13. Sau mưa nhất định có cầu vồng
Khi Tiểu Đường cùng Thư Hân tách ra bảo là có việc cần đi riêng với nhau, Giai Kỳ đứng ngẩn tò te ra nhìn cặp đôi lên xe taxi vút đi. Giai Kỳ là đang khó hiểu hai người đó có cái gì bí mật mà phải gặp riêng mới nói được. Thấy cô ngốc như vậy người đứng bên cạnh khẽ hắn giọng, trêu cô.
"Em không định về sao còn đứng đây?"
Giật mình! Giai Kỳ quay đầu nhìn sang người bên cạnh, cô quên mất sự hiện diện của người này, bị hù một phen liền lúng túng.
"Chị..., chị chưa về sao?"
Tuyết Nhi nhướn một bên mày nhìn tên ngố bên cạnh, không những không kiệm lời như mọi khi mà còn tỏ thiện chí mời Giai Kỳ lên xe cùng về.
"Tôi chuẩn bị về, có muốn tôi cho quá giang xe không?"
What the...? Có nhầm lẫn không? Giai Kỳ lại bị người nổi tiếng lạnh lùng làm cho bất ngờ đến độ toàn thân đơ như cây cơ, chỉ còn cặp mắt linh hoạt, chớp chớp ngại ngùng nhìn đàn chị gãi đầu cười ngố "Không cần đâu ạ, tôi chờ xe buýt được rồi, không thể phiền chị được."
"Tôi không phiền." Tuyết Nhi đáp ngắn gọn.
"Nhưng..."
TIN TIN.. TINNNNN
"Gì vậy?"
"Ơ đứa bé."
Một đứa bé đang cùng mẹ đứng chờ qua đường thì bỗng dưng quả bóng trên tay nó bị trượt , đứa bé thấy vậy chạy theo quả bóng đang lăn ra đường mà không hề biết nguy hiểm trực chờ tới. Giai Kỳ kịp thấy và cô nhanh chóng chạy ra bắt lấy đứa bé trong tíc tắc, nhưng trớn quá mạnh nên cả cô và đứa bé ngã lăn ra đường. Giai Kỳ nghĩ cô không xong rồi, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn hy sinh vô ích rồi. Không chỉ riêng Giai Kỳ khiếp sợ mà những ai chứng kiến cũng không khỏi thốt lên bất an, lo lắng cho an nguy của cả hai.
Chiếc ô tô đang tranh thủ những giây cuối của đèn xanh mà vượt lên,nào ngờ đứa bé kia phóng ra bất ngờ làm tài xế không kịp khống chế tốc độ liền đạp phanh thắng gấp nhưng có lẽ chậm trễ rồi tuy nhiên...
KÍTTTTTTT
HOAN HÔ... MAY QUÁ!
CÔ GÁI THẬT CAN ĐẢM!
ÔI TIM TÔI, MAY MẮN LÀ HỌ KHÔNG BỊ GÌ.
Những người đi đường vui mừng cho Giai Kỳ và đứa bé an toàn trước lưỡi hái tử thần, họ cùng nhau bước ra đưa cô và đứa bé vào lề. Đứa bé được một phen sợ đến mặt mày trắng bệt, nó ôm mẹ khóc vang, mẹ đứa bé ôm nó và không ngừng cảm ơn Giai Kỳ rối rít.
Giai Kỳ thở hì hộc xua tay "Không cần cảm ơn... Cô nên chú ý trẻ con hiếu động... Không phải lúc nào cũng may mắn như hôm nay đâu, nếu không để ý con, thì hối hận cũng không kịp đâu."
" Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhiều lắm. Cô có bị làm sao không?"
"Tôi không sao, mau lo cho đứa bé đi, chắc nó hoảng lắm đấy."
"Vâng, cảm ơn cô." Người phụ nữ cảm ơn Giai Kỳ thêm lần nữa rồi mau chóng bế đứa bé rời đi
Tuyết Nhi bước tới lôi Giai Kỳ đi về chiếc xe đen bóng đang chờ bên đường, Tuyết Nhi bảo cô ngồi vào xe, Giai Kỳ nhìn mặt đàn chị có phần căng thẳng nên cũng không dám mở miệng từ chối, liền ngoan ngoan ngồi vào ghế sau. Tuyết Nhi cũng ngồi vào chỗ bên cạnh, xe lăn bánh rời đi.
"Mau tới bệnh viện."
"Vâng thưa tiểu thư." Vệ sĩ nhận lệnh liền răm rắp nghe theo chỉ thị, anh ta chỉ hơi khó hiểu về thái độ của tiểu thư nhưng cũng không dám thắc mắc, chỉ có thể im lặng làm theo lệnh cô.
Sự việc khủng khiếp vừa rồi đúng ra sẽ trở thành một vụ tai nạn mà nạn nhân nặng thì mất mạng, nhẹ thì mất nửa cái mạng, không lường nổi hậu quả. Nhưng Giai Kỳ là anh hùng mà không có thần hộ mạng thì cũng sớm trở thành nữ anh hùng hy sinh vì việc nghĩa rồi, vị thần bảo hộ đó không ai khác ngoài đàn chị băng lãnh đang ngồi cạnh cô. Vừa rồi Tuyết Nhi đã nhanh tay làm phép hãm phanh chiếc xe kia, chậm một giây thì có thể cô phải chờ hốt xác tên ngốc này rồi.
"Không cần đi bệnh.. " Hứa ngốc nghếch ngập ngừng lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết câu liền bị nữ nhân giọng đầy hơi lạnh cắt ngang lời.
"Không cần thế nào được, bảo vệ người khác mà xem nhẹ tính mạng bản thân, em là bị ngốc sao?" Tuyết Nhi nói một mạch mà không thèm liếc lấy Giai Kỳ, lần đầu tự dưng nổi giận vì người khác dù xưa nay ngoài người nhà cô đối với người ngoài hoàn toàn không dụng tâm, thế mà hôm nay lại vì Hứa Giai Kỳ mà phá lệ.
Kẻ kia thấy đại mỹ nhân nổi tiếng lạnh lùng đang phóng băng thì không dám hó hé một lời, ngồi khép nép, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Ôi mình trầy có chút thôi mà =_="
Một buổi chiều không mấy nhẹ nhàng với Tuyết Nhi và Giai Kỳ, nhưng dường như tâm tư của một người đang có nhiều biến động, chút gì đó gọi là lo lắng, sợ hãi cũng như cảm kích vì hành động gan dạ của người nào đó bất chấp hiểm nguy.
---
Duy trì hình dáng em mèo trắng tuyết được vài chục giây Thư Hân đã trở lại hình dáng con người, Tiểu Đường mở to mắt ra nhìn nàng gương mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Nếu cô không lớn mật chắc đã lăn ra ngất từ lâu rồi.
"Chị là phù thuỷ, nhưng gia đình chị là phù thuỷ ánh sáng không hề làm hại con người. Vì một sự cố mà chị phải hoá thành mèo... " Thư Hân dừng lại để nhìn xem phản ứng của Tiểu Đường, thấy cô ngồi im mà không hề bỏ chạy làm nàng có chút vui mừng tiếp tục nói:
"Để có thể thuận lợi trở về hình dạng cũ đều là nhờ ơn của em đã cưu mang."
Tiểu Đường nhìn nàng hồi lâu để tìm xem có sự giả dối nào không nhưng thứ mà cô nhìn thấy lại là cặp mắt trong veo, gương mặt ngây thơ non nớt, trong một giây nào đó cô còn thấy giống như nàng sắp mếu đến nơi vậy. Nếu lời Thư Hân nói là thật thì quá kinh khủng, trên thế giới thực sự tồn tại thế lực siêu nhiên ư? Thật không thể tin nổi cô đã từng ăn chung ngủ chung tắm chung cùng với phù thuỷ. Sau một hồi ngồi đơ ra, Tiểu Đường cố gắng lấy lại bình tĩnh nói.
"Chuyện này thật quá sức tưởng tượng... Nhưng đã là phù thuỷ thì không phải đều xấu cả sao?"
"Tiểu Đường, nếu muốn làm hại em thì chị đã ra tay lâu rồi..." Nghe Tiểu Đường nghi ngờ mình, tim nàng bỗng thấy chợt nhói lên một cái. Điều này nàng cũng đã lường trước rồi "Vốn dĩ em cũng đã một lần không tin tưởng chị, thêm lần nữa cũng chả sao... Xin lỗi đã em phiền... Chị xin phép."
Tiểu Đường ngồi đó nhìn Thư Hân bán tín bán nghi nhưng lời vừa rồi của nàng đã đánh động lòng cô, nhìn nét mặt buồn bã ấy Tiểu Đường cảm thấy mình hơi có lỗi với nàng. Thư Hân là chị gái của Tuyết Nhi, người có lai lịch tốt nên cô nghi ngờ nàng thì thật không phải.
"Em xin lỗi." Tiểu Đường nhanh chóng nắm tay Thư Hân giữ lại khi nàng có ý định rời đi "Em xin lỗi đã nghi ngờ chị, nhưng mong chị thông cảm... Vì chuyện này quá phi thực tế, cho nên..."
"Không sao, em tin chị là tốt rồi." Thư Hân nở nụ cười hiền nhìn Tiểu Đường, nàng biết Tiểu Đường không phải người vô tình.
Cả hai cùng ngồi lại nói chuyện với nhau hồi lâu, gợi nhắc lại kỷ niệm từ lần đầu gặp, cho đến chuyện Thư Hân bị con hamster làm cho khốn đốn sau đó lại bị Dư Trúc Thanh chơi xấu, lần lượt từng chuyện được đưa ra ánh sáng.
Bên ngoài ánh chiều tà dần buông xuống, trùng hợp khoảng thời gian hôm Tiểu Ngư bất đắc dĩ phải chọn cách rời xa Tiểu Đường. Nhưng hôm nay cùng khoảng thời gian này hai người có thể gọi là trùng phùng đúng nghĩa. Bên trong phòng khách lúc này có hai mái đầu đang kề sát vào nhau, vòng tay dịu dàng ôm lấy đối phương. Khung cảnh hiện tại là thời khắc đẹp đẽ, cảm động nhất giữa họ, điều này Thư Hân chỉ thấy trong mơ, nhưng không ngờ nàng không cần ngủ mà vẫn được cô ôm, hơi ấm từ cô làm nàng chỉ muốn được cô ôm mãi thôi.
Cảm xúc của Tiểu Đường lúc này vô cùng hỗn độn, khi biết em mèo mà cô yêu quý bằng cả trái tim phải chịu nhiều tổn thương, ấm ức thì cô không khỏi tự trách mình hồ đồ. Hơn thế nữa cô đã làm cho tâm hồn của một cô gái như Thư Hân thương tổn không hề nhẹ. Cô chẳng có tư cách gì để xin nàng tha thứ.
"Em sai quá rồi, tất cả là lỗi của em... Khiến chị đau lòng, em đáng trách. Nhưng thật may vì chị đã ở đây, vẫn an toàn..." Tiểu Đường chủ động rời ra, giọng của cô lạc hẳn đi, Tiểu Đường lúc này dằn vặt lương tâm , cô chỉ còn biết nói những câu vô dụng thôi.
Thư Hân mỉm cười nhìn cô, nàng hiểu Tiểu Đường đang áy náy và đang tự trách mình rất nhiều, nhưng nàng chỉ buồn vì cô không tin nàng chứ không hề trách cô bỏ rơi nàng. Ai bảo nàng yêu cô nhiều đến thế, làm sao nỡ trách đây.
"Chị có thể tha thứ và cho em cơ hội được bù đắp được không?" Tiểu Đường chân thành nói, hướng đến nàng chờ đợi câu trả lời.
"Chị không tha thứ cho em." Thư Hân tinh nghịch cằm hơi hếch lên xoay mặt đi giả vờ không thèm nhìn mặt cô.
"Em biết mà..." Tiểu Đường buồn bã khẽ thở dài, mèo con đâu dễ gì tha thứ cho cô như vậy.
Thư Hân nhìn thấy vẻ mặt não nề, tràn trề thất vọng của Tiểu Đường mà buồn cười, nàng cất giọng ngọt ngào "Nhưng Tiểu Ngư thì có. Mọi chuyện đã qua rồi em đừng bận tâm nữa."
Tiểu Đường nhanh như cắt liền mở to mắt nhìn nàng, cô không nghe lầm chứ? Tại sao Thư Hân lại dung túng cho cô đến thế, cô ấy như có vầng hào quang trên đỉnh đầu vậy, có nhầm không chứ cô thấy Thư Hân cứ như thiên thần, nào phải phù thuỷ.
"Cảm ơn. "
"Đừng cảm ơn, không có Tiểu Đường chị còn không biết cái mạng này có giữ được hay không kia, vả lại..." Thư Hân ấp úng, mặt lại thoáng ửng hồng.
"Vả lại thế nào?"
"Chị theo dõi em mỗi ngày, chị biết được em cũng lo lắng cho chị, em... Nói nhớ chị, quan tâm chị... Nên chị biết em cũng không phải có ý muốn chị rời đi."
. . . .
Một khoảng lặng đầy ngượng ngùng giữa cả hai, Thư Hân thì cúi mặt giấu đi gương mặt ngượng ngùng của mình, mặt Tiểu Đường cũng thoáng đỏ bừng, cô đưa tay quệt quệt mũi cố tìm chuyện gì khác để cả hai bớt ngại, chợt nhớ ra một chuyện mà cô quên bén đi, số là sáng nay giật mình tỉnh dậy cô thấy cái chăn trong phòng đang quấn trên người mình, do đêm qua ngủ quên hồi nào cô cũng không nhớ rõ nhưng chuyện mang chăn ra ngủ sofa là chuyện cô chưa từng làm. Cô vô cùng hoang mang nhưng không muốn tự hù mình nên cười xoà cho qua, tự thôi miên là mình mang ra đắp rồi lại quên vẫn tốt hơn là người bí ẩn có cái bóng trắng mang chăn đắp cho mình. Nhưng xâu chuỗi nhiều việc lại, cô cũng dấy lên chút nghi ngờ những điều bí ẩn quanh cô có khi lại xuất phát từ Thư Hân là hoàn toàn có cơ sở. Tiểu Đường lại nhìn em cô hỏi
"Tối qua... Chị có đến nhà em phải không?"
Thư Hân đang ngồi im, nghe cô hỏi tới đêm qua nàng liền khựng lại. Lẽ nào em ấy đã biết, là Tiểu Đường tinh ý hiểu ra hay do chính nàng bất cẩn để bị phát hiện, nàng rụt rè hỏi ngược lại cô.
"Em sao lại biết?"
"Ôi may quá, em còn tưởng có con ma tử tế nào mang chăn cho em cơ. Thật may là không phải, haha... " Tiểu Đường ôm bụng cười vang, không khí liền khởi sắc, Thư Hân như được truyền nhiệt liền hoà vào lời kể giàu trí tưởng tượng của Tiểu Đường mà cười theo. Cả hai lần đầu tiên có thể thoái mái, mối quan hệ họ đang dần khắng khít hơn. Tuy nhiên đó vẫn chưa phải là dấu hiệu của tình yêu, hai tâm hồn vẫn chưa được kết nối đồng điệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip