Part 3: [ Byun Baekhyun ]

- Chúng tôi đã thu hẹp diện tình nghi chỉ còn 3 nghi phạm. Đây là chân dung của họ, cậu xem thử có điểm nào giống không?

- Đây là...

- Đúng vậy, là những sinh viên ở trường cậu. Đây là chủ nhân của những số điện thoại đã gọi cho nạn nhân vào tối hôm đó.

- Đây không phải là Chanyeol sao? Các ông chắc chắn đã nhầm lẫn rồi chăng?

- Cậu sinh viên đó...là nghi phạm số một của chúng tôi. Lời khai của cậu tương đối gần giống với cậu ta.

- Không thể nào, khi tôi bị kẻ sát nhân đuổi, tôi đã gọi cho cậu ấy. Nếu cậu ấy là hung thủ tại sao lại có thể bình tĩnh như thế? Còn nữa, tiền bối Kim Hee cũng chưa hề một lần xích mích với Chanyeol. Các ông nghi ngờ người khác mà không biết rõ phải có động cơ giết người mới xuống tay sao?

- Chúng tôi đã điều tra ra một chuyện, cậu là người yêu cũ của nạn nhân, có đúng như vậy không?

- Vâng.

- Tại sao cậu chưa từng nói rõ ràng vấn đề này với chúng tôi, có lẽ câu nên giải thích về chuyện này.

- Tôi không muốn quá khứ đau buồn đó ám ảnh tôi, sự ra đi đột ngột của tiền bối đã là một mất mát lớn.

- Nghi phạm đầu tiên chúng tôi nghi ngờ đó chính là cậu. Tuy nhiên, có người đã đứng ra xác nhận cậu có chứng cớ ngoại phạm. Chúng tôi đã xem lại CCTV ở quanh khu vực đó.
                                       

Những lời nói của tổ trưởng Kim như nhát dao bén nhọn đâm một phát vào tim tôi. Họ đề nghị tôi tiếp cận Chanyeol để xác nhận một số thứ. Tôi đương nhiên đã từ chối phũ phàng nên họ đành ngậm ngùi không ép buộc tôi nữa.

Dòng người chảy tấp nập trên con đường đông đúc. 

*Tích tắc, tích tắc* ào ào...

Mưa rơi. Cơn mưa cuối năm cuối cùng cũng đã buông xõa những hạt mưa li ti nhỏ bé, không quá lớn không quá nhỏ nhưng đủ để tâm trạng người nào đó gợi lên một nỗi buồn man mác. 

Dưới chiếc hiên bé nhỏ của bến đỗ xe buýt, những hạt mưa vỡ òa tung tóe, tự do tự tại lăn tăn trên cong đường mà mọi người ở đó đang ráo riết trú mưa. Tôi dang tay ra hứng lấy những hạt nước long lanh, cảm giác mát mẻ lại có phần lạnh buốt. Nhưng, nới lạnh buốt ấy không phải ở lòng bàn tay thô ráp, cũng chẳng phải ở dưới bàn chân nhỏ bé mà là tại ngay đây, nơi đang tuần hoàn những giọt máu nóng trong cơ thể, là trái tim.

- Không lạnh sao? 

- Ừ, rất mát, mát đến tận thấu tâm can, mát đến tận xương tủy đang run lên bần bật.

- Nhìn cậu tiều tụy quá, vẫn còn giận tớ sao?

Tôi ngước lên nhìn đôi mắt đó, cảm giác xa không xa càng gần không gần. Chanyeol luôn nhìn tôi với ánh mắt như thế. 

Tôi muốn mở miệng hỏi cậu ấy, hỏi những chuyện mà bao lâu nay tôi luôn thắc mắc, hỏi về chuyện tiền bối, hỏi cậu ấy " nếu như tớ lỡ thích cậu?" nhưng tôi không làm được. Tình bạn của tôi và của cậu ấy không phải ngày một ngày hai mà được bồi đắp, sao có thể chỉ vì một câu hỏi ngu ngốc nào đó phá vỡ. 

- Lên thôi Baekie à, tớ muốn dẫn cậu đến một nơi.

Cơn mưa vẫn chưa dứt, hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. cậu ấy lặng lẽ nhìn tôi, tôi nhìn hạt mưa rơi bên ô cửa sổ. Chanyeol cậu ấy trước nay chưa từng cười với ai nhiều như với tôi, chưa từng hẹn hò, chưa từng yêu. Có lẽ vậy. Tôi luôn muốn hỏi cậu ấy nhưng tôi, chính tôi cũng không đủ can đảm để nghe cậu ấy kể về người "cậu ấy yêu".

Chúng tôi im lặng, không đùa giỡn, không nói, không cười. Tâm tư lạc vào khoảng không vô định. Nhưng, ông trời trêu ngươi luôn muốn con người phải hối tiếc vì có không giữ, mất đừng tìm. Tôi nào hay đó là chuyến xe buýt cuối cùng Chanyeol kề vai tôi, ngồi cạnh tôi, và...nhìn tôi. 

- Cậu chào mẹ tớ đi - Chanyeol nói.

- Chanie à,...tớ...xin lỗi.

- Cậu không có lỗi gì cả, là tớ sai đã không nói với cậu sớm hơn.

- Cháu chào cô ạ.

- Không, phải chào mẹ chứ. - Cậu ấy cười.

- Dạ, con chào mẹ ạ!

- Thế mới ngoan chứ. 

Tôi quyết định vứt bỏ tình cảm ngu muội ấy, chuyện trái với luân thường đạo lý tôi vốn không thích làm. Bọn tôi ngay từ đầu chỉ nên dừng ở mức bạn bè.

Tôi quyết định có bạn gái mới. 

Cô gái đó là sinh viên năm nhất ở trường chúng tôi, cô ấy có nét hiền hòa mà mọi người hiếm gặp, có nụ cười đẹp.

Từ sau cái ngày tôi thăm mộ người mẹ đã qua đời của Chanyeol, tôi tự lòng đã hứa với cô ấy sẽ không để Chanyeol vì tôi mà lo lắng thêm lần nào nữa. Kể từ đó tôi bớt đi những lời không cần thiết, ít cười hơn.

Chanyeol không phản ứng gì nhiều trước thái độ của tôi. Cậu ấy im lặng càng làm tôi càng nghĩ mình đã đúng. Nhưng tôi đã sai rồi, tôi đã hoàn toàn sai.

Đó là vào đêm Noel đáng mong đợi của năm, tôi đang chuẩn bị đi hẹn hò. Thật sự không cảm thấy ấm áp một chút nào ngay cả khi nụ cười của cô gái đó làm biết bao chàng trai tan chảy.

Đã là 9h rồi nhưng cô ấy vẫn chưa đến, chúng tôi hẹn nhau 8h30 để lên tháp Namsan. 

Là hắn.

Cái tên sát nhân đã giết tiền bối Kim Hee, hắn vừa mới xuất hiện với trang phục giông1 như hôm đó. Tôi nhất định phải đuổi theo hắn.

Ngã rẽ rồi rẽ ngã, nào trái nào phải, không ngờ lại ngiều con hẻm chằng chịt như thế này ở thành phố Seoul. 

- Là tôi đây cảnh sát Kim.

- Cậu có chuyện gì sao?

- Tôi...đang theo dõi hắn...kẻ sát nhân mà chúng ta tìm kiếm. 

- Cậu đang ở đâu?

Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, sai lầm của các người đó chính là nghi ngờ Chanyeol. 

Hắn vẫn đi và không có dấu hiệu ngừng lại cho đến khi xuất hiện một cô gái. 

Trời tối quá.

Hắn lạnh lùng nhìn cô gái đó, cô ấy thì đang nói gì đó với hắn. Rồi cô ấy khóc, cô ấy ôm lấy hắn khóc nức nở. Là người yêu của hắn sao. Thật tội cho cô gái đó. 

Không biết bằng cách nào mà điện thoại của tôi lại đang bật chế độ gọi đi, người nhận - ChanChan.

Phía bên kia có ánh đèn sáng lên, hắn ta lấy chiếc điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình. Điện thoại tôi vẫn đang đổ chuông, không có người trả lời.

Không thể như thế được, hắn ta vừa tháo khẩu trang xuống, gương mặt thanh tú hiện ra.

- Là Chanyeol. Là Park Chanyeol.

Chanyeol mà tôi luôn ngưỡng mộ đang ở đây.

Chanyeol mà tôi luôn quan tâm lại là tên sát nhân.

Chanyeol mà tôi luôn yêu thương đang...giết người trước mắt tôi.

Máu tươi chảy ra. 

Tại sao? Tại sao Chanyeol tôi yêu đơn phương lại trở thành người như thế, tại sao?

Tôi lửng thững bước ra như hồn ma, lại một lần nữa, tôi là... nhân chứng. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip