng đoạn như đang cố cứu lấy một giọng nói đã bị lạc trong ồn ào.
Cậu tên Huy, người Hà Nội, mới vào Sài Gòn được vài tháng để học và làm thêm ở một phòng thu nhỏ. Ở nơi luôn ẩm và ồn này, cậu thấy mình như cái bóng lạc giọng cho đến đêm đó.
—————
Khi tiếng hát dừng, Nhã cúi đầu cảm ơn, nụ cười hé ra lúm đồng tiền nhỏ, hiền đến lạ. Khi anh bước xuống, cơn mưa ngoài kia đã nặng hạt hơn.
Họ chạm mặt nhau trong quãng hành lang ẩm thấp, mùi thuốc lá, mùi nước mưa, và mùi nhạc chưa kịp tắt. Huy nhìn xuống bàn tay Nhã khi anh cầm mic để chỉnh dây đàn. Bàn tay rám nắng, gân guốc nhưng không thô cứng, như những ngày tháng dưới nắng miền Tây đã khắc sâu vào từng đường chỉ. Đó là đôi bàn tay của người từng hát dưới trời nắng gió, chạm vào mọi thứ bằng sự kiên nhẫn và thật thà. Huy khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn mờ, tự nhiên thấy trái tim ấm lên.
"Anh hát bài đó lâu chưa?" Huy hỏi, giọng Bắc trầm, nhẹ.
"Từ hồi còn ở quê," Nhã đáp, giọng miền Tây pha khàn.
"Hồi đó tui hát cho vui, ai dè dính riết tới giờ."
"Nghe như chưa ai thu cho anh đàng hoàng cả."
Nhã cười, bàn tay rám nắng nắm dây đàn.
"Không ai rảnh đâu, bài cũ mà. Mà sao, em cũng rành mấy thứ này hả?"
"Em làm producer," Huy khẽ đẩy gọng kính, ánh mắt long lanh.
"Nếu anh muốn, em có thể thu lại cho anh."
Nhã nhìn cậu một lúc. "Tui hát dở lắm, lỡ uổng công em sao?"
Huy cười nhẹ, môi hồng cong lên
"Không sao đâu. Em chỉ muốn giữ lại giọng của anh, trước khi Sài Gòn nuốt mất."
—————————-
Từ đêm đó, họ bắt đầu có thói quen ở cùng một phòng thu. Phòng nhỏ, tường dán cách âm bong tróc, cửa sổ luôn mờ sương mưa. Một người hát, một người nghe, một người lặng lẽ chỉnh từng nhịp, một người cố giấu niềm vui trong khóe môi. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, dày và dịu như hơi thở của hai người giữa một thế giới quá rộng.
"Anh cứ hát như đang nói chuyện thôi," Huy khẽ nói, mắt vẫn dán vào màn hình sóng âm.
"Nói chuyện với ai được ta" Nhã hỏi, giọng pha cười.
"Với người tui thương nhất nhỉ?" Nhã ngừng lại, nhìn qua tấm kính.
"Tùy anh ạ, mà anh thương ai vậy? Em tò mò"
"Em đó, cún nhỏ"
Huy khựng lại, cười nhỏ. "Miệng mồm anh khéo thiệt, nói câu nào nghe cũng như lời nhạc."
"Không phải nhạc đâu, là thật," Nhã nói, tay vẫn gõ tên mấy nút nhạc phía Huy.
"Thật rồi mới hay."
-——————-
Căn phòng trọ họ thuê sau này có mùi ẩm và ánh đèn bàn lờ mờ, nhưng trong những đêm ấy, dường như cả thế giới chỉ còn hai âm thanh, tiếng đàn, và tiếng cười của người đeo kính nhỏ nhắn ấy.
"Huy nè" Nhã nói khẽ
"Mai tui về quê mấy bữa, mùa nước nổi rồi."
"Ừ."
"Không hỏi khi nào tui quay lại hả?"
"Em biết rồi anh sẽ quay lại."
"Tin dữ ha?" Nhã cười, giọng khàn, có hơi rượu và mưa.
"Không," Huy đáp, mắt vẫn nhìn màn hình sóng âm nhấp nhô.
"Tin nhạc thôi."
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, vỗ nhè nhẹ lên mái tôn, lên mặt kính cửa sổ, như một bản nhạc nền không tên. Trong phòng, Huy vẫn ngồi trước bàn mixer, ngón tay điệu nghệ lướt qua các nút chỉnh âm, mắt thỉnh thoảng lướt qua Nhã đang ngồi đối diện, lặng lẽ cầm mic, gảy vài nốt đàn thử.
"Em có biết không," Nhã nói, giọng khàn nhẹ,
"Mỗi lần tui nhìn sóng âm nhấp nhô, tui lại nghĩ là nhịp tim mình đang hát theo."
Huy khẽ mỉm cười, môi hồng cong lên như ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt nước mưa ngoài kia
"Ừ, em cũng thấy giống vậy. Nhịp tim mình... đúng là có thể hoà vào nhạc."
Nhã ngẩng đầu, mắt ánh lên một niềm vui vừa e dè vừa rạng rỡ.
"Lần này em hát đi, anh nghe. Dù chỉ là bài cũ, nhưng..." Giọng anh hơi khàn, như sợi mưa xuyên qua mái hiên.
"Dù là bài cũ, nhưng tui muốn nhớ nó theo cách riêng của mình."
Huy cười, đưa tay nắm lấy micro.
"Vậy thì... mình bắt đầu thôi."
Tiếng đàn vang lên, lặng lẽ, trôi qua những vết nứt trên tường phòng thu, len lỏi vào từng kẽ hở, như mưa thấm vào xi măng ngoài kia. Anh cúi xuống, chỉnh từng nút âm thanh, từng nhịp beat, tay rám nắng di chuyển khẽ khàng, như không muốn làm vỡ khoảnh khắc.
Huy hát, giọng Bắc nhẹ nhàng pha chút run rẩy, nhưng ấm áp. Mỗi nốt nhạc, mỗi chữ cậu cất lên đều dường như đang kể về Sài Gòn mưa, về những góc phố vắng, về những con người gặp nhau một cách tình cờ mà lại quan trọng đến lạ.
"Nghe này, anh không biết em nghĩ gì, nhưng..."
Nhã ngước lên, ánh mắt chạm ánh mắt Huy,
"...mỗi khi em hát, anh cảm giác như mưa đang rơi cùng nhịp tim mình."
Huy im lặng một chút, ngón tay chạm nhẹ vào nút pause, để không gian lắng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi và hơi thở của hai người.
"em cũng thấy vậy," Cậu thì thầm, giọng nhỏ nhẹ, ấm.
"Nhạc như cách mình nói chuyện mà không cần lời. Chỉ cần lắng nghe nhau, thôi."
Nhã mỉm cười, anh đưa tay chạm vào tay Huy, bàn tay rám nắng gặp bàn tay trắng như sữa, cảm giác mềm mại và chắc chắn cùng lúc.
"Em này... mình nên gặp nhau nhiều hơn, như... như nhịp mưa này, không ngừng nghỉ."
Huy cười, ánh mắt sáng lên như đèn vàng lấp lánh trên phố mưa.
"Ừm, mình gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, biết về nhau nhiều hơn. Nếu như chúng ta cũng thấy cô đơn"
Nhã khẽ cười
"Anh và em cũng thấy cô đơn... nhưng giờ thì không còn một mình nữa."
——————————
Dạo này anh Nhã hay dẫn Huy đi chơi lắm. Hôm thì họ đi qua những con hẻm cũ, nơi tường rêu xanh mọc thành từng mảng như tranh sơn dầu cũ kĩ, nơi ánh nắng cuối chiều rọi qua kẽ lá, vẽ trên mặt đường những vệt sáng lung linh như nốt nhạc rơi. Huy đi theo, mắt nhìn lên những bức tường, rồi lại nhìn xuống những bóng nắng xiên qua kẽ lá, lòng như được nhặt nhạnh từng mảnh ký ức nhỏ bé. Nhã dừng lại, chỉ vào một mảng rêu xanh bám trên bức tường cũ
"Nhìn mảng rêu này... nó làm anh nhớ buổi chiều ở miền Tây. Nắng lúc ấy vàng lắm, len qua các kẽ lá, rọi lên mặt sông, mặt nước như dát vàng vậy đó."
Huy gật gù, miệng cười khẽ tay vô thức chạm vào bức tường mát lạnh
"Anh... anh đi đâu mà nhìn đời nhẹ nhàng quá vậy?"
Anh Nhã cười, ánh mắt lấp lánh
"Đi đâu không quan trọng, quan trọng là khi đi, mình thấy được điều gì. Như cái nắng này, chẳng phải ai cũng để ý đâu nhưng nó làm anh nhớ những chiều tằm nắng, những buổi hẹn hò với ký ức."
Họ tiếp tục đi, qua những con hẻm nhỏ, nơi cửa sổ cũ kêu khẽ khi gió thổi, nơi mùi hương trà nóng từ căn nhà bên đường thoảng ra. Anh kể về những buổi chiều miền Tây, nơi sông nước bạc lấp lánh, nơi nắng rót vào da rám màu đồng, tay chạm vào mặt nước, mắt lấp lánh như đang nhặt từng ký ức.
Huy nghe, lặng lẽ, miệng cười khẽ, tim như được sưởi ấm giữa phố xá xa lạ. Mỗi câu chuyện anh kể, với cậu đều như một bản nhạc nền, nhẹ nhàng mà dai dẳng, len lỏi vào từng khoảng trống trong lòng.
"Em nghe anh kể, thấy như đang đi cùng anh trên con sông ấy," Huy thốt lên, giọng trầm ấm.
Anh Nhã quay sang, hơi nghiêng đầu, cười nhẹ
"Ừ... vậy thì coi như em cũng đang nhặt ký ức cùng anh rồi."
Huy cười, đôi mắt lấp lánh theo từng tia nắng xiên qua kẽ lá
"Nhặt mãi cũng được cả một buổi chiều đẹp, nhỉ anh?"
Anh Nhã chỉ lên khoảng trời cuối hẻm
"Đúng vậy... và biết đâu, ngày mai, anh lại dẫn em nhặt thêm một buổi chiều khác."
Mỗi câu chuyện anh kể, với cậu đều như một bản nhạc nền, nhẹ nhàng mà dai dẳng, len lỏi vào từng khoảng trống trong lòng.
Hôm khác, trời nắng nhẹ, hai người ngồi trên ghế đá công viên. Anh nhìn dòng nước đọng trên đường, đầu ngón tay chạm vào mặt nước tạo nên những vòng tròn loang như nốt nhạc trên tờ nhạc cũ.
"Em có thấy... mỗi giọt mưa như một nốt nhạc không?" anh hỏi, giọng khàn khàn.
"Ừ... nhạc và mưa đều biết chờ nhau," cậu đáp. Hai ánh mắt giao nhau, lặng yên nhưng đầy rung động, như phố phường cũng phải tạm dừng để nghe nhịp tim của họ.
Rồi một hôm kia, trời Sài Gòn tầm tã mưa, hai người bước qua phố cổ, biển hiệu neon nhấp nháy như ánh sáng của một bữa tiệc riêng. Dưới mưa, cậu Huy bỗng hỏi
"Anh hay một mình như này à?"
Anh Nhã lặng im, nhìn dòng mưa lấp loáng trên mặt đường, rồi mỉm cười
"Ừ... anh không nghĩ sẽ có ai ngồi cùng anh mà lại xinh như em cả."
Huy cười, nghiêng đầu, mắt nheo lại như nắng vụt qua kẽ lá
"Đừng đùa nữa, em chưa muốn yêu, nhưng thỉnh thoảng đi chơi cũng vui."
"Ý em là sao?" anh hỏi, giọng trầm và tò mò.
"Em nghĩ anh hiểu mà."
Anh Nhã nhìn cậu, trái tim như nhạc ngân dài, lặng yên mà đầy ắp, như thể cả thành phố này chỉ còn lại hai người
"Em muốn gặp anh nhiều hơn"
———————— wrote by Veex
Hiiii, miss me? Dạo này tui hok xuất hiện vì tui học với tui biết yêu =)))) viết vội Oneshot này vì sợ mn quên tui, vì vội nên còn sơ sài chưa nghĩ ra kịch bản. Mn ăn tạm nhennn💗 (sai chính tả thì đừng oánh đòn toiiii)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip