Chương 21: Hải Loan
"Nơi nào bẩn?"
Trì Quy bật đèn chùm , phòng khách đột nhiên sáng bừng. Thảm lông vũ sáng như mới, không dính bụi.
"Sau... Mặt sau." Hải Loan tiến về phía trước hai bước, chỉ vào phía sau ghế sô pha nói: "Ở dưới này."
"Em làm bẩn phía dưới này sao?" Chi Quý nghi ngờ quỳ xuống, đẩy sô pha sang một bên, một mùi amoniac lập tức xộc vào chóp mũi. Sắc mặt tối sầm lại, cũng không có tức giận : "Xem ra là muốn giấu diếm, sao lại nói ra sự thật?"
Đèn trần trên đầu giống như mặt trời lớn, khiến người ta cảm thấy nóng bừng.
Hải Loan lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nói: "Nghe nói thảm này đắt tiền, không có khả năng đền nổi... nên liền đem giấu đi giấu đi. Xin lỗi, em rất hối hận, không muốn nói dối. anh sẽ không có bắt em bồi thường phải không?"
Trì Quy chậm rãi đứng lên , đẩy trở lại sô pha, đều đâu vào đấy ngồi ở tay vịn một bên, tay phải vẫy một cái:
"Ngồi đi."
Trong đầu Hải Loan như nổ vang trời, vừa vào chỗ ngồi, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh hỏi: "Em cho rằng Anh không bắt trả tiền?"
Anh suy nghĩ một hồi, quyết định nói ra sự thật: " Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự sẽ nghiêm trị. Trong ti vi giống nhau đều diễn như vậy, chủ động thừa nhận sai lầm... Đối phương liền nói không cần?"
"Vậy nếu như nhất định phải để cho em trả tiền, em còn nói cho anh biết sao?" Trì Quy chuyển đồng hồ trên cổ tay mang, ánh mắt u sâu như biển "Em biết anh sẽ không cho em trả tiền, cho nên mới thú nhận?
Hải Loan vô ý thức xoa xoa đầu gối, lắc đầu nói: "em không biết, chính là nhịn không được, liền nói."
"Em có suy nghĩ gì về việc mình phải bồi thường những thứ đã bị hư hỏng không?" Trì Quy tiếp tục hỏi "Ý anh là, nếu người khác làm bẩn đồ của anh, anh sẽ không yêu cầu bồi thường sao? Em cho là nghèo có lý, có tiền đáng đời bị hao tổn, không có quyền đòi bồi thường , cái này logic đúng không?"
"Đương nhiên... Không đúng." Hải Loan tâm lý "Hồi hộp" một chút, nghe ý tứ anh tựa hồ là nhất định phải chính mình bồi thường.
Trì Quy "Ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Rất tốt, em còn muốn giải thích cái gì nữa không?"
"Không, không có."
Đuôi mắt Hải Loan vểnh lên nhưng mắt hơi xếch xuống, mang theo chút mị lực, nhưng cậu thường tỏ ra hiền lành, dịu dàng, với khuôn mặt non nớt vô hại đối với con người và động vật. Lúc này, cậu cụp mắt xuống, dường như có chút đáng thương.
"Đã như vậy, anh sẽ đưa cho em một giải pháp" Trì Quy mở phong bì nằm trên bàn và lấy ra một thẻ ngân hàng màu đen đưa cho cậu.
"Đây là thẻ lương của em, sẽ được trả lúc cuối mỗi tháng. Lương cơ bản không nhiều, chỉ 2500, giải quyết được nhu cầu cơ bản. Nhưng có thể nhận được một khoản tiền boa là 50$ cho mỗi bàn mà em phục vụ."
"Tất nhiên, số tiền này không phải do khách đưa, nhà hàng trả tiền dựa trên lượng khách. Ba người thay phiên nhau mỗi ngày, mỗi người có thể ph ục vụ khoảng 4-5 bàn, và thu nhập hàng ngày của bạn là khoảng 250 đô la. "
"250 đô la?" Hải Loan ngắt lời hỏi, "Tại sao lại là đô la?"
Trì Quy cau mày, gõ ngón trỏ lên phong bì, có vẻ không hài lòng với sự ngắt lời của cậu: "Em không biết rồi. Theo tỷ giá hiện tại, 250 đô la có lẽ là từ 1.600 đến 1.700. Tiền lương hàng tháng của em về cơ bản được duy trì ở mức khoảng 20.000"
Mắt Hải Loan trở nên tròn hơn khi nghe - với mức lương hàng tháng 20.000, chẳng phải cậu sẽ khá giả sao?
"Đừng vui mừng quá." Trì Quy dội nước lạnh. "Em đang thực tập, chỉ có lương cơ bản, nếu em có thể ở lại hơn hai tháng thì số tiền đó mới được trả.. Hơn nữa chúng ta còn có tấm thảm trải sàn chưa nói xong."
"Tôi sẽ bồi thường." Bây giờ cậu thừa nhận, không ôm may mắn tâm lý nữa và sẵn sàng "Cái thảm trải nền... Bao nhiêu tiền anh?"
Trì Quy bật sáng màn hình điện thoại lên, đưa cho cậu xem một tờ biên lai điện tử: "Đây là tiền mua thảm. Quy ra hơn 370.000 tệ, bỏ đi số lẻ sẽ là 370.000."
"370.000!" Hải Loan nghe được lời nói, tay chân thẳng tắp mềm nhũn, lúc này mới nguyện ý quỳ xuống van xin anh tha cho mình.
"Yên tâm, đương nhiên sẽ không để em bồi thường giá gốc " Từng cử chỉ của cậu đều rơi vào trong mắt Trì Quy.
"Có hai cách để các công ty bảo hiểm tính toán bồi thường, một là giá chuyển đổi, hai là giá thay thế. Nói tóm lại, một là giá mà những thứ được bán ngay bây giờ, và hai là giá mà chúng được mua lại. . Tấm thảm này cũng mua được vài tháng rồi. Với tình hình tài chính của em, anh sẽ giảm giá cho em "
Hải Loan nhìn anh biết ơn, mím môi thở dài: "Cảm ơn anh, anh thật là một người tốt."
"Em khen người phương thức rất đặc biệt." Trì Quy nhàn nhạt nói "Tấm thảm này là phiên bản giới hạn và có giá trị sưu tầm. Bây giờ nó đã được bán hết và giá thị trường có thể ước tính là 400.000."
"Nhưng loại này thường là mất giá khi mua, còn 300.000, lương tháng em giữ lại 5.000 để chi tiêu riêng, còn lại sẽ trực tiếp kêu kế toán trừ đi,trả hết trong vòng chưa đầy hai năm nữa, em có ý kiến gì không? "
"Không có không có." Hải Loan xua tay tuyệt vọng, gần như nước mắt muốn tràn mi nói: "300.000, hai năm nữa có thể trả hết, mỗi tháng vẫn còn 5.000 tệ, có thể so sánh được, tốt hơn trước đây nhiều! "
Trì Quy rất là xem thường: "Em khá dễ hài lòng. Nhưng đừng quên, nếu sau 2 tháng đánh giá mà không đạt, không những không có 5000 này mà còn gánh thêm món nợ. 15.000 một tháng Còn có, hai tháng nữa anh sẽ bắt đầu chuyển tiền, hiện tại em không có tiền. "
"Em sẽ cố gắng hết sức để ở lại." Hải Loan tràn đầy nhiệt huyết đứng lên nói: "Đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức để vượt qua kỳ thẩm định."
"Em có hiểu lầm gì về đánh giá không?" Trì Quy tiến một bước đả kích. "Những gì anh nói vừa rồi, có vẻ như em không hiểu. Ba người thay phiên nhau làm một ngày, mỗi người làm việc mười ngày trong tháng. Chính em tính đây là mấy người. "
Hải Loan nắm mười ngón tay mảnh khảnh hồi lâu, chợt nhận ra: "10 người - mà chúng ta có 14 người?"
"Cho nên hai tháng sau sẽ có 4 người bị đào thải." Trì Quy vừa đúng mà đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai, lưu lại một câu: "Chúc em nhiều may mắn."
Hải Loan giật mình tại chỗ cũ, hồi lâu sau nháy mắt mấy cái, nghĩ cảm giác "như thế nào "chính mình bị gài bẫy. Mà cái này " như thế nào " cụ thể là làm sao, vẫn là chưa hiểu.
Buổi tối, cậu giở cuốn sách đã đọc nhiều lần và nghiên cứu kỹ lưỡng, đến nửa đêm mới nhắm mắt dưới lớp chăn bông.
Trì Quy theo lệ mất ngủ, đi phòng khách yên lặng ngồi chốc lát, nhìn cảnh biển đầy sóng gió bên ngoài cửa sổ, tâm tư chập trùng
Đối Hải Loan thật sự không thể nói là thích hay ghét, nhưng đối mặt với cậu, anh luôn có một cảm giác kỳ lạ, như thể góc sách bị ai đó san phẳng.
Anh kéo rèm cửa, bước đến phòng khách, nhìn qua ô cửa được che kín, người trên giường ngủ không biết gì, tay trái cậu vẫn cầm cuốn sổ tay nhân viên.
Tướng ngủ của Hải Loan rất xấu, nghiêng một chân xuống giường, một chân vùi ra sau, hai chân mở rộng, nghiêng mình, gối đầu lên gối lông ngỗng mà cổ treo trong không khí.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi cotton trắng dài đến tận chân nhưng nửa mông lộ ra do tư thế ngủ không tốt. Chiếc quần lót trắng chỉ che những phần trọng yếu, để lộ bóng núi đồi dưới ánh trăng sáng,
Trì Quy rút đi quyển sách trên tay, anh nghe thấy vài tiếng "Uh-huh", trong mơ cậu vẫn đang hồi tưởng lại mùi vị của bữa tối, thật là buồn cười.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu bước ra khỏi cửa đơn vị, bước đi vội vã, trên môi nở một nụ cười nhẹ, đó là một niềm vui tân gia.
Lúc đó Trì Quy liền cảm thấy nghi hoặc, làm sao một người có thể mặc một chiếc áo sơ mi kém chất lượng lại có nụ cười trong sáng như vậy - đó không phải là biểu hiện mà tầng lớp xã hội của anh ta nên có.
Khuôn mặt của con người mang theo hình dáng những đau khổ và niềm vui mà họ đã trải qua. Có thể từ đáy lòng bật cười không ít, có thể cười đến thuần túy sạch sẽ, không mang theo một tạp chất, vô cùng khó.
Sự nghi ngờ này trở nên sâu sắc hơn sau khi đọc thông tin của cậu ấy.
Mẹ mất sớm do nghiện rượu, cha nghiện bạo lực gia đình, họ hàng xa lánh, bỏ học từ nhỏ, một mình đến thành phố nhộn nhịp làm việc. trăm phương ngàn kế có thể tiết kiệm tiền và trả nợ.
Thật là một điều kỳ diệu khi những người như thế này không trở thành những kẻ xấu tính và ích kỷ. Làm sao họ có thể chứa được một trái tim trong trắng?
Lúc đầu, anh thực sự nghĩ rằng cậu đang giả vờ, nhưng với vẻ ngoài mê hoặc, cậu có thể lừa được một số tiền, chẳng hạn như mở một cửa hàng trực tuyến, yêu cầu một trẻ vị thành niên đi ngủ, v.v. Càng tiếp xúc, anh càng phát hiện ra rằng cậu thực ra ngược lại, thực sự rất hấp dẫn.
Trì Quy một chút hiếu kì lần đầu tiên gặp cậu, có thể nở nụ cười. dù sao chúng sinh ngàn vạn vạn, ai sẽ dừng lại vì một con kiến đi qua.
Nhưng mà Hải Loan không biết tốt xấu nên đã khiêu khích và chế nhạo anh trong nhà hàng. Khiến người căm tức, cũng khiến người chán ghét. Anh bản năng nghĩ đến sự cố nhỏ khuya ngày hôm trước-- càng không thể nào hiểu được
Theo cách nói của Hải Loan, cuộc sống giống như một cuộc triển lãm nghệ thuật, phù hợp với quỹ đạo sinh trưởng của mọi tầng lớp thượng lưu. Họ tự kỷ luật và dám nghĩ dám làm, độc lập trong tính cách, sâu sắc trong suy nghĩ, logic rõ ràng và sâu sắc về lý lịch của họ.
Cuối cùng bị giới hạn bởi bộ tiêu chuẩn và khái niệm xã hội của chính họ.
Thế nhân đều có ràng buộc, từng trải đắp nặn nên con người, đồng thời làm cho người ta cảm thấy gông xiềng.
Sự hiểu lầm của Hải Loan về Trì Quy, từ chính suy bụng ta ra bụng người.
Một chiếc chìa khóa có thể bị quên, cậu có thể làm gì khác? Cậu thực sự không xấu hổ khi dựa dẫm vào mọi người khi gặp vấn đề và không cố gắng giải quyết vấn đề của mình.
Yêu cầu giúp đỡ là một loại khả năng, nhưng suy cho cùng, bạn phải dựa vào chính mình.
Sự thực chứng minh, cậu đích xác ba lần bốn lượt muốn cầu cạnh anh, nhưng người luôn hứa là chính cậu, anh không coi thường điều đó mà ngược lại còn rất vui.
Trì Quy hoang mang.
Hải Loan chậm rãi trở mình, và phần trên lỏng lẻo được cuộn vào dưới xương sườn của cậu, để lộ ra một vòng eo mịn màng và làn da trắng.
Vòng eo này không phải tầm thường, nó hiện hữu trong bức ảnh tinh xảo và tráng lệ, cố định trong ống kính ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, đó là một vòng eo xinh đẹp, một vòng eo mềm mại, một vòng eo quyến rũ và một vòng eo bay bổng.
Trì Quy dời tầm mắt, kéo kéo lại áo của cậu. Bộ dáng trên giường như cá lên khỏi mặt nước, gảy một chút, càng chưa tỉnh.
"Đồ ngốc." Lầm bầm, anh kéo rèm cửa và quay trở lại phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip