[ Bảo Bình - Nhân Mã ] The word I want to say to you
Đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh cuối dãy, Nhân Mã vươn vai thoải mái. Hết ca nên cô có thể đi về rồi.
Đang chậm chạp lết về phòng trực khoa Nhi thì cô nhìn thấy một bóng dáng cao cao quen thuộc đang đứng đợi trước cửa phòng.
"Bảo Bình, mày đợi tao à?" - Nhân Mã dụi dụi mắt cười ngây ngô.
"Chứ bên khoa Nhi ngoài trưởng khoa ra tao đâu còn quen ai" - Bảo Bình cốc đầu Nhân Mã, đẩy cô vào phòng trực.
Bảo Bình là bạn từ nhỏ của cô. Nhà hai đứa là hàng xóm từ đời ông cố của cả hai bên. Bảo Bình và cô từ nhỏ đã có chung một sở thích là làm bác sĩ, nên chơi với nhau khá vui. Hiện giờ Bảo Bình đang là viện trưởng kế nhiệm theo di chúc của ông nội cậu ta để lại.
Còn cô, vẫn là bác sĩ bé nhỏ khoa Nhi mà thôi.
"Hôm nay thấy mày lề mề hơn nhiều, chuyện gì?" - Bảo Bình chậm rãi mở lời khi hai đứa đang đi cầu thang xuống cổng ra bệnh viện.
"Chỉ là có một cô bé trong khoa Nhi, cơ thở không tiếp nhận miễn dịch, phải ở cách li. Tao bơm rất nhiều loại thuốc miễn dịch, thậm chí là thuốc kháng sinh vào, nhưng vẫn bị đào thải ra ngoài" - Nhân Mã thở dài.
"Tao có nghe nói qua, bây giờ trên hội động vẫn đang thảo luận cùng các bác sĩ của các bệnh viên cả nước để tìm ra cách chữa, nên yên tâm đi" - Bảo Bình vỗ vai Nhân Mã.
"Có mấy hôm, cô bé bất chợt xông ra ngoài, làm tao hú hồn hú vía chạy đến. May thay chưa đi được xa" - Nhân Mã ôm tim, nhớ lại lúc đó.
"Thôi được rồi, hôm nay đi ăn gì không? Tao đãi. Tao còn nợ mày hồi cái vụ lên chức" - Bảo Bình quay sang nhìn Nhân Mã.
"Ok, vậy hôm nay ăn bò nướng BBQ Hàn Quốc đi, có quán mới mở trên đường N. ngon lắm" - Nhân Mã ôm tay Bảo Bình, mắt sáng rực lên.
Bộ phận tiếp tân nhìn họ, không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ. Họ là đủ tiêu chí gái học rộng tài cao, trai văn võ song toàn. Viện trưởng Bảo Bình được mọi người ngưỡng mộ vì cái sự công tư phân minh và tâm lý của anh ấy. Còn Nhân Mã thì lại được biết vì sự chăm sóc chu đáo và chuyên nghiệp của mình. Hai bọn họ đi kế nhau, ai nói không hợp, thì chắc mắt cũng có vấn đề.
"Bảo Bình, mày ăn thử đi" - Nhân Mã nướng xong một miếng thịt, gắp vào chén Bảo Bình.
"Mày mới ốm nhom ôm nhách, lo cho mình trước đi" - Bảo Bình gắp miệng thịt bỏ vào miệng, gắp lại vào chén cho Nhân Mã.
"Aizz cái thằng này, mày tính nuôi béo tao à?" - Nhân Mã lườm Bảo Bình.
"Con kia, tao là có ý tốt cho mày thôi mà" - Bảo Bình cũng lườm lại.
"Ăn, mày nói nhiều quá" - Nhân Mã gắp cả một miếng thịt cùng miếng kim chi cho hẳn vào miệng Bảo Bình.
Bảo Bình trân trân mắt nhìn cô, cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình sau khi bị nghẹn đồ ăn, trong tiếng cười khúc khích đầy đáng yêu của Nhân Mã.
Tối hôm đó, Bảo Bình cũng Nhân Mã rảo bộ về trên con đường quen thuộc hai đứa cùng đi mỗi ngày với hai cái bụng no ứ ừ ự. Hai đứa nhìn nhau, chẳng nói lời nào mà bật cười.
Thật ra thằng Bảo Bình chỉ vờ lạnh lùng với chả cứng trong bệnh viện thôi, chứ thật ra nó vui tính với dễ chọc lắm, haha.
Hồi trung học, lúc Nhân Mã vừa thất tình, hai đứa cũng đi ăn uống lung ta lung tung thế này. Về nhà, vừa bước vào nhà đã nghe la ỏm tỏi. Qua khung cửa sổ, hai đứa nhìn nhau bật cười như điên.
Thật ra nếu để ý kĩ thì sẽ thấy những năm tháng rực rỡ của Nhân Mã đều có Bảo Bình đồng hành, và ngược lại. Hai đứa chúng nó như hình với bóng vậy, khiến người ta không khỏi cảm thán. Mà cũng ngộ, hồi xưa Nhân Mã học giỏi hơn Bảo Bình, bây giờ lại là Bảo Bình làm sếp Nhân Mã. Éo le thật.
"Năm nay vậy là 28 cái xuân xanh rồi cơ à" - Nhân Mã bất chợt thở dài.
"Úi giời, 28 tuổi là sắp già rồi đấy" - Bảo Bình ngay lập tức châm chọc cô.
"Haizzzz, tới giờ tao vẫn ế, huhu" - Nhân Mã nhăn nhó nhìn Bảo Bình.
"Không sao, nếu 30 tuổi mày vẫn còn ế, tao sẽ lấy mày" - Bảo Bình châm chọc nhìn Nhân Mã, rồi sải bước dài hơn.
"Lâm Bảo Bình, mày vừa nói gì đấy?" - Nhân Mã không tin vào tai mình, chạy vội theo Bảo Bình.
"Đồ điếc" - Bảo Bình thong thả khóa cửa nhà, lè lưỡi.
"Bảo Bình chết tiệt" - Nhân Mã rủa thầm, rồi cũng bước vào nhà...
.
"Nhân Mã, mày xem mày kìa, được tỏ tình mà thế à?" - Đám bạn cốc đầu Nhân Mã.
"Oái, tại tao chưa chuẩn bị tinh thần" - Nhân Mã nhìn mấy nàng cùng ca trực với mình mà mếu máo.
Là Lương Thiên Bình, một anh chàng bác sĩ khoa Nội soi.
Chết mất chết mất.
Vỏn vẹn cũng đã trải qua 8 tháng hẹn hò, Nhân Mã chợt nhận ra mình sắp 30 tuổi.
Cái tuổi 30 đó, à, là lời hứa của Bảo Bình.
Im lặng một chút, Nhân Mã mới chầm chậm nhấp một ngụm trà cùng nụ cười nhạt tiếp tục xem xét chồng hồ sơ trên bàn.
Có lẽ là không thực hiện được lời hứa rồi.
Nhưng đời mà, biết đâu bất ngờ...
Bảo Bình đang ngồi trong phòng làm việc, đang định ký giấy thì thấy điện thoại rung, cùng một số máy chẳng hề xa lạ tí nào.
"Bảo Bình ơi"
Tiếng thút thít của con nhỏ nọ vang lên qua điện thoại khiến anh giật mình bỏ hết mọi công chuyện ra ghế ngồi nghe máy. Hiếm khi nào thấy nó khóc thương tâm thế này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ? Lần cuối Bảo Bình thấy Nhân Mã khóc, đó là vào năm họ tốt nghiệp đại học. Nhưng bây giờ lại khóc thế này, Bảo Bình cũng chợt lo lắng trong lòng. Mai cũng là sinh nhật của Nhân Mã.... Lời hứa tuổi 30 đấy... Chợt thở dài, Bảo Bình mới chầm chậm hỏi lại.
"Sao lại khóc rồi?"
"Anh Thiên Bình, anh ấy có con với một bệnh nhân rồi"
Nhân Mã nói đến đây thì cũng khóc oà lên. Đã hứa với nhau thế nào, mà bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh này. Vốn dĩ Nhân Mã đã bảo mình không được khóc, không đáng, nhưng nước mắt cứ tự động trào ra. Từ khi nào đã sâu đậm như vậy?
Bảo Bình xoa vầng thái dương, dịu giọng hỏi nhỏ.
"Bình tĩnh nào... từ từ kể tao nghe" - Bảo Bình thở dài.
"..............."
"Thôi nào, mày sẽ ổn mà, vứt được tên khốn nạn đó đi mày phải vui chứ" - Bảo Bình nới lỏng cà vạt, dù gì cũng đến giờ về rồi. - "Đợi tao, lát tao sẽ sang gặp mày"
Bảo Bình vơ lấy cái cặp rồi tắt đèn bước ra khỏi bệnh viện. Trời hôm nay có vẻ lạnh, mua cái gì đó nóng nóng về mới được.
Nghĩ là làm, Bảo Bình bước qua tiệm cà phê kế bên bệnh viện, gọi ngay 2 tách Latte nóng đem về, cùng một phần bánh kem cho nhỏ.
Lái xe về nhà, hôm nay con đường về nhà khá vắng lặng. Dù gì giờ này mọi người cũng gần ngủ hết rồi.
Đẩy cửa vào, thì thấy con bé nọ đang ngồi thu lu bên cửa sổ, đôi mắt sưng húp.
"Thôi nào, cà phê nóng với bánh cho mày đây nhỏ" - Bảo Bình dịu dàng chìa phần bánh cùng tách cà phê ra cho Nhân Mã.
"Mày này, tao sắp 30 tuổi rồi đấy"
"Tao biết..... ."
"Vậy mày..."
Bảo Bình in một ngón tay lên môi Nhân Mã, mỉm cười.
"Đừng nói gì cả, chỉ có hay không thôi"
"30 tuổi rồi, mày sẽ thực hiện lời hứa chứ?"
Nhân Mã nhìn Bảo Bình, đôi mắt lấp lánh ý cười.
00:00 .....
"Nhân Mã, chúc mừng sinh nhật... và.... cưới tao nhé...."
.
Khảo sát: Các bạn muốn truyện kế tiếp là SE hay OE?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip