4. Triệu Tiểu Đường nuôi em

Diễn biến tiếp theo trong nhà tắm. Sau nhiều lần tìm cách tẩu thoát nhưng có vẻ như mọi nổ lực đều thất bại, Thư Hân đành bỏ cuộc cố nhắm mắt chờ đợi quá trình này kết thúc.

Tiểu Đường thấy em mèo không còn cựa quậy nữa, cô hài lòng mỉm cười, vẫn không buông tha tiếp tục trêu ghẹo.

"Chịu yên rồi hả? Ngoan như vậy có phải tốt hơn không, chị chỉ giúp em sạch sẽ thôi mà."

"Cô giúp tôi hay là muốn hại tôi? Thân hình cô ừ thì... Hot đấy, nhưng bộ muốn tôi khô máu mà chết à? Lại còn lợi dụng đụng chạm vào người tôi. Công tôi giữ gìn bao nhiêu năm... Hừ, cô hãy cảm tạ trời đất vì cô là ân nhân của tôi đi, bằng như người khác thì cô đã khó mà sống nổi rồi."

Tiểu Đường thấy mèo tuyết chỉ ngồi yên để cô kì cọ nhưng đôi mắt lại nhắm tịt, buồn cười vì nghĩ em mèo sợ bọt xà phòng dính vào mắt nên không dám mở mắt. Cô nào đâu biết chính cô là nguyên nhân khiến cho nàng mèo này trở nên như thế, cô tốt bụng đưa hai tay vuốt nhẹ nhàng cặp mắt ấy như an ủi em ấy đừng lo lắng.

Trong khi Thư Hân bận rộn với những suy nghĩ riêng, người đối diện lúc này không mấy tập trung vào việc tắm nữa, có một vật lấp lánh trong làn nước đang kéo sự chú ý của Tiểu Đường hơn. Đó chính là mặt dây của cái vòng cổ mà em mèo này đeo, tại sao đến giờ cô mới để ý nhỉ?

Tiểu Đường đưa tay nâng thứ lấp lánh đó lên nhìn thật kỹ, dường như trên đó có khắc chữ, cô cúi người xuống đọc thật rõ.

"Esther? Ai là Esther?"

Thư Hân nghe nhắc đến tên mình, có chút bối rối nhưng nàng cũng chẳng thể giải thích cho cô ấy biết Esther chính là mình, lại buồn...

Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng mèo đầy thắc mắc, cô không hiểu tại sao nhắc tới cái tên này nó lại tỏ ra buồn rầu như vậy, y hệt hôm qua lúc cô nói em ấy bị chủ đuổi. Xuất thân của mèo tuyết thật bí ẩn mà.

Cô đã thử đưa ra vài suy luận đó là chủ nhân đã bỏ rơi em, hay để lạc, hoặc là em ấy tự bỏ nhà đi... Mà nguyên nhân là gì cô cũng không muốn biết nữa, bây giờ em ấy ở đây với cô, cô sẽ có trách nhiệm nuôi giữ. Nếu có ai đăng tin tìm thì cô giao lại cho họ, còn họ không tìm... Thì em ấy mãi mãi là của cô.

Chợt Tiểu Đường bế bổng em mèo khỏi mặt nước , đưa mặt em gần mặt mình và trao cho em ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười ấm áp, cô nói chắc nịch.

"Tiểu Ngư, chị cứu em từ dưới nước chị gọi em là Tiểu Ngư nhé. Từ nay em sẽ là thành viên trong nhà này, không cần phải đi đâu hết cũng không cần sợ gì cả. Chị sẽ lo tất."

Đôi mắt tròn xoe long lanh mở to, Thư Hân đơ ra trước câu nói của ai kia, không rõ là đang cảm động hay là ngạc nhiên, nhưng mà nàng cảm thấy ấm quá. Một cô gái tự đem mình ra đảm bảo cho cuộc đời của một con mèo y như dành cho một người con gái đang được cầu hôn vậy, lại còn đặt cho nàng cái tên mới. Ừ thì Thư Hân có cảm động đấy, lần đầu tiên cô nghe được câu tử tế nhất của cô gái này kể từ lần đầu gặp.

"Cộng cho 1 điểm."

---

"Tiểu Ngư à, chị chuẩn bị đi siêu thị đây, em có muốn đi cùng không hả?" Tiểu Đường hỏi nàng mèo khi đang lấy ví tiền nhét vào túi quần đi vòng qua giường để chải lại tóc, lướt qua cục bông có bộ lông ton sur ton với màu drap giường, Tiểu Đường lại ngứa tay tét mông cục bông ấy và...

Cái gì cũng có giới hạn của nó. Tiểu Đường thích nhây nàng cho nhây...

"ÁAAA... Tiểu Ngư... Đau chị."

Tiểu Đường biến thái đang vật lộn với mèo nhỏ, lãng phí thêm mấy chục giây mới chịu mò ra khỏi phòng, cuộc chiến kết thúc cùng kết cục bạn mèo nhà mình hiên ngang anh dũng ra phòng khách thật thong thả. Còn kẻ đi sau mặt nhăn mày nhó vì đau, trên gương mặt đẹp không tì vết ấy nay xuất hiện thêm những bông hoa nhỏ. Bước ra phòng khách Tiểu Đường mếu máo như trẻ con bị đánh đòn. Em mèo đanh đá hơn cô nghĩ.

"Tiểu Ngư, chị chỉ giỡn tí mà có cần nặng tay thế này không, trầy hết rồi này." Tiểu Đường kê mặt lên thành ghế chỉ những vết cào mà em mèo yêu thương ban tặng cho mình.

"Kệ đáng đời lắm."

Tiểu Đường mắt thấy mèo tuyết không thèm nhìn mình mà phóng sang chỗ khác nằm, lần đầu tiên cô bị phản đòn mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ là một em thú cưng có thái độ đanh đá như một cô gái khi bị trêu ghẹo. Cô ngán ngẩm lắc đầu, cũng tại cô đùa dai nên không trách ẻm được.

"Bé yêu đừng giận nữa, chị xin lỗi chị không nên trêu em như thế... Mình đi siêu thị nhé." Tiểu Đường miệng ngậm mật đưa đẩy lấy lòng nàng mèo kiêu kỳ, cơ mà dường như không lay chuyển được rồi. Nàng vẫn nằm im bất động trên ghế, đôi mắt sắc bén đang khép hờ làm bộ dáng dửng dưng như không nghe không biết.

Khổ thân cô gái trẻ, hai đầu gối tê rần vì quỳ dưới sàn gần mười phút nhưng vì mặc quần jean nên chân cô tê như bị kim châm vậy. Mèo cưng à, làm ơn động lòng đi mà.

🎼🎼🎼

Triệu Tiểu Đường đang xụ mặt vì không nhận được sự chú ý của em mèo quý tộc, nghe chuông điện thoại đổ cô đưa tay mò túi quần lấy ra màn hình hiển thị ID thân quen, Tiểu Đường đứng phắt dậy đi ra ngoài nghe máy, thật lạ giọng nói có phần mềm mỏng hoà nhã hơn mọi khi thì phải.

"Alo, mình nghe... À mình lên từ hôm qua... Hửm, à hi..."

Âm thanh cuộc trò chuyện nhỏ dần vì Tiểu Đường đã đi ra chỗ khác. Thư Hân lúc này hé đôi mi đảo mắt nhìn Tiểu Đường, không biết trò chuyện với ai mà có vẻ hưng phấn thế. Vừa rồi ai đã không có tiền đồ quỳ gối cầu xin cô tha tội mà bây giờ thoắt cái thay đổi thái độ rồi.

"Có vẻ vui nhỉ? Vừa rồi cô chỉ diễn thôi chứ gì, tôi biết thừa mà."

Thư Hân không thèm để ý đến kẻ đang ôm điện thoại cười cười nói nói nữa, càng nhìn càng bực mình. Nàng quyết sẽ làm lơ hết tuần cho biết mặt.

Thư Hân định chợp mắt thì "phụt". Mất điện!

Trong nhà chìm vào bóng tối và không gian như đặc quánh vì cửa sổ đều đóng, chỉ có chút ánh sáng nơi cửa sổ trong suốt rọi vào nhưng rèm cửa đã cản bớt đi ánh sáng.

Lúc này mèo Tiểu Ngư đang thấp thỏm trong lòng, nàng ghét bóng tối và nàng ghét khi bị bỏ lại một mình, trong ký ức thời thơ ấu của nàng luôn hiện hữu một nổi ám ảnh. Đó là năm nàng lên năm trong lần vui chơi cùng Tuyết Nhi, nàng đã trốn vào tủ quần áo lớn của bố mẹ, thân hình bé nhỏ rúc sâu vào góc tủ trốn. Lúc ấy mẹ nàng từ nhà vệ sinh bước ra bà không hề biết cô con gái nhỏ ở bên trong tủ quần áo, nên bà chốt khoá tủ sau đó đi ra ngoài có việc.

Buổi sáng năm đó đó cả biệt thự nhốn nháo hết cả lên vì đại tiểu thư mất tích.

Cũng chính Tuyết Nhi đã tìm ra Thư Hân khi nghe tiếng khóc rấm rức lúc cô mò vào phòng bố mẹ. Cô chạy tới tủ quần áo đập cửa gọi.

"Hân Hân, là chị phải không em đây này, chị đừng sợ nữa nhé."

Bé con bên trong oà lên khóc to hơn khi nghe giọng của em gái.

"Oaaa... Tiểu Tuyết mở cửa cho chị... Trong này tối, chị sợ lắm..."

Quản gia Châu xanh mặt lần xâu chìa khoá mở cửa tủ, vội vàng bế đại tiểu thư ra ngoài, ông cũng bị cô bé doạ mất vía, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào thì không những mất đi công việc mà ngay cả mạng sống của ông e cũng không giữ nổi mất.

Tuyết Nhi tiến tới kéo chị gái ôm vào lòng. " Đừng khóc nữa, em sẽ bảo vệ chị nhé."

Tiếng khóc của nàng nhỏ dần và chỉ còn sụt sịt đôi tay nhỏ siết lấy tay Tuyết Nhi không buông.

Đó là hình ảnh trong tiềm thức mà Thư Hân khó có thể quên được trở lại thực tại, Thư Hân phóng khỏi sofa đôi chân thoăn thoắt chạy nhanh đến chỗ Tiểu Đường đứng dùng hai chân trước kéo kéo quần cô ấy.

Tiểu Đường ngắt đoạn vì sự quấy nhiễu của mèo trắng. Hình như có điều gì đó bất ổn từ Tiểu Ngư làm cô không tập trung vào cuộc gọi nữa đành kết thúc dở dang.

"Mình sẽ gọi lại sau nhé."

Tắt máy, Tiểu Đường vội cúi xuống bế em mèo lên nhìn khắp dò xét. Không hiểu làm sao đôi mắt tròn xoe lại rưng rưng ướt rên từng tiếng yếu ớt.

"Tiểu Ngư em không khoẻ chỗ nào hả?" Tiểu Đường áp em mèo vào lồng ngực ân cần hỏi, tuy nhiên khi nằm gọn trong lòng cô, em mèo đã thôi run rẩy, đôi mắt nhắm lại cơ hồ như thân thể được thả lỏng hơn, cô xót xa lau khoé mắt em thật nhẹ nhàng như để an ủi cho em an tâm.

Mải mê nói chuyện điện thoại mà bây giờ Tiểu Đường mới để ý nãy giờ trong nhà không có ánh sáng đèn, không còn khí lạnh của điều hoà. Cúp điện hồi nào vậy.

"Thì ra bé con sợ ma đến khóc nhè à... haha."

Thấy Tiểu Đường cười ha hả lửa giận trong người Thư Hân lại sôi sục, nhịn, nàng nhịn. Ăn ké ở ké nhà người ta nên nhẫn nhục cho người ta lấn lướt một chút, đợi mọi sự kết thúc nàng sẽ tính đủ với Tiểu Đường một lần.

"Cười đi đồ xấu xa, không lâu nữa đâu."

"Haiz, hình như lúc nãy ai đó không muốn đi siêu thị cơ." Tiểu Đường giả điên, tay nới lỏng hơn chút doạ cục bông tuyết co chân bấu vào áo cô, Thư Hân bị doạ có chút hoảng, mắt xếch lên chiếu laze như muốn thiêu cháy bản mặt tên càn gỡ ấy.

"Muốn giết tôi à?"

Tiểu Đường nhếch môi cười đắc ý, một mắt nhắm một mắt mở hờ ngó chừng cục bông có rụng chưa. Thấy cô nàng ra sức bấu vào áo mình, Tiểu Đường nhịn không được cười nắc nẻ, sợ để lâu bé sẽ mỏi tay nên cô nghiêm túc vòng chặt tay ôm em vào lòng, lúc này Tiểu Đường trở lại là một người ấm áp như lần đầu hai đứa gặp nhau. Cô xoa đầu mèo tuyết khẽ thì thầm:

"Yên tâm chị sẽ không bỏ em một mình đâu nhóc à."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip