Chương 3: "Ta sắp chịu không nổi rồi"



"Nhị Điện hạ xin chậm bước."

Lý Thừa Trạch nghe có tiếng người gọi với đằng sau, y vờ không nghe thấy gì mà cố tình rảo bước nhanh hơn. Nhưng kẻ kia hình như chẳng có ý định buông tha, hắn cũng thả nhanh cước bộ mà vọt tới chắn trước mặt y.

Lý Thừa Trạch hơi ngây người, một đoạn hình ảnh rất nhanh xẹt qua đầu. Đã từng như vậy, một kẻ vốn không thèm để tâm, còn một kẻ lại cứ sống chết chạy bám theo. Chỉ là thời khắc này, vị trí của cả hai đã bị đảo ngược cho nhau, y trốn tránh, hắn thì cản lối của y.

Lý Thừa Trạch không kiên nhẫn nhíu mày.

"Không biết Phạm đại nhân gọi ta có việc gì?"

"Ta nghe nói Nhị Điện hạ dạo trước bị nhiễm phong hàn. Hiện tại sức khỏe đã tốt hơn chưa?"

Lý Thừa Trạch nâng mắt, khẽ quan sát người đối diện. Phạm Nhàn vẫn giữ nguyên nét cười, khuôn mặt anh tuấn của hắn khiến y phải cảm thán, quả không hổ là mỹ nam tử khiến toàn bộ nữ nhân (thậm chí cả nam nhân) của Khánh Quốc mê mẩn. Đến cả khi đứng trước kẻ năm lần bảy lượt dồn mình vào chỗ chết, hắn vẫn có thể bày ra vẻ quan tâm đầy chân thành không có một kẽ hở.

Lý Thừa Trạch sớm đã biết thừa Phạm Nhàn không phải một nhân vật đơn giản. Haha, nhi tử của Khánh Đế thì làm gì có đứa nào là quả hồng mềm. Hay nói, Phạm Nhàn còn chẳng cần dùng đến thân phận "đứa con của Khánh Đế" mà vẫn có thể hiên ngang trở thành một quyền thần khuynh triều, kẻ đã cho Lý Thừa Trạch ăn kha khá quả đắng đấy thôi.

Nhưng đó là chuyện của đời trước, đời này Lý Thừa Trạch không muốn lá mặt lá trái với người này nữa. Y không muốn tiếp tục đối đầu với Phạm Nhàn, cũng càng không muốn cùng hắn diễn kịch trước văn võ bá quan.

Lý Thừa Trạch thân mang hồng y, lưng thẳng tắp, đối mắt cùng Phạm Nhàn, kẻ ngông cuồng chẳng khi nào vận lên người bộ quan phục. Giữa những văn võ bá quan ai ai cũng như nhau, bọn họ chẳng khác nào sự tồn tại riêng biệt. Ánh nắng mặt trời hiếm hoi vẫn mang theo hơi lạnh của cuối đông trùm lên người cả hai, hằn xuống nền gạch hai cái bóng chồng chéo, như thể điềm báo sợi dây liên kết chẳng thể tách rời.

Lý Thừa Trạch nhếch môi cười một cái đáp lễ, thong thả nói.

"Đa tạ Phạm đại nhân quan tâm, chỉ là chút bệnh vặt mà thôi."

Thật ra tin tức này vừa là cái cớ Lý Thừa Trạch muốn truyền ra ngoài để lánh mặt, nhưng cũng lại là sự thật. Y phát hiện, từ khi sống lại, sức khỏe của y dường như đã kém hơn đời trước, y rất dễ lên cơn sốt và sợ lạnh. Có lẽ đây là cái giá đầu tiên y phải trả cho lần sống lại này, Lý Thừa Trạch nhủ thầm.

"Vô sự là tốt." Phạm Nhàn gật gù, "Dạo trước đi Bắc Tề ta có đem về mấy loại thuốc quý rất tốt cho cơ thể, để ta cho người gửi một ít tới phủ của Nhị Điện hạ."

Lý Thừa Trạch khoát tay, thẳng thừng từ chối.

"Không cần đâu, hiện tại ta rất tốt. Phạm đại nhân vẫn là nên giữ lại tự mình dùng. Nếu không còn việc gì thì ta đi trước."

Nói rồi còn chưa để Phạm Nhàn đáp lời, y đã quay người lập tức rời đi. Dáng vẻ có chút vội vàng như thể chạy trốn. Lý Thừa Trạch không hiểu tại sao y lại cảm thấy rất bài xích với việc ở gần Phạm Nhàn như thế. Chắc là do sự kiện trước lúc chết đã ám ảnh Lý Thừa Trạch quá nhiều, còn khiến y luôn có cảm giác ánh mắt của Phạm Nhàn ở đời này rất lạ, có cái gì đó tăm tối y không đoán định được.

Tặc lưỡi một cái tự khinh bỉ chính mình, Lý Thừa Trạch không nghĩ việc sống lại này lại làm y cứ như con chim sợ cành cong đến vậy. Đúng là tự mình hù dọa mình.

Chỉ là Nhị Hoàng tử đã xoay lưng lại không biết được rằng, ánh mắt tối tăm không đoán định được đó vẫn dán chặt lấy bóng hình đang xa dần của y, tựa loài thú săn mồi đang khoá chặt lấy mục tiêu của nó.

Về đến phủ, Lý Thừa Trạch không chút hình tượng hất văng đôi giày vốn đã lỏng lẻo trên chân, nhảy lên chiếc xích đu mà ngồi ăn nho ngon lành. Y bứt một quả nho tím đỏ mọng nước ném về phía Phạm Vô Cứu.

"Kỳ thi mùa xuân năm nay do Phạm Nhàn quản lý, ta không lo lót được cho ngươi đâu. Liệu liệu mà học hành tử tế, đừng có làm mất mặt ta."

Phạm Vô Cứu nhanh tay đón lấy quả nho, vẻ mặt hết sức khảng khái mà rằng.

"Điện hạ, ta là một văn nhân, ta nhất định sẽ đề tên bảng vàng bằng thực lực của chính mình."

Sau đó hắn mặt mày nghiêm túc nhét quả nho vào miệng, nhai ngon lành.

Lý Thừa Trạch nhếch mép cười một cái, sau đó ngả lưng lên chiếc xích đu, đôi chân thon dài vắt lên thành ghế, khẽ ngả người về sau, nhắm mắt lại.

Phạm Vô Cứu rõ ràng là một kiếm khách đã được đào tạo từ nhỏ, thanh đao của hắn cũng đã từng đoạt đi mạng người, theo lệnh của Lý Thừa Trạch. Thế mà tên võ biền thô kệch ấy lại có mong muốn được làm văn nhân, được tham gia kỳ thi mùa xuân rồi xướng tên lên bảng vàng danh giá.

Lý Thừa Trạch không ít lần bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của Phạm Vô Cứu khi nhìn những kẻ văn nhân phong thái ung dung nho nhã, bàn tay phe phẩy chiếc quạt cùng nhau uống rượu ngâm thơ mỗi lúc theo y tới hội thơ của Lý Hoằng Thành.

Ngày đó, Phạm Vô Cứu đã trông đợi thật nhiều, đếm từng ngày đợi kỳ thi mùa xuân tới. Ngày đó, Lý Thừa Trạch cũng đã lo lót cho hắn xong xuôi, dù không phải vị trí cao, nhưng nhất định để tên hắn xuất hiện trên bảng vàng.

Thế mà ...

Lý Thừa Trạch thở dài một tiếng.

Đáng tiếc, Phạm Vô Cứu lại chọn sai chủ. Đi theo tận tâm trung thành với Nhị Hoàng tử của hắn cả cuộc đời, để rồi đổi lại là kết cục nhận hết tội lỗi, ôm theo nguyện ước chưa thoả mà chết trong ngục lao u tối. Hắn chết bởi thứ chất độc được kẹp trong cuốn sách cả đời hắn nâng niu ...

Nắm chặt lấy bàn tay đang hơi run rẩy của mình, Lý Thừa Trạch ngày đầu sống lại đã tự thề với lòng mình, y đấu không lại thiên mệnh, y vùng vẫy không thoát ra được vũng bùn lầy bẩn thỉu này. Nhưng, y nhất định không để Phạm Vô Cứu hay Tạ Tất An phải mất mạng thêm lần nào nữa. Nhị Hoàng tử cả đời sống không được theo ý của chính bản thân, vậy thì y chỉ có thể giúp cho hai kẻ ngốc luôn sẵn sàng hy sinh cho y được sống trọn vẹn, sống thay phần của Lý Thừa Trạch y.

Bỏ qua Bão Nguyệt lâu, mặc kệ Thánh nữ Bắc Tề gì đó.

Kỳ thi mùa xuân năm nay, Phạm Vô Cứu nhất định phải được tham gia.

Quay ra nhìn về phía Tạ Tất An vẫn cứ đứng ôm kiếm trong góc, Lý Thừa Trạch nghiêng đầu, để cho tóc mái đen mượt hơi rủ xuống.

"Tất An, hôm nay lại ăn lẩu nhé?"

"Không được, hai hôm nay ngài đều ăn lẩu rồi Điện hạ."

"Đúng vậy. Bữa nay ăn món khác đi Điện hạ ơi."

Phạm Vô Cứu cũng đồng tình, Điện hạ thích chứ hắn và tên mặt lạnh kia đã ngán lắm rồi.

"Nhưng ta muốn màaa."

Ngươi một câu, ta môt câu, chủ tớ ba người nói qua nói lại. Cuối cùng vẫn là hai tên hộ vệ phải chịu thua trước Nhị Điện hạ của bọn họ. Bữa tối nay tiếp tục ăn lẩu, mà phải là loại lẩu cực cay mới thoả.







Căn nhà nằm giữa hồ nước lớn. Cơn mưa nhỏ lất phất nhưng mau hạt, khuấy động mặt hồ vốn luôn yên ả, tạo thành những con sóng nhỏ lăn tăn trên nền nước xanh biếc. Mưa tưới lên ngọn cây trơ trụi lá, từng giọt tí tách nhỏ từ mái hiên nhà xuống bậc thềm trước cửa. Trời mùa đông vốn đã âm u, xám xịt, nay lại có thêm những đợt mưa dai dẳng kéo dài, khiến cảnh vật càng thêm chùng xuống đến não nề.

Thế nhưng bên trong gian phòng ngủ lại ấm áp đến bất ngờ. Cửa lớn cùng cửa sổ đều được đóng kín, ngăn chặn những đợt hơi lạnh bén ngọt đến cắt da cắt thịt không thể xâm phạm đến. Lò sưởi chẳng bao giờ tắt, dưới sàn được lót thêm tấm thảm lông dày nặng trịch.

Chiếc giường ngủ đã trải nệm chăn dày, cơ hồ tạo thành cái ổ nhỏ. Bên cạnh đặt một bộ bàn ghế, trên bàn là nồi lẩu đang sôi, bốc khói nghi ngút khắp mặt bàn. Nam nhân thong thả dùng đũa vớt lên miếng thịt bò đã chín mềm, rồi lại gắp thêm chút rau chút nấm, sau đó hắn múc nước lẩu chan vào bát, mùi thơm không ngừng tỏa ra kích thích vị giác. Một nồi lẩu sôi ùng ục với chén rượu hương nồng giữa mùa đông buốt giá, thật làm cho lòng người thoải mái không thôi.

Nhai xong miếng thịt bò, uống thêm hớp rượu nho tự tay ủ sau nhà, nam nhân thở ra hơi dài sảng khoáng.

Nhị Điện hạ của hắn thật biết hưởng thụ lạc thú nhân gian mà.

Buông bát trên tay xuống, nam nhân đứng lên đi vài bước đến cạnh giường ngủ. Hắn chỉ mới nhấp chén rượu nhỏ, chẳng thấm thía vào đâu cả. Nhưng đêm nay sao hắn lại thấy mơ hồ đến như vậy. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang nằm ngủ yên trong chiếc chăn dày, hắn như thể nhìn thấy được ánh mắt lúng liếng của người khi cùng hắn cạn chén rượu cay.

Ngã vật xuống khoảng trống bên cạnh, nam nhân ôm chặt lấy cả người cả chăn vào lòng mình. Căn phòng ấm áp nhưng lòng hắn lạnh quá, ngay nơi chính giữa trái tim là lỗ hổng không thể vá kín. Người duy nhất có thể chữa cho hắn, có thể ủ ấm hắn đã ngủ say vào ngày này của mùa đông ba năm trước, ngủ mãi chẳng chịu tỉnh. Co người lại, hắn vùi đầu vào cổ người, tham lam trộm chút hơi ấm để chống chọi qua cái lạnh của một mùa đông nữa.

Thừa Trạch của hắn nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ tỉnh lại ...

"Thừa Trạch, Thừa Trạch của ta ... Ta sắp chịu không nổi rồi ..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip