6.2
Bốn Tháng Trước Cuộc Hẹn
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ tràn vào phòng, làm Gun chói mắt khi cậu dần tỉnh dậy sau giấc mơ về những cuộc trò chuyện đêm khuya, rượu vang đỏ và áo choàng tắm. Cậu có thể nghe thấy một phiên bản léo nhéo của My Chemical Romance phát ra từ phòng bên kia và cậu kết luận rằng Frank vẫn còn bị đình chỉ học vì hôm nay là ngày trong tuần và cậu biết rõ rằng đã quá trưa rồi.
Cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì Frank nói với cậu đêm qua. Cậu muốn gạt đi suy nghĩ việc cậu thiếu niên ấy chỉ đang phá phách, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Frank sẽ có thể đốt thùng rác của họ hoặc lấy trộm thẻ tín dụng của Tay để mua vui, nhưng cậu bé sẽ không chọc vào suy nghĩ dễ bị tổn thương nhất của Gun chỉ để giải trí đơn thuần. Vậy nếu Frank nói sự thật thì Off đã làm gì ở Phuket?
'Frank, con có thể bật nhỏ được không? Gun vẫn đang ngủ', cậu nghe thấy giọng nói của New từ dưới nhà và không khỏi bật cười, nhất là khi cậu nghe thấy âm lượng đã được giảm xuống ngay sau khi anh ấy mắng con trai mình. Cậu quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây đang trôi chậm rãi trên bầu trời.
Vì một lý do kỳ lạ, cậu luôn nghĩ về Off khi nhìn lên bầu trời. Tuy nhiên cậu không biết tại sao. Người đàn ông đó đã là một điều bất biến trong cuộc đời cậu, đến nỗi ngay cả khi hắn không ở đó, cậu vẫn nghĩ về hắn. Off cũng giống như bầu trời vậy, hầu như không đáng chú ý, nhưng khi cậu ngước lên, nó vẫn luôn ở đó.
'Gâu!'
'Aaa', cậu rên rỉ khi quay người nhìn xuống sàn nơi Bibii đang ngồi, ngước đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, 'Mày muốn gì?', cậu trừng mắt nhìn chú chó con đang rên rỉ, đứng dậy dựa vào giường định nhảy lên nhưng chân nó quá ngắn.
Chú chó đang ngày càng ồn ào, đòi hỏi sự chú ý mặc dù cậu đã cho ăn ba lần một ngày và đưa nó đi dạo. Đêm nào cậu cũng bắt nó ngủ dưới sàn thay vì trên giường, nhưng mỗi sáng nó đều rên rỉ và cầu xin cậu bế nó lên.
'Mày giống hệt anh ấy', cậu thì thầm, nhượng bộ khi cúi xuống bế nó lên, để nó nằm trên bụng mình. Bibii hào hứng sủa, nhảy lên ngực cậu và liếm má. Gun hơi vặn vẹo, nhưng cậu không khỏi cười khúc khích, nhìn nó nhiệt tình chào đón mình.
'Này Gun, mày dậy chưa?', cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ dành cho khách và khi quay lại, cậu thấy chồng của bạn thân mình đang mặc quần thể thao và chiếc áo ố màu, cầm khay thức ăn lên cho cậu.
'Ừ', Gun gật đầu, mỉm cười với anh ấy khi anh ngồi xuống và ôm Bibii vào ngực, 'Mày không cần phải mang nó lên đây. Tao có thể đi xuống lầu mà'
'Chồng tao sẽ giết tao nếu tao không 'đối đãi' tôn trọng với khách của mình', Tay thì thầm với cậu, đảo mắt khi ngồi ở cuối giường, đặt khay xuống bên cạnh Gun, người đang cười nhạo anh.
'Làm thế nào?', cậu hỏi người cao hơn, 'Làm thế nào mà sau bao năm qua mày vẫn có thể yêu say đắm New?', Gun không hề có ý thô lỗ. Cậu chỉ ghen tị. Cậu nhìn thấy những gì Tay và New có và cậu luôn nghĩ rằng cậu với Off cũng sẽ như vậy. Họ sẽ mua một căn nhà ở ngoại ô thị trấn, một căn nhà có hồ bơi lớn, trong khi cố gắng nuôi dạy một đứa trẻ, dù đó là trai hay gái, cậu không quan tâm.
'Chính xác hơn là mười hai năm', Tay mỉm cười, 'Và không, không phải lúc nào tao cũng yêu say đắm em ấy trong suốt mười hai năm đó'
'Hả?'
'Năm thứ ba đại học', Tay giải thích khi Gun tỏ ra bối rối và cắn miếng bánh mì nướng của mình, 'Tao yêu New, nhưng tao không yêu em ấy say đắm nếu điều đó nghe hợp lý'
'Không, chẳng hợp lý gì'
'Được rồi. Thì, giống như... kiểu là tao quan tâm đến em ấy nhưng tao không còn cảm thấy giống như khi còn học trung học. Tao hài lòng nhưng đồng thời cũng sẽ không suy sụp nếu New chia tay tao ngay lúc đó. Như kiểu tao yêu em ấy, nhưng không đủ khiến tao phải khóc nếu em ấy để tao ra đi'
'Nhưng...tại sao?'
'Đó là sự dồn nén. Ba mẹ em ấy vẫn chưa chấp nhận tao đủ để giới thiệu tao với những người còn lại trong gia đình, cộng với áp lực phải cố gắng tìm việc làm và thực tập sau khi bọn tao học xong đại học khiến tao nghĩ liệu New có nằm trong tương lai sau này của tao hay không. Tất cả những lo lắng này khiến tao bớt mê mệt em ấy hơn'
'Làm thế nào mày vượt qua được điều đó?'
'Mày không cần lúc nào cũng phải say đắm một ai đó để biết rằng mày không thể sống thiếu họ', Tay trả lời cậu với một nụ cười nhẹ trên môi, 'Theo như tao biết, mày thậm chí không thể nhớ được tên của Off sau khi học xong trung học, nhưng điều đó không có nghĩa là mày ngừng nghĩ về nó, phải không?'
'Làm sao mày biết?', Gun đảo mắt khi chủ đề đã chuyển sang mình, 'Tao vẫn ổn khi anh ấy đi'
'Thật sao?', Tay cười khúc khích, 'Vậy mày đang mặc áo của ai?', Gun nhìn xuống khi đang nhai thức ăn, nhìn thấy chiếc áo sơ mi quá khổ mà cậu đang mặc và nhận ra đó là một trong những chiếc áo đi làm của Off, áo trắng cài cúc và nhăn nhúm. Gun nhanh chóng túm lấy cái chăn, che lên ngang ngực và giấu nó đi, nhưng điều đó chỉ khiến Tay bật cười thậm chí nhiều hơn, một tràng khúc khích ầm ĩ liên hồi.
'Có lẽ tao đã vô tình xếp nó theo khi bỏ đi', Gun bào chữa, 'Tao không giỏi sắp xếp quần áo của mình'
'Đừng có biện minh, Gun', Tay chỉ ra khi người đàn ông bối rối kia tiếp tục nói dối, 'Đó là sự khác biệt giữa mày và tao. Tao chưa bao giờ nói dối New về cảm xúc của mình. Tao nói với em ấy rằng tao yêu em ấy, nhưng một ngày nào đó, nó sẽ không đủ để tao tiếp tục chờ đợi. Vì vậy, New đã đưa ra quyết định của mình và tất nhiên, em ấy đã chọn tao', Tay nhếch mép cười ở những lời cuối, khiến Gun đảo mắt.
'Vậy, mày cho rằng tao phải làm gì?'
'Hãy nói ra với Off cảm xúc của mày và cho nó một sự lựa chọn', Tay khẳng định đơn giản, 'Nói với nó rằng mày yêu nó, nhưng điều đó không đủ để khiến mày ở lại. Nó sẽ nhận ra sự ưu tiên của mình'
'Nhưng nếu anh ấy không nhận ra thì sao?', Gun trả lời, tay cậu thả miếng bánh mì nướng cuối cùng xuống. Cậu nhìn Bibii cuộn mình trong lòng, ngủ ngon lành, 'Nếu tao nói yêu anh ấy nhưng anh ấy vẫn không thay đổi thì sao?'
'Mày có chắc là mày đã cưới bạn thân của tao không?' Tay hỏi cậu, giọng điệu có chút mỉa mai khi dựa vào cột giường, 'Ý tao là, Off hiện tại đang hành xử một tên ngốc và thậm chí tao còn không biết chuyện gì đang xảy ra với nó, nhưng mày có thực sự nghĩ rằng nó sẽ để mày đi dễ dàng như vậy không?'
'Anh ta đã làm vậy rồi', Gun giả vờ mỉm cười, 'Tao sẽ không lao vào chỗ của mày nếu anh ấy đã cố ngăn tao lại'
'Off kỳ quặc, nhưng nó không ngu ngốc', Tay nhắc nhở cậu, 'Cậu ấy làm mọi việc hơi khác biệt một chút. Mày biết điều đó mà, phải không?'
Gun cảm thấy tay mình vô thức vuốt ve bộ lông của Bibii, nhìn nó ngủ say trong lòng.
————————————
Paris, tháng 5 năm 2021
Sau một đêm dài nghỉ ngơi, Gun kéo Off ra khỏi phòng khách sạn, muốn ngắm nhìn từng ngóc ngách của thành phố. Ít nhất phải nói rằng cậu ấy rất hào hứng, khuôn mặt cậu luôn nở nụ cười thường trực khi họ đi dọc các con phố ở Paris, ngửi thấy mùi hương hạnh phúc của thức ăn thoảng qua từ các nhà hàng, cơn gió lạnh vuốt ve mái tóc họ cùng những ngón tay đan vào nhau. Họ đã ghé thăm mọi địa điểm du lịch có thể mà Gun đã nghiên cứu và liệt kê trên điện thoại, nhưng giờ đến lượt Off trở nên phấn khích, kéo chồng mình đến những nơi được xem là những viên ngọc ẩn mình, len lỏi vào ngõ ngách của những quán cà phê ven đường và những cửa hàng thời trang tư nhân.
'Anh đã từng ghé quán cà phê này chưa?', Gun hỏi hắn khi họ ngồi bên ngoài, uống một tách cà phê ấm khi Off nhận ra Gun đang run rẩy.
'Một vài lần', hắn thừa nhận. Lần đầu tiên hắn đến Paris là để thăm bạn gái cũ, nhưng những lần khác, hắn đi cùng bạn bè vào những ngày cuối tuần khi áp lực ở trường đại học ập đến với họ, đặt vé tàu và một nhà nghỉ vào phút cuối. Hắn đã chôn vùi rất nhiều nỗi lo lắng trong thành phố này.
'Un cadeau pour l'heureux couple' (Món quà hạnh phúc tặng cho cặp đôi ạ), một người phục vụ cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, đặt xuống hai ly cà phê liégeois* và nở một nụ cười ấm áp trên môi.
'Merci' (Cám ơn), Off mỉm cười đáp lại cô ấy. Anh quay lại nhìn vào bên trong, thấy người quản lý đang vẫy tay chào họ và hắn giơ tay chào lại, 'Ton café est merveilleux' (Cà phê của tiệm tuyệt vời lắm)
'Cô ấy nói gì vậy?', Gun hỏi khi nghe chồng trả lời bằng tiếng Pháp, hơi bị ấn tượng trước sự thản nhiên của hắn khi nói nhiều thứ tiếng cùng một lúc.
'Cô ấy nói quản lý muốn chúc mừng chúng ta', Off giải thích, gõ nhẹ vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình, khiến Gun đỏ mặt khi quay lại mỉm cười với người quản lý bên trong, ngượng ngùng vẫy tay.
'Anh quen họ à?'
'Tất nhiên là không rồi', Off cười khúc khích, nhưng hắn vẫn tập trung thưởng thức món tráng miệng miễn phí, phớt lờ vẻ mặt bối rối kia, 'Sao vậy? Em chưa bao giờ gặp những người tử tế trước đây à?'
'Em thường nhận được những cái nhìn chằm chằm khó xử và một vài lời dè bỉu mỗi khi đi chơi với một chàng trai', Gun thú nhận, 'Cho phép em được bối rối một chút trước cử chỉ tinh tế đó nhé'
'Đừng lo lắng về tất cả những điều đó', Off trấn an cậu, đan chặt các ngón tay của mình với Gun, 'Em có anh rồi đây'
'Nên vậy', Gun nói đùa, 'Anh là chồng em. Từ giờ trở đi việc của anh là bảo vệ em', cậu nghe thấy Off bật cười với mình và nhận thấy rằng Off vẫn còn ngại ngùng khi nhắc đến từ chồng. Đó là một cảnh tượng mà cậu không thể nào chán được, say sưa với biểu cảm hạnh phúc mà Off Jumpol đã cất giữ, chỉ để mình cậu nhìn thấy. Cậu muốn khoảnh khắc này được kéo dài vô tận.
'Em biết đấy, nếu chúng ta đi dọc xuống con đường đó, chúng ta sẽ gặp một cây cầu nhỏ', Off nói với cậu, xử hết món tráng miệng trong khi Gun vẫn còn đang ăn, 'Sao chúng ta không xuống đó nhỉ?'
'Cây cầu đó có gì đặc biệt vậy?'
Gun đã nghiên cứu xong về thành phố này nhiều nhất có thể để Off không thể qua mặt cậu về lịch sử của Paris, nhưng có một nơi cậu không ngờ mình sẽ bị kéo đến là một khu vườn bí mật cách xa những con phố đông đúc. Gun hổn hển, thở ra làn sương khi mặt trời bắt đầu lặn, nhưng điều đó không ngăn được khung cảnh trở nên ngoạn mục đến ngỡ ngàng. Phong cảnh đồng cỏ rộng lớn tràn ngập muôn hoa, những mảng màu tô điểm cho chốn thị thành. Cậu bị sốc khi chỉ có một vài người ở đây, mặc cho ngày dài bận rộn, họ ngồi trên bãi cỏ với quyển sách trên tay, trò chuyện cùng nhau với một ly cà phê khi ngồi trên những ghế dài.
'Sao anh tìm được chỗ này vậy?', cậu hỏi, chạy lên phía hàng cây, dùng đầu ngón tay lướt qua những bông hoa, tận hưởng một cách nâng niu địa điểm này. Đó là sự kết hợp các màu sắc, những nụ hoa xanh được trồng thành hình trái tim.
'Anh và những người bạn đại học của mình đã bị lạc khi đang cố gắng quay lại khách sạn', Off thừa nhận, 'Ý anh là, mọi người đều say khướt và mất nhận thức, nên không thể làm gì hơn', hắn lẩm bẩm câu cuối, vẫn xấu hổ về hành vi say rượu của mình ở một thành phố xa lạ.
'Cây cầu ở đâu?', chồng hắn hào hứng hỏi, tò mò muốn biết về những kỷ niệm hắn đã có ở một nơi đẹp đẽ như thế này, và họ sẽ tạo nên một kỷ niệm mới với nhau như thế nào.
'Ở dưới đó một chút', hắn chỉ tay, thích thú với cách Gun kéo tay hắn như một đứa trẻ trong công viên giải trí.
Chỉ cần thấy mắt Gun sáng lên khi nhìn cây cầu là đã đủ đối với Off, nó nối họ với một công viên khác, bắc qua một con sông nhân tạo dài giữa lòng thành phố.
'Đó là một cây cầu khóa tình yêu!', Gun hào hứng thốt lên. Nó nhỏ hơn cây cầu Pont Des Arts nhưng Off biết Gun sẽ đặt khóa ở đó. Hắn bước chậm lại một chút, nhìn Gun chạy về phía cây cầu, đôi tay vươn ra chạm vào những ổ khóa kim loại lạnh lẽo, trên mỗi chiếc ổ khóa đều được ghi tên những người xa lạ yêu nhau.
'Em muốn treo một cái không?', Off đề nghị. Hắn không hề thích những trò sến sẩm, và đây là ví dụ cụ thể nhất. Hắn không thích làm những điều nhảm nhí như thế này và hắn thậm chí còn nhớ Taylor đã than vãn khi hắn từ chối lời đề nghị của cô ấy. Nhưng chết tiệt. Hắn đang đi hưởng tuần trăng mật, nên đã không ngần ngại chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhất để mua một ổ khóa và một cây bút.
Gun ♡ Off
Từ 2014 cho đến trọn đời.
'Gun, em là sự gục ngã lớn nhất của anh', hắn thú nhận khi nhìn chồng mình bấm ổ khóa lên cây cầu. Off chưa bao giờ là loại người đa cảm. Hắn chưa bao giờ đề cao việc nhìn lại những ký ức đã qua của mình chứ đừng nói đến việc hồi tưởng lại nó. Hắn miễn nhiễm với căn bệnh hoài niệm, nhưng cũng không quên những nỗi buồn hay thất vọng của tuổi trẻ. Hắn chỉ nhìn về phía trước cuộc đời, giống như những gì hắn đã được khuyên nên làm, lên kế hoạch phía trước và bỏ lại mọi thứ sau lưng trong quá trình đó. Nhưng chỉ một cái tên thôi cũng đủ khiến hắn phải chạy quay trở lại.
Gun Atthaphan Phunsawat-Adulkittporn.
Và bây giờ cái tên đó đã thuộc về hắn.
'Chúng ta đi ăn tối thôi', Gun không nghe thấy lời Off nói mà bước lại đứng sau lưng chồng, nhìn tên họ nằm giữa hàng đống những ổ khóa khắc tên khác, 'Em đói quá'
'Anh biết một nơi rất tuyệt', Off trả lời, nắm tay cậu khi họ rời khỏi khu vườn bí mật xinh đẹp, không khí đang ngày càng lạnh hơn khi màn dần đêm buông xuống.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng họ cùng nhau đến công viên đó và đôi khi Gun tự hỏi liệu cái khóa ấy có còn ở đó không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip