Chương 2: Lý Thừa Trạch có khi nào là kẻ thích tuân theo lẽ thường?
"Thuốc độc đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, ta chỉ có thể giúp y cầm cự chút hơi tàn. Còn có thể tỉnh lại hay không, việc đó phụ thuộc vào ý trời."
Người thầy thuốc già rời đi, cánh cửa vừa khép lại, bên trong căn phòng đóng kín truyền đến tiếng đồ đạc rơi xuống đất, vỡ tan.
Sau một hồi, bóng dáng cao lớn lê từng bước, đi qua đống mảnh vỡ cùng bàn ghế ngổn ngang, xuyên qua tấm bình phong mỏng ngăn cách căn phòng. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc giường, nghiêng đầu ngắm nhìn người trên thân chỉ bận trung y đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường.
Vươn tay nắm lấy bàn tay gầy gò được để nghiêm chỉnh trước bụng của người kia, hắn cười cười tự nói.
"Sao hôm nay lại ngoan thế? Bình thường có chịu ngủ yên thế này đâu?"
"Rõ ràng đã gầy lắm rồi mà bây giờ còn gầy hơn nữa. Ta phải nuôi bao lâu mới có chút thịt đây?"
Từng lời từng lời thốt ra, bên trong là sự yêu chiều và dịu dàng đến cực điểm. Nào đâu còn phải kẻ mới vừa nãy còn phát điên đập phá đồ đạc.
"Chúng ta về Đạm Châu nhé? Nơi đó tuy rằng không phồn hoa như kinh đô, nhưng có thể ngày ngày chạy nhảy. À, không cần đi giày cũng được. Về đó rồi, mỗi ngày đều ngâm thơ, đối tửu, đi câu cá, rồi lên mái nhà ngắm trăng. Có thích không?"
Bàn tay to lớn bao bọc lấy tay người kia. Nhưng mặc hắn cứ lảm nhảm một mình như bị bệnh thần kinh, người kia tuyệt nhiên một câu cũng không đáp lời.
Hắn cau mày, tỏ rõ vẻ không vui.
"Không trả lời? Không thèm để ý đến ta? Vừa mới khen ngoan thôi mà."
Đem bàn tay người kia áp lên má, hắn gục đầu xuống người y, cảm nhận trái tim với những nhịp đập yếu ớt kề sát bên tai.
"Chúng ta sau này không bàn quốc sự, chỉ nói chuyện gió trăng thôi."
"Nên là đừng ngủ nữa, Thừa Trạch."
"Mở mắt ra nhìn ta đi."
"Nhị điện hạ của ta ... Điện hạ"
"Điện hạ."
Lý Thừa Trạch hơi nhíu mày, mở mắt ra. Khuôn mặt y có chút ngơ ngác nhìn cái đầu đang phóng to cùng cái mái chéo lắc lư trước mắt. Vươn tay đẩy đẩy tên hộ vệ thân tín sang một bên, có cần thiết phải tấn công thị giác trực diện như vậy không?
Vươn vai duỗi người cho đỡ mệt sau thời gian dài nằm co quắp ngủ gục trên chiếc xích đu. Cũng may bên dưới đã lót thêm đệm mềm, trên người lại được đắp chăn dày nên Lý Thừa Trạch không cảm thấy quá khó chịu.
Đây đều là do một tay Tạ Tất An chuẩn bị. Hắn nhận ra thời gian gần đây điện hạ rất hay thất thần, thường ngồi một mình nhìn đâu đó trên bầu trời. Y cũng càng lúc càng tuỳ tiện, mùa đông giá rét như vậy mà cứ chân trần chạy đi chạy lại, đến áo ấm cũng không mặc tử tế, còn thường hay nằm trên xích đu rồi ngủ thiếp đi. Có lần giữa đêm khuya rét mướt, Tạ Tất An từng bắt gặp điện hạ nằm co ro trên xích đu, cả người y run lẩy bẩy, sắc mặt và đôi môi tái nhợt đi. Kể từ ngày hôm đó, trên xích đu luôn để sẵn đệm chăn ấm áp, lò sưởi cũng thường xuyên có người thêm củi nhiều hơn.
Còn Tạ Tất An lúc này đi đâu? Khả năng cao là lại trèo tường lẻn ra chợ để mua mấy thứ thú vị về cho cái vị khó chiều này rồi.
Lý Thừa Trạch không ngồi hẳn dậy, y dựa vào thành chiếc xích đu, cả người đều quấn trong chăn dày, bộ dạng vô cùng lười biếng.
"Có chuyện gì?" đến cả giọng điệu cũng uể oải vô cùng.
"Điện hạ, ngài đừng ngủ nhiều quá. Phải dậy ăn chút gì đó đi."
"Không đói, không ăn."
Lý Thừa Trạch lại ngả nghiêng nằm xuống xích đu êm ái, phân nửa khuôn mặt nhỏ vùi vào chăn dày đang quấn quanh người. Nom bộ dạng y hệt con mèo mướp cuộn tròn bên bếp lửa mà Phạm Vô Cứu mới nhìn thấy sáng nay, thêm chút nhem nhuốc trên mặt nữa là không khác chút nào cả, hắn nhủ thầm. Nhưng đương nhiên hắn chẳng dám nói ra rồi, hắn chưa muốn lần nữa bị điện hạ treo lên giữa hồ để dụ cá đâu.
Ngay khi Phạm Vô Cứu còn đang suy nghĩ xem nên làm sao để dỗ dành vị chủ tử ngày càng khó khuyên bảo này thì Tạ Tất An bật tường trốn ra ngoài hơn một canh giờ đã trở lại. Trên tay hắn không chỉ cầm mấy món đồ chơi nhỏ linh tinh mà còn xách thêm một miếng thịt bò lớn cùng đống rau củ.
Lý Thừa Trạch nhìn đến mấy thứ trong tay Tạ Tất An, giây trước hãy còn đang uể oải chán chường, giây sau đã tung chăn nhảy từ trên xích đu xuống, túm lấy tay hai tên thị vệ thân cận kéo đi.
"Ăn lẩu, ăn lẩu, ăn lẩu. Hôm nay ăn lẩu."
"Điện hạ, mau đi giày vào đã."
Đã gần mười ngày kể từ ngày hết thời gian bị phạt cấm túc trong phủ của Lý Thừa Trạch, nhưng suốt những ngày qua phủ đệ của Nhị hoàng tử vẫn cứ đóng cửa im lìm, chỉ là hai ngày một cữ sẽ thấy có người dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng xách theo một cái giỏ đẩy cửa lớn bước ra.
Phạm Vô Cứu khịt mũi nhìn Điện hạ nhà mình, hắn cảm giác càng ngày Điện hạ càng có vẻ lười biếng hơn. Dạo bị cấm túc thì không nói làm gì, nhưng giờ được thả rồi mà y vẫn cứ cả ngày ru rú trong phủ, hết câu cá lại nằm ườn trên xích đu nhìn đó đây, hay hôm nào cao hứng sẽ bắt Tạ Tất An đi mua thịt cùng rau củ về ăn lẩu. Y còn đặc biệt căn dặn bọn họ nói với bên ngoài, Nhị Hoàng tử nhiễm phong hàn nặng, sức khoẻ suy nhược nên không thể ra ngoài.
Nhưng suy cho cùng mấy điều đó không đáng đề cập nhiều, dù sao Điện hạ nhà hắn trước nay tính tình thâm trầm khó đoán, trong đầu y chứa âm mưu quỷ kế gì không phải là thứ Phạm Vô Cứu hay Tạ Tất An có thể lý giải được.
Chỉ duy nhất một việc khiến Phạm Vô Cứu không tài nào hiểu được, chính là Điện hạ vậy mà lại không thèm quan tâm tới "Hồng Lâu" như trước, lại càng chẳng thèm quan tâm tới chút tin tức nào của Phạm Nhàn, cứ như thể không còn muốn liên quan. Vài ngày trước trông thấy Điện hạ đem bản đặc biệt của "Hồng Lâu" mà y yêu thích nhất ra làm mồi nhóm lửa cho lò sưởi, Phạm Vô Cứu còn định xông lên gõ vào đầu xem thử có phải Điện hạ nhà hắn đã bị điên, hay có kẻ nào đó đã chiếm xác của y hay không.
Chứ như vậy không đúng.
Không đúng, không đúng một chút nào.
Kết quả là tay còn chưa chạm vào được cọng tóc của Nhị Hoàng tử thì đã bị Tạ Tất An cho một đạp bay thẳng xuống hồ.
Mẹ kiếp! Tên mặt lạnh này ra tay quá ác, suýt nữa làm hắn ngủm luôn không lên được nữa rồi.
Lý Thừa Trạch biết tỏng đống suy nghĩ trong đầu hai tên hộ vệ của y, dù rằng Tạ Tất An chẳng nói lời nào cả mà chỉ lặng lẽ càng ngày càng chăm lo y tận tình hơn. Nhưng y không muốn giải thích, cũng chẳng biết phải giải thích cái gì. Việc hoang đường như là y từ một kẻ đã chết ấy thế mà sống lại không một chút thương tổn, nói ra có khi bọn họ lại tưởng y đang kể chuyện cười. Thôi thì Nhị hoàng tử có khi nào là kẻ thích tuân theo lẽ thường đâu, vậy nên y cứ bất thường mà chẳng cần lý do gì hết.
Còn về "Hồng Lâu" hay kẻ tên Phạm Nhàn đó.
Lý Thừa Trạch đột nhiên cười to, cười đến là sảng khoái một tiếng.
Hắn có khác gì đôi giày y thường không thích mang? Khác gì cái thang y hay dùng để trèo lên mái nhà uống rượu? Ngay cả đến chiếc xích đu y dùng thay cho ghế ngồi, hắn có điểm gì khác?
Y đấu không lại số mệnh ông trời gán lên y, cũng thoát không được bàn tay đang nắm chặt những sợi dây găm vào máu thịt y của Khánh Đế. Thế nhưng y cũng có những điều nhỏ nhặt riêng mà y muốn làm, y vẫn làm, ông trời hay Khánh Đế đều không đoái hoài đến.
Vậy thì Phạm Nhàn cũng trở thành một trong những điều đó đi. Đời này, kiếp sống này, Lý Thừa Trạch và Phạm Nhàn không nên dây dưa làm gì. Đôi mắt đen tựa vực sâu vạn trượng, đôi môi tàn nhẫn nếm vị máu độc trào ra từ cổ họng y, thứ nào y cũng không muốn thấy lại thêm lần nào nữa.
Lý Thừa Trạch nghiêng đầu, đôi mắt đầy tinh nghịch nhìn Phạm Vô Cứu, cao hứng nói.
"Phạm Vô Cứu, kỳ thi mùa xuân năm nay nếu ngươi không đề tên bảng vàng, vậy thì ta sẽ bảo Tất An lột sạch ngươi, ném xuống hồ để nuôi cá."
"Điện hạaaaa"
"Hahaha."
"Đại nhân, thuộc hạ đã cho người canh gác ngày đêm xung quanh phủ đệ Nhị hoàng tử. Kỳ thực thời gian này ngoại trừ hạ nhân ra ngoài mua đồ thì đều không thấy Nhị hoàng tử bước nửa bước chân ra đến bên ngoài. Có tiếng gió truyền ra là y bị nhiễm phong hàn, ốm đến nằm liệt trên giường."
Một hắc y nhân cúi người chắp tay nghiêm cẩn trước nam tử thân vận bạch y. Kẻ đó cả người cơ hồ đều chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn leo lắt hắt lên dáng người thẳng tắp tựa tùng bách, những lọn tóc xoăn dài một nửa được vấn cao bằng phát quan, một nửa thả rũ xuống trên vai áo. Hắn quay lưng lại với hắc y nhân, không đáp lời. Ngón tay thon dài hữu lực đang cầm bút lông hoạ xuống trang giấy từng nét mực.
Mỗi nét đi qua, bức tranh bên dưới lại hiện ra nhiều thêm một chút, dần dần hoạ ra dáng vẻ người. Tóc đen búi cao, một bên mái thả xuống che đi con mắt lúng liếng tựa loài mèo kiêu kỳ, chiếc áo ngoài được khoác lên đầy tuỳ tiện, đai lưng buộc hững hờ giấu mất vòng eo nhỏ nhắn bên trong.
Đến khi hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, nam tử bạch y mới cất tiếng, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm.
"Không bước nửa bước ra khỏi phủ, ốm đến không dậy nổi." Nói rồi tự cười khẽ một tiếng, khoát khoát tay, "Thôi, không cần quá gắt gao, để vài kẻ tiếp tục để ý là được."
Hắc y nhân cúi đầu đáp "Rõ", sau đó biết ý mà lặng lẽ thối lui.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại nam nhân. Hắn đưa tay, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt người trong tranh, trong đôi mắt đều là vẻ say mê, say mê đầy điên loạn.
"Không đủ, như vậy không đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip