Chương 4. "Mạng của bọn ta ... vốn thuộc về ngài mà"
Hội thi mùa xuân năm nay Phạm Vô Cứu như ý nguyện được trở thành một sĩ tử.
Ngày diễn ra kỳ thi, Lý Thừa Trạch nói muốn đích thân đến tận nơi, khiến cho Phạm Vô Cứu cảm động đến mức muốn quỳ xuống dập đầu với y vài cái.
Giơ chân chặn trước đầu gối gã hộ vệ thân tín, Lý Thừa Trạch phẩy tay.
"Là người bước chân ra từ phủ của Nhị Điện hạ, tốt nhất đừng làm ta mất mặt."
Phạm Vô Cứu gật đầu như cái trống bỏi, giơ tay phát thề dù cho có được đề tên bảng vàng, thăng tiến làm quan cũng sẽ một lòng trung thành với Điện hạ của hắn. Lý Thừa Trạch cười khổ trong lòng, y đương nhiên biết hắn nhất định trung thành với y, đời trước hắn thà chết trong ngục giam cũng quyết nhận hết tội về mình, không hé răng nửa lời khai tên y ra.
Còn về hắn có thể làm quan hay không thì ...
Lý Thừa Trạch cảm thấy việc tên ngốc này bị lột sạch quăng xuống hồ còn khả thi hơn nhiều.
Sau khi Phạm Vô Cứu đã được kiểm tra kỹ càng để chắc chắn không mang theo bất cứ thứ gì có thể gian lận, hắn hiên ngang bước vào bên trong trường thi, mỗi bước nện xuống nền gạch chính là đang bước gần hơn tới mong ước cả đời của gã hộ vệ ấy.
Lý Thừa Trạch nhìn theo cho đến khi Phạm Vô Cứu đi khuất về phía vị trí làm bài của hắn, đôi môi cũng bất giác cong thành một nụ cười nhẹ.
"Nhị Điện hạ thật là quan tâm đến môn khách của mình, còn cho hắn một cái mặt mũi lớn đến như vậy. Quả là khiến người ta cảm động."
Giọng nói từ phía sau truyền đến làm cho cái đầu của Lý Thừa Trạch đột nhiên nhức nhức, khiến y muốn thốt lên bốn chữ "âm hồn bất tán". Xoay người lại đứng đối diện Phạm Nhàn, Lý Thừa Trạch chợt nhận ra, bất tri bất giác y và hắn sẽ luôn ở thế đối đầu với nhau.
"Phạm đại nhân quá lời. Hắn theo ta nhiều năm như vậy, công lao khổ lao đều có cả. Ta cho hắn mặt mũi lớn chút cũng là điều hắn xứng đáng thôi."
"Vậy Nhị Điện hạ có cần ta lưu tâm đến hắn một chút không?"
Lý Thừa Trạch nghe Phạm Nhàn nói thế thì nhíu mày. Y bấy giờ mới chịu nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ trước mặt mình, trông thấy trên khuôn mặt anh khí bức người đó chẳng có vẻ gì là đang nói đùa. Điều đó làm cho Lý Thừa Trạch càng củng cố thêm suy nghĩ trong lòng, tên Phạm Nhàn này có gì đó rất kỳ lạ. Một tia sáng chợt lóe lên, nhưng ngay lập tức bị Lý Thừa Trạch gạt phắt đi, y không muốn tin điều điên rồ bản thân y vừa nghĩ tới nữa. Sự việc xảy ra trước lúc y chết đã quá đủ để chứng minh kẻ này vốn không bình thường rồi, Lý Thừa Trạch kệ thây hắn điên khùng mặc hắn, ai thèm quan tâm trong hồ lô của hắn chứa thuốc gì chứ, chắc chắn không phải thứ tốt lành rồi.
Giả lả cười một tiếng, y khoát tay.
"Haha, Phạm đại nhân nói chuyện thật biết doạ người mà, đừng làm ta đau tim thế chứ. Ai mà không biết Phạm Nhàn Phạm đại nhân đây quyền khuynh triều dã, làm người ngay thẳng, làm quan lại càng thanh liêm chính trực, vô cùng được lòng văn võ bá quan cùng dân chúng khắp Khánh Quốc. Ta nào dám khiến Phạm đại nhân nhọc lòng, ô uế thanh danh."
Nói rồi Lý Thừa Trạch lập tức quay đầu muốn rời đi. Nhưng cánh tay đã bị giữ lại, một lực kéo mạnh mẽ giật ngược khiến y ngã chúi người về phía sau, lưng đập vào lồng ngực dày rộng rắn chắc.
Lúc này bọn họ đang đứng giữa sân vào rộng lớn của trường thi. Cho dù chẳng kẻ nào có gan quay đầu nhìn nhưng động tĩnh gây ra không hề nhỏ. Lý Thừa Trạch tức giận, y cười gằn, giọng điệu đầy vẻ cảnh cáo.
"Phạm đại nhân đây là có ý gì? Muốn mạo phạm hoàng tộc sao?"
Phạm Nhàn không đáp lời, vẫn giữ chặt lấy Lý Thừa Trạch không buông. Bàn tay tựa thép nguội ghim chặt vào cánh tay gầy mảnh của y, mặc y có giãy thế nào cũng không thể hất ra.
"Phạm Nhàn, ngươi buông tay."
Lý Thừa Trạch có chút cao giọng, y sắp không duy trì được dáng vẻ thong dong này nữa rồi, dù là thật tình hay giả vờ. Tự ngẫm lại bản thân từ khi sống lại chưa hề trêu chọc đến tên điên này, thậm chí nếu không phải vì không thể tiếp tục thoái thác thì y sẽ còn cáo bệnh dài dài để không cần vào triều, tránh mặt hắn một cách triệt để.
Nhưng nhìn mà xem, đây là cái thứ chó má gì vậy? Đúng là ở hiền gặp phiền mà.
"Ngài đang sợ ta sao?"
Một trận rùng mình xông thẳng lên óc Lý Thừa Trạch, thứ thanh âm trầm khàn mang theo hơi thở nóng rực dội vào tai y. Cả người cứng đờ lại, đến cả khi phần eo gầy bị người kia siết lấy, Lý Thừa Trạch vẫn cứ đờ đẫn không phản ứng.
Sợ?
Những hình ảnh đó lại ào ào chiếm đoạt tâm trí y. Nước nho ngọt lịm nơi đầu lưỡi hoà cùng vị đắng nghét của thuốc độc, cơn đau như đốt cháy tim gan con người, máu đen tanh tưởi khiến người ta lợm giọng không ngừng trào ra. Ánh mắt ấy là bi thương tột độ hay là vực sâu vạn trượng điên cuồng giam cầm, cắn nuốt linh hồn y?
Cắn xé nơi đầu lưỡi đến tê dại, lại là hơi thở đó quẩn quanh bên chóp mũi y ...
"Phạm đại nhân, đã đến giờ bắt đầu cuộc thi."
Giọng nói cắt đứt ảo cảnh đang vây hãm Lý Thừa Trạch, cũng khiến kẻ kia nới lỏng bàn tay đang siết lấy người trong lòng. Vùng người thoát ra, Lý Thừa Trạch mặc kệ ánh mắt tò mò của vị quan trông thi, y lảo đảo bước nhanh về phía cổng ra, tựa hồ đang chạy trốn.
Khi đã yên vị trên chiếc xe ngựa, cả người Lý Thừa Trạch như bị rút cạn sức lực nằm vật xuống. Y lại lên cơn run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán túa ra. Lý Thừa Trạch cố gắng trấn an bản thân, nhưng ...
Có lẽ Phạm Nhàn nói đúng, mặc kệ y đã cố chối bỏ và phớt lờ thế nào thì thẳm sâu trong góc tối nào đó nơi trái tim y vẫn là nỗi sợ, nỗi ám ảnh về Phạm Nhàn ngự trị.
Không phải Lý Thừa Trạch không muốn dây dưa thêm một đời với Phạm Nhàn, mà là y không dám.
Y càng không dám đào bới sâu thêm lý do tại sao Phạm Nhàn của đời này lại cứ cố tình dây dưa với y đến vậy. Mọi thứ đã quá sức điên rồ rồi, nó làm lồng ngực y như muốn nổ tung. Nếu còn cố chấp tìm kiếm sâu hơn, không chừng y sẽ bị ép đến nghẹn thở mà chết mất.
Kết quả kỳ thi mùa xuân năm nay đã có, Phạm Vô Cứu có tên trên bảng vàng, ở vị trí cuối cùng. Thật ra việc Phạm Vô Cứu đạt được vị trí nào không quan trọng, bởi điều khiến người ta khó tin nhất là tên hắn được đề trên đó còn xảy ra cơ mà.
Đến chính Phạm Vô Cứu còn không tin vào kết quả đó, hắn hai mắt đỏ hoe quỳ gối hành lễ trước mặt Lý Thừa Trạch.
"Điện hạ, có phải ngài ..."
Lý Thừa Trạch vẫn ung dung ngồi trên xích đu gặm táo, nhai nuốt xong miếng táo dang dở trong miệng mới cất lời.
"Cái quỳ gối này phí phạm rồi, ta không làm gì động chạm đến kết quả cả."
Lời này nói ra là sự thật, quả thực Lý Thừa Trạch đã không can thiệp vào. Thế nhưng, những lời nói hôm đó của tên điên Phạm Nhàn lại lần nữa gợi lên trong đầu y.
"Cơ mà ta có thể giúp ngươi sắp xếp một chức quan, đương nhiên chỉ là quan nhỏ nhưng vẫn tương đối tốt. Sau này ..."
Lý Thừa Trạch còn chưa nói xong, Phạm Vô Cứu đã nhanh chóng cướp lời.
"Thuộc hạ không làm quan đâu, mấy cái đó phức tạp quá. Đi theo Điện hạ, ngài chỉ đâu đánh đó còn tốt hơn nhiều. Với lại Điện hạ đối tốt với Vô Cứu như vậy mà."
"Ta đối với ngươi tốt sao?" Lý Thừa Trạch nghiêng đầu nhìn Phạm Vô Cứu vẫn đang quỳ dưới đất, rồi lại ngẩng lên nhìn Tạ Tất An đang ôm kiếm đứng ở bên cạnh.
"Cả ngươi nữa?"
Tạ Tất An vội chắp tay, cúi thấp người.
"Hahaha" Lý Thừa Trạch thẳng tay ném quả táo đang cầm xuống hồ, ngay lập tức đàn cá bên dưới bơi xúm lại tranh nhau rỉa, khiến cho mặt hồ gợn lên những đợt lao xao.
Nhảy khỏi chiếc xích đu, chẳng thèm mang giày, đôi chân trần giẫm lên nền sàn khô cứng. Mùa đông lạnh lẽo đã qua đi, nha hoàn cũng đã đem cất những miếng thảm lông mềm mại, ấm áp. Đôi bàn chân trắng nõn, mắt cá chân hơi nhô ra, đạp trên nền sàn càng tạo nên sự tương phản rõ rệt.
"Các ngươi có biết kết cục của chọn sai chủ là gì không?"
Leo lên bàn cờ to lớn được đặt giữa phòng, Lý Thừa Trạch giơ chân đạp ngã một quân tốt thí.
"Nhìn thấy chứ?"
Sau đó y thả người nằm ngã xuống bàn cờ, chân tay dang rộng hất đổ cả những quân cờ khác, khẽ lẩm bẩm.
"Là nếu một ngày ta ngã ngựa, thứ đợi chờ các ngươi rất có thể là cái chết."
Cả hai gã hộ vệ đều ngẩng đầu lên, thu vào tầm mắt bọn họ là thân ảnh nằm đó, rõ ràng là tư thế chữ 'đại' hiên ngang, nhưng sao lại thấy như đang co ro chống chọi, đơn độc và nhỏ bé đến lạ.
"Vậy nên hiện tại muốn rời đi vẫn kịp. Chí ít sẽ đảm bảo các ngươi được sống."
Được sống sao? Còn Điện hạ của bọn họ thì sao?
Chẳng biết là kẻ nào đã lên tiếng, chỉ biết rằng từng chữ từng chữ một đều rành mạch lọt vào tai Lý Thừa Trạch.
"Điện hạ, mạng của bọn ta ... vốn thuộc về ngài mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip