Chương 4

5.

Chaeyoung quả thực chưa từng hôn.

Độc thân từ trong trứng tới giờ, cô hôn được ai? Hôn trong mơ hay gì?

Nhưng Chaeyoung tuyệt đối không thể nói chuyện này cho Jimin biết, thế là tôi trợn mắt một cái: "Chuyện của mỹ nữ, cậu bớt quản đi!"

Jimin cười như được mùa, để lộ hai lúm đồng tiền sâu.

Không thể phủ nhận rằng cậu cười lên nhìn rất đẹp trai, nụ cười ấy có thể khiến cho bao thiếu nữ xao xuyến rộn ràng, mà trước giờ cô luôn tự cho mình cái danh "thiếu nữ" đó.

Nhưng với tình hình hiện tại, Chaeyoung xin phép không nhận cái danh này, cũng sẽ không vì nụ cười ấy mà rung động.

Chaeyoung dồn sự chú ý vào đôi môi đang nở nụ cười, cảnh cáo: "Hôm nay không được nói chuyện với tôi!"

Jimin vô tội chớp mắt: "Tại sao?"

Chaeyoung tức giận đáp: "Không muốn để ý đến cậu."

"..." Jimin ngây ra một lúc, sau đó vừa cười nhẹ vừa gật đầu: "Được."

Jimin quả thật không nói chuyện với cô cả một ngày.

—----

Đến đêm, không biết tại sao, một đứa con gái vừa đặt mình xuống giường vài giây liền không biết trời đất như cô, vậy mà lại mất ngủ.

Nằm trên giường lật qua lật lại, Chaeyoung không tài nào ngủ được.

Vừa nhắm mắt một cái là trong đầu hiện lên hình ảnh Jimin đang mỉm cười.

Cậu thật sự rất thích cười, như thể biết rằng mình cười lên rất đẹp trai, cho nên lúc nào nhìn cô cũng nở nụ cười.

Nếu như không phải hôm qua hai người mới quen nhau, Chaeyoung còn nghĩ là cậu thích cô nữa ấy chứ.

Nằm thêm nửa tiếng, Chaeyoung vẫn không ngủ được, bụng bắt đầu sôi sục.

Cô bất lực ngồi dậy, đứng lên khoác áo khoác mỏng, quyết định đi đến phòng khách tìm đồ ăn.

Coi đi thật khẽ đến phòng khách, thuận tay lấy mấy gói đồ ăn vặt, vừa tắt đèn, tôi vô thức chuyển tầm mắt đến phòng của Jihun.

Vừa nãy bật đèn nên không để ý, bây giờ tắt đèn rồi mới phát hiện, phòng của Jihun vẫn đang sáng đèn.

Lúc rời khỏi giường cô hay có thói quen xem đồng hồ. Bây giờ đã là hai giờ sáng, sao cậu vẫn chưa ngủ?

Lẽ nào, cậu cũng mất ngủ?

Chaeyoung vừa nghĩ vậy, lại định thần lại, cậu mất ngủ thì liên quan gì đến cô?

Vừa định bước về phòng, Jimin đột nhiên đẩy cửa bước ra. Cậu đứng trước cửa, nhìn đống đồ ăn vặt trên tay Chaeyoung, nhất thời ngây người.

Mà đập vào mắt cô, là gói thuốc mà cậu đang cầm trong tay.

Hai người gần như đồng thanh.

Chaeyoung: "Cậu còn hút thuốc?"

Jimin: "Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?"

Jimin đơ ra vài giây, giấu tay cầm bao thuốc ra đằng sau, nhìn y như tên nhóc bị bắt quả tang làm chuyện xấu, nét mặt có chút thiếu tự nhiên.

Cái nét chột dạ này giống y hệt mấy đứa học sinh hút thuốc bị Chaeyoung bắt được, ngay cả phản ứng cũng như hai giọt nước.

Thân là một giáo viên, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.

Thế là, Chaeyoung đi cái dáng đi của cô chủ nhiệm đến trước mặt cậu, chìa tay ra, tỏ ý muốn cậu giao bao thuốc lá.

Có điều gạo nấu thành cơm, cô làm xong mới phản ứng lại, cậu đã là người trưởng thành rồi, cô quản cậu cái gì, việc này cũng chẳng liên quan gì đến cô? Cậu không cần cô quản đâu nhỉ?

Chaeyoung nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Thế mà, Jimin lại ngoan ngoãn đặt bao thuốc lá vào tay cô, thậm chí cậu còn xin lỗi: "Xin lỗi, những lúc tâm trạng em không tốt sẽ hút một chút."

Lần này Chaeyoung ngơ luôn rồi, cậu ấy vậy mà lại nghe lời giao bao thuốc cho cô.

Đừng nói là coi cô như cô giáo đấy nha?

Chaeyoung vờ bình tĩnh, hỏi: "Cho nên hiện tại tâm trạng cậu không tốt?"

Nếu cậu đã nghe lời như vậy, người làm giáo viên như cô quan tâm cậu một chút cũng là chuyện nên làm phải không.

"Vừa nãy có một chút." Jimin cúi đầu nhìn tôi, lại để lộ nụ cười khiến người ta rung động: "Nhưng mà bây giờ nhìn thấy chị, tâm trạng liền tốt lên nhiều rồi."

Chaeyoung ngây người, mặt bắt đầu nóng lên.

Lại cười! Lại còn cười! Sợ chị đây không rung động mà còn cười!

Chaeyoung nhanh chóng bình tĩnh lại, "hừm" một tiếng, nhướng mày: "Ngày mai bảo mẹ tôi lúc nấu ăn không phải cho dầu nữa."

Jimin mơ mơ hồ hồ: "Tại sao?"

Chaeyoung: "Bởi vì cậu làm chị đây ngấy đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip