chương 25
Lâm Triệu ngủ dựa vào thân cây, Thanh Nhược ngồi ở bên cạnh hắn tay nàng cầm một nhánh cây nhưng nàng không gạt đống lửa phía trước lên.
Vân Trạch bước ra từ nhành cây giữa không trung. Thời điểm nàng nhìn thấy ông còn ở thật xa, ông phá không thuận gió mà đến, chỉ hai ba bước đã tới gần nàng trong gang tấc.
Thanh Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Triệu còn đang ngủ say, nàng giơ ngón tay khẽ suỵt Vân Trạch một cái, nàng đứng dậy sáng lạn cười,
“Phụ thân, người đã bế quan xong?”
Vân Trạch mặc tiên bào màu xanh đen, phía sau lưng đeo một cự kiếm. Tu vi của ông lại tăng một bậc, hiện tại ông ở trong tông môn có thể nói là tu sĩ thuộc đỉnh giai tầng.
Ông mới vừa bế quan ra tới liền nghe nói đến ồn ào huyên náo ‘ Hắc Bạch Song Sát. ’
Trên người Thanh Nhược có hạ pháp thuật tìm tung tích, bởi vì liên lạc qua thông linh thạch vẫn luôn không biểu hiện sinh mệnh của Thanh Nhược có nguy hiểm, cho nên ông vẫn luôn an tâm bế quan đến bây giờ, chuyện thứ nhất chính là tìm Thanh Nhược.
Vân Trạch quanh thân tỏa ra cuồn cuộn sắc bén hàn băng khí, ông là biến dị băng linh căn, ông thả ra uy áp chung quanh nhanh chóng lạnh lẽo lan tràn.
Đống lửa vô thanh vô tức tự vụt tắt,
Lâm Triệu thân mình co rụt lại, đôi tay cuốn lấy chăn mở mắt.
Đôi mắt hắn như ưng.
Thanh Nhược đứng ở giữa hai nam nhân, nàng đưa lưng về phía Lâm Triệu, ý thức được Lâm Triệu tỉnh ngủ nàng xoay người chạy về bên hắn.
Nàng nhìn qua Lâm Triệu, thân mình hắn run rẩy cuốn chăn, mới vừa mới tỉnh ngủ đôi mắt còn mênh mang sương mù bao phủ có chút ngốc, nhìn thấy Thanh Nhược xoay người hắn phản xạ có điều kiện cười cười.
Một khuôn mặt vốn đáng sợ lại càng xấu xí vô cùng.
Thanh Nhược chạy nhanh cong cong môi cười khẽ trấn an hắn, đưa tay thi triển pháp thuật cho hắn ấm áp lại thân thể.
Xoay người cười ngọt ngào mở miệng,
“Phụ thân.”
Nàng tiến lên vài bước cầm cánh tay Vân Trạch .
Khuôn mặt Vân Trạch âm trầm, thân thể bất động như núi, không nói lời nào cũng không nhìn nàng, ông chỉ nhìn chằm chằm Lâm Triệu. Tư thế chỉ cần một giây tiếp theo liền sẽ rút kiếm đem hắn chém đến hôi phi yên diệt.
Thanh Nhược có chút xấu hổ sờ sờ cái trán, kéo kéo Vân Trạch cánh tay quơ quơ, thanh âm làm nũng,
“Phụ thân ~”
Lâm Triệu đã từ trên mặt đất đứng lên, uy áp của Vân Trạch cố ý nhằm vào hắn. Tu vi của Thanh Nhược hiện tại không so được với tu vi của Vân Trạch. Cho nên nàng không biết, kỳ thật nàng thi triển ấm lại thuật không có tác dụng mấy.
Đầu gối của hắn lạnh đến cứng đờ, hắn đỡ tay phía sau thân cây đứng lên thậm chí nghe được chỗ đầu gối phát ra tiếng vang.
Cánh tay hắn gấp chăn thu vào túi Càn Khôn, Lâm Triệu đối với Vân Trạch nhẹ nhàng cười, thực tôn kính.
“Vân Trạch phong chủ, cửu ngưỡng đại danh. Ta là Lâm Triệu.”
Vân Trạch hừ lạnh một tiếng, Thanh Nhược còn đang kéo cánh tay ông làm nũng, hắn quay đầu giơ tay gõ gõ cái trán Thanh Nhược, tầm mắt của Thanh Nhược rơi hoàn toàn ở trên người Vân Trạch, mà Vân Trạch dư quang lại liếc nhìn Lâm Triệu.
Ánh mắt hắn vừa mới tỉnh ngủ ánh lên tia dã thú thô bạo, hiện tại càng nồng đậm sát ý muốn từ đôi mắt trào ra.
“Ngươi như thế nào cùng thứ này ở cùng nhau?”
Vân Trạch rốt cuộc không thể nhẫn tâm với Thanh Nhược, ông nhăn mặt mở miệng hỏi nàng, thanh âm thực không khách khí, một bàn tay đưa ra đánh vào cái trán của nàng.
Ông xuống tay không nặng, có chừng mực, Thanh Nhược cũng bất quá là cải trang đáng thương, Vân Trạch vẫn là đưa đầu ngón tay làm pháp thuật chữa thương cho nàng.
Thanh Nhược chu chu cái miệng nhỏ lôi kéo vạt áo của ông kéo kéo,nàng không cao hứng nhắc nhở,
“Phụ thân! Hắn là Lâm Triệu.”
Thanh Nhược lúc này cũng không dám quay đầu nhìn xem biểu tình của Lâm Triệu.
Vân Trạch thu hồi bàn tay ở sau người, hơi cúi đầu nhìn nàng nghiêm túc.
Thanh Nhược, là nữ nhi của ông nuôi lớn, phủng ở lòng bàn tay mà lớn lên. Người trong Tu Tiên Giới tình cảm đạm bạc, thân tình cũng không nồng đậm, nhiều người từ bắt đầu khi sinh ra quan tâm đến từ cha mẹ chỉ có khi chỉ đạo trong tu luyện mà không phải quan tâm trong sinh hoạt.
Ông cũng từng như thế, chưa từng cảm thụ được tình cảm cha mẹ thân tình.
Tuổi tác của người tu tiên quá dài, trước Thanh Nhược ông cũng không chỉ có một hài tử, cũng không phải chỉ có nàng là một cái nữ nhi, nhưng Thanh Nhược lại là duy nhất nữ nhi mà ông nuôi lớn. Ông cho nàng tình thương của cha, ông cam tâm tình nguyện sủng nàng, chính là ở Thanh Nhược, ông có thể chân thật cảm thụ chính mình cũng là phụ thân, chính mình cũng có có huyết mạch tình cảm thân nhân.
Thanh Nhược tính tình, chỉ biết đối tốt thiệt tình với người nàng thích, cũng chưa bao giờ chịu ủy khuất. Nàng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Vân Trạch ở trong lòng đã nhận thua thở dài, trên mặt lại vẫn là gắt gao cau mày, giơ tay xoa xoa nàng tóc,
“Con có hay không bị thương?”
Thanh Nhược lắc đầu, mắt mở to sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đáp lại,
“Con không sao.”
Sau đó nàng ở bên cạnh thi triển pháp thuật chính mình,
“Phụ thân, ta tu vi lại tăng nhất giai ~”
Trong thanh âm tràn đầy kiêu ngạo khoe ra chờ phụ thân khen ngợi,
“Bất quá cùng phụ thân còn kém xa lắm.” Nàng chu chu miệng.
Vân Trạch bật cười, vừa khen ngợi vừa cổ vũ. Trong bí cảnh tìm được đồ tốt toàn đặt ở trong một cái túi Càn Khôn, ông lấy ra tới đưa cho nàng,
“Con nhìn xem có cái gì thích.”
Ông xoay người đi tới trước mặt Lâm Triệu.
Làn da quỷ dị, khuôn mặt xấu xí, hắn yếu nhược đến độ ông chỉ cần dùng một cái đầu ngón tay là có thể chọc chết hắn.
Vân Trạch đưa lưng về phía Thanh Nhược ông nhìn Lâm Triệu bĩu môi, tất cả đều là khinh thường cùng châm chọc.
Lâm Triệu lưng dựa vào thân cây thẳng tắp, hắn khẽ nâng cằm nhìn thẳng vào Vân Trạch, thấy biểu tình ông châm chọc cùng khinh thường hắn bình tĩnh như không.
Đầu gối của hắn đã mất đi tri giác, nhưng là trên mặt hắn một chút không biểu hiện ra ngoài, hắn nhàn nhạt cười, thanh âm ôn nhuận cùng hắn bề ngoài hình thành cực đại tương phản,
“Bá phụ hảo.”
Một câu trước vẫn gọi Vân Trạch là phong chủ, hiện tại liền trực tiếp gọi thành bá phụ.
Vân Trạch ngón tay giật giật, thả ra băng khí đè nặng thân thể Lâm Triệu.
Lâm Triệu thiếu chút nữa quỳ xuống, đôi tay hắn nhanh chóng vòng ra phía sau gắt gao chế trụ thân cây sau lưng, thân thể hắn vẫn duy trì thẳng tắp, khóe miệng hơi cong, thần sắc vẫn thanh thản.
“Hiện tại hai ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”
Vân Trạch mở miệng hỏi hắn, ông đương nhiên sẽ không quản Lâm Triệu chết sống, nhưng là ông cần thiết muốn xen vào hắn và Thanh Nhược.
Thanh Nhược đã đem toàn bộ pháp khí bảo mệnh trong túi càn khôn của Vân Trạch đưa có thể sử dụng lấy ra cất vào chính mình túi Càn Khôn, nàng cầm túi càn khôn còn lại pháp khi đi tới đưa cho Vân Trạch.
Thực hiển nhiên nàng thấy được Lâm Triệu không bình thường, bởi vì đầu ngón tay của hắn moi trong vỏ cây đã xuất huyết, trong không khí bắt đầu lan tràn mùi máu tươi.
Thanh Nhược mím môi,chưa nói gì, đi đến cùng hắn đứng chung một chỗ, tay nàng ở sau lưng hắn đỡ hắn thân mình.
Lâm Triệu dựa vào nàng, hắn ở nàng bên tai thở ra, hơi thở lành lạnh phả lên tóc nàng, mang theo một vài sợi tóc tiến tới lỗ tai của nàng, ngứa ngứa lành lạnh mà lại làm thân thể bốc lên nhiệt.
Vân Trạch nhìn Thanh Nhược, tay ông ở sau người đã nắm chặt thành quyền, ánh mắt đã nhiễm sát ý, ông mở miệng trực tiếp mà tàn nhẫn,
“Ngươi là thứ gì? Ngươi xứng sao? Ngươi không biết người và ma kết hợp là kết cục gì sao?”
Vân Trạch rống giận, ngữ tốc thực mau, Thanh Nhược không kịp ngăn cản, bốn phía xung quanh cây cối đã bị uy áp của Vân Trạch làm cho đung đưa.
“Phụ thân! Người……”
Lâm Triệu giơ tay đặt ở bên môi Thanh Nhược, không có dán lên, chỉ là ngăn cản nàng nói.
Hắn quay đầu đối với nàng cong cong mắt. Huyết hồng đôi mắt mang theo huyết sắc, giống như huyết ngọc giống nhau.
“Bá phụ, ta sẽ không buông nàng ra, ta chết cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết.”
Vân Trạch giơ tay vỗ một chưởng xuống.
Lâm Triệu lấy ra phòng ngự pháp khí, pháp khí bao phủ Thanh Nhược cùng hắn, Lâm Triệu dựa nửa người vào Thanh Nhược, pháp khí trực tiếp bị Vân Trạch một chưởng liền nứt ra vết rách rất nhỏ, Lâm Triệu phun một búng máu ở cạnh pháp khí.
“Lâm Triệu!”
Thanh Nhược gấp đến độ, một bàn tay đỡ lấy hắn còn một bàn tay khác lấy ra một kiện pháp khí khác, nàng ngược lại nhìn đã rút ra kiếm Vân Trạch,
“Phụ thân! Người giết hắn ta cũng không sống nổi, hắn chết ta cũng đi theo chết!”
Vân Trạch kiếm ngừng ở giữa không trung, ông nhìn đôi mắt Thanh Nhược thấy nàng vừa sốt ruột vừa đau lòng, nàng đồng lòng cùng sinh tử với hắn , không có nửa điểm làm bộ.
Vân Trạch thu hồi kiếm đeo trên người, gắt gao nhắm mắt, thở phào một hơi,
“Ngươi thắng. Chúng ta cần nói chuyện.”
Lời này là đối với Lâm Triệu nói.
Hai cái nam nhân, kỳ thật từ đối diện ánh mắt đầu tiên, bọn họ liền biết hôm nay chỉ có một người có thể thắng.
Một cái là phụ thân đau lòng nữ nhi , một cái là ma quỷ dù có chết cũng không buông tay. Cả hai so bì cao thấp, không ai sẽ cam tâm thừa nhận thua.
Lâm Triệu lau khô vết máu nơi khóe miệng, nhìn Thanh Nhược có chút ngốc, sờ sờ nàng đỉnh đầu, bàn tay thô lệ tràn đầy vết thương sờ đến nàng tóc, mang theo từng đợt cảm giác lồi lõm.
Lâm Triệu thò mặt qua, hôn một cái lên trán của nàng,
“Ta cùng bá phụ nói chuyện một hồi.”
Hắn xoay người đuổi kịp Vân Trạch. Hắn đầu gối rất đau, toàn thân lạnh băng trạng thái cơ hồ đứng không vững, hắn đi rất chậm, lại không có lảo đảo, mỗi một bước đều kiên định.
“Lâm Triệu.” Hai người đứng đối lập nhau, cách Thanh Nhược không xa, Vân Trạch tùy tay thả ra một cái cách âm trận.
Lâm Triệu gật gật đầu, đôi mắt không còn có nửa điểm lúc trước ôn hòa, tràn đầy âm trầm thô bạo sát ý.
Vân Trạch cũng không thèm để ý,
“Ngươi luyện cái gì công pháp, hiện tại như thế nào biến thành như vậy?”
Lâm Triệu mím môi, hiển nhiên lười đến trả lời vấn đề này, “Ở ta trước khi phải chết, ta sẽ không thương tổn nàng.”
“……”
Hai người trầm mặc một hồi, Vân Trạch vẫn là lấy đồ trong túi càn khôn của chính mình đưa qua,
“Cái này có thể che dấu ma khí trong sáu canh giờ.”
Lâm Triệu cúi đầu nhìn một hồi, lắc lắc đầu.
Vân Trạch cũng không miễn cưỡng, thu hồi vào trong túi, phất tay muốn thu hồi cách âm trận, ngẫm lại lại hỏi một câu,
“Tiểu Nhược biết ngươi luyện cái gì sao?”
“Nàng không hỏi.”
Vân Trạch thở dài, đưa tay thu hồi cách âm trận, trong lòng nhịn không được mắng Thanh Nhược thiếu tâm nhãn.
“Ta trở về tông môn bên kia chắn tin tức của hai ngươi một chút, hiện tại tông môn cùng Ma tộc đánh đến long trời lở đất, bọn họ còn vội vàng đoạt Huyền Tuyệt Môn cùng Tĩnh Hợp Môn bảo vật, rất nhiều người đã từ bỏ tìm các ngươi. Các ngươi chính mình cẩn thận một chút.”
Vân Trạch giọng nói lạc, ánh mắt dừng ở Thanh Nhược trên mặt, thở dài, mở ra cánh tay.
Thanh Nhược nguyên bản biểu tình có chút khẩn trương nháy mắt nở nụ cười, nàng nhào vào trong lòng Vân Trạch ôm ấp.
Nàng dựa vào đầu vai ông, cánh tay chạm đến phía sau thật lớn kiếm, an tâm mà ỷ lại.
“Phụ thân, cảm ơn người, nữ nhi thực xin lỗi người.”
Vân Trạch ôm nàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi. Đứng phía sau Lâm Triệu vài lần muốn vươn tay ra kéo nàng. Hắn liền ngừng ở giữa không trung. Vân Trạch làm bộ nhìn không thấy, không nói gì hắn vẫn là luyến tiếc ôn nhu,
“Nha đầu ngươi trưởng thành rồi. Phải cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm thì bóp nát thông linh thạch.”
Hai người lưu luyến không rời cáo biệt, Lâm Triệu trưng ra khuôn mặt thối như ăn phải ruồi bọ, muốn quay đầu đi mắt không thấy tâm không phiền rồi lại chính là buộc chính mình vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm xem.
Thẳng đến Vân Trạch thân ảnh hoàn toàn biến mất, Lâm Triệu mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thả lỏng thân mình lảo đảo hướng Thanh Nhược.
Trước khi ý thức mơ hồ hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm an tâm ôn nhu mà quý trọng,
“Thanh Nhược, đỡ ta.”
**
Người ma kết hợp?
Kết cục ta đương nhiên biết.
Chính là ta còn là muốn lôi kéo nàng cùng chết.
Thanh Nhược, ta nghĩ kỹ rồi.
Ta càng sợ địa ngục không có nàng.
——【 hộp đen 】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip