Chap 11
Hôm nay là đầu tuần, vào những dịp thế này quán cafe nhỏ sẽ rất đông khách, vì vậy Wonyoung cùng Yujin vào lúc sáng sớm đã vội vã ra khỏi nhà khi mà cách cửa phòng ngủ của Ymir vẫn êm đềm khép lại sau lưng.
Lúc cả hai đến nơi, mặt trời chỉ vừa rời khỏi lưng chừng ngọn núi, trên đường lớn đã bắt đầu xuất hiện thưa thớt vài bóng người. Wonyoung kéo vội một đường chổi dài trên sân, khẩn trương thu gom lại những tấm lá vàng đang nằm bừa bộn trên đất trong khi Yujin đang phải bận bịu kéo một túi rác to chất chồng của hai ngày liền mang đi đổ. Một lúc sau, Gaeul và Leeseo cũng đến nơi, họ phụ sức sắp xếp bàn ghế và chuẩn bị nguyên liệu trong quầy pha chế. Tất bật cả buổi, và thế là quán cafe nhỏ của họ đã sẵn sàn để đón những vị khách đầu tiên.
Chạy ra chạy vào đôn đáo hàng giờ liền khiến chân Wonyoung bủng rủng đến đứng không vững. Dù là đã theo kịp với tiến độ làm việc ngày thường, nhưng một đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn nửa đầu ngón tay cũng không muốn động như em thì bấy nhiêu đó quả thực đã là quá sức.
Kim đồng hồ trên tường tích tắc điểm sang giờ chiều, giờ cao điểm đã qua, vì thế việc phục vụ cũng tương đối nhẹ nhàng hơn. Yujin cùng Gaeul vừa đến cửa hàng để mua thêm một số nguyên liệu sắp hết, hiện giờ trong quán chỉ còn Wonyoung cùng Leeseo đang tranh thủ nghỉ ngơi trên hai chiếc ghế gỗ cạnh bàn pha chế.
Bầu không khí lúc này đột nhiên có chút âm trầm, hai người họ nhìn nhau, chỉ ngồi im lặng như thế trong một lúc lâu, đến khi mi mắt đã mỏi nhừ mới chịu mở miệng nói một câu.
- Trùng hợp thật. Chị trốn nhà đi mấy tháng trời, hoá ra là ở đây._Leeseo cong cong khoé môi, có chút khinh khỉnh nói
- Đúng là trùng hợp thật, em họ với gia tài kết xù lại đi làm part time ở đây_Wonyoung tựa người ra sau, thản nhiên đáp
- Chị Wonyoung, ba mẹ chị lại vừa gọi cho em đấy
- Họ nói gì?
- Họ bảo em mau tìm chị về. Sinh nhật chị sắp đến, lúc đó đủ 18 tuổi còn phải lo chuyện thừa kế tài sản
Nói đến đây, Wonyoung lại chán nản thở ra một hơi. Mi tâm cau có nhíu lại, so với dáng vẻ của Yujin, thực sự giống như là từ một khuôn đúc ra.
- Nhưng mà chị đâu có cần mấy thứ đó. Chuyện này không phải đã nói bao nhiêu lần rồi sao.
- Trách làm sao được, chị là con một mà_Leeseo nhúng vai, nét mặt tỏ vẻ cảm thông cho người chị thân thiết đã cùng mình lớn lên
Kể ra cũng là một sự trùng hợp. Mấy tháng trước Wonyoung vừa đi du học về, Leeseo khi nghe tin đã vội vã sang nhà tìm người chị họ lúc nhỏ cùng mình xây lâu đài cát dưới sân. Nhưng mà lúc đến nơi, Leeseo cũng không có gặp được, chỉ nghe ba mẹ Jang bảo đứa con gái của họ lại long bong bỏ đi chơi nữa rồi.
Lúc đầu, họ nghĩ Wonyoung chỉ như bao lần khác, vui chơi vài hôm rồi về. Cũng không có ngờ đến việc cô con gái quý hoá ôm thân đến nhà người ta, ở liền mấy tháng trời không miếng tâm hơi nào truyền về nhà. Báo hại ba Jang phải vội vã cho người đi tìm, còn đặc biệt giao cho Leeseo phụ trách công cuộc tầm cỡ vĩ mô này. Leeseo thì cũng là một cô gái thích tự lập, mặc dù gia đình giàu có, nhưng từ lúc lên đại học cô vẫn đi làm Part Time như một cách để tự mình trưởng thành, cũng không có ngờ hai tháng trước lại vô tình gặp được chị họ, còn bá đạo hơn là tiểu thư đỏng đảnh này lại mang dáng vẻ của một nữ sinh rụt rè mà xuât hiện bên An Yujin.
Lúc đầu Leeseo còn tự hỏi, có phải là người giống người hay không. Chẳng lí nào một người nửa ngón cũng không muốn đọng như Wonyoung lại ngoan ngoãn chạy bàn ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này. Dù nghĩ thế nào, Leeseo cũng cảm thấy hoang đường
Vì thế hơn một tháng qua cô cũng không có dám manh động mà chỉ im lặng quan sát. Cho đến mấy tuần trước, khi Wonyoung chủ đọng hỏi về Ba Mẹ Jang thì cô mới dám chắc là mình đã gặp đúng người.
Nói đến đây, Leeseo lại tò mò. Cô khoanh tay lại, nhìn Wonyoung một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghiêng đầu hỏi.
- Nhưng mà chị nè, em thực sự muốn biết, chị vì sao lại ở cùng bà chủ vậy?
- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm...
Wonyoung bắt đầu luyên thuyên, kể về mấy câu chuyện mình xem được trên phim, sau đó học tập vẽ ra lí do để được An Yujin đem về nhà cưu mang. Wonyoung thấy mình làm vậy cũng có chút quá đáng, nhưng thông cảm cho một thiếu nữ lần đầu theo đuổi người thương nên đầu óc chỉ có thế là cùng.
- Chị đúng là bà điên mà, lấy lí do gì kinh khủng thế?
- Chị nghĩ như thế vừa cầu được lòng thương, vừa sẵn tiện làm bài thử, coi Crush của chị có tốt người tốt tính không nữa. Dù sau chị cũng chỉ biết mặt, chứ ngoài ra không biết gì khác
- Thích người ta mà không biết sao?
Thấy nét mặt Leeseo có vẻ hoang mang khó hiểu. Jang Wonyoung lại hào hứng kể về cái cách mà mình gặp được An Yujin và trúng tiếng sét ái tình của chị như thế nào.
Chuyện là hai năm trước, Jang Wonyoung ở nhà quậy phá, sau đó bị tống sang nước ngoài để nhà cửa được tạm thời yên ổn. Lúc ở gần sân bay, Wonyoung lang thang ngồi trên vỉa hè, chờ đợi quản gia về nhà và đem vội thẻ visa mà em bỏ quên đến. Đang lúc chán nản, em liền đánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đúng lúc lại bắt gặp An Yujin đang ngồi ở đối diện bên kia đường. Dáng vẻ chị ấy chú tâm đọc sách với chiếc áo sơmi trắng và mái tóc dài thả xuống vai đã khắc sâu vào tâm trí em. Một hình ảnh tuyệt đẹp khiến em bỏ quên cả thế giới ngoài kia mà mãi mê ngắm nhìn. Đến lúc xe bus đến nơi, chị gấp lại sách, ngước mặt lên, vô tình chạm mắt với em. Khoảng khắc đó, Wonyoung đã bị chị cướp hồn đem đi mất.
Chỉ một vài phút ngẩn ngủi và một cái chạm mắt, em đã đem lòng tương tư người kia rồng rã hai năm trời. Ở bên trời Tây nghe lời khuyên của cánh chị em mà tích cực học bếp núc nội chợ. Đến khi vừa được thả về, liền liều mạng phóng đến tìm người ta, đến mặt mũi của ba mẹ ở nhà cũng chưa kịp nhìn
Nghe xong câu chuyện này, Leeseo thực cảm thấy có chút quan ngại. Tảng băng lạnh có dùng lửa để nung cũng không chảy như An Yujin cuối cùng cũng bị thuần hoá, mà cao nhân ra tay hành nghĩa ngàn năm có một lại là bà chị họ nổi tiếng quậy phá, tiếng xấu đồn xa ở nhà. Dù nghĩ thế nào, cũng cảm thấy chuyện tình này phi lí giống truyện cổ tích vậy
- Nhưng mà chị nè, chị thực sự cưa đổ được An Yujin rồi sao?
Leeseo đáy mắt vẫn còn sự bàng hoàng, bèn lên tiếng hỏi lại. Vừa dứt lời, lặp tức nhận được cái hắt mặt đầy tự hào của Wonyoung ở đối diện, ngụm khí hít vào liền cảm thấy khó khăn quá.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo của Leeseo bất chợt vang lên mấy hồi chuông kéo dài. Leeseo nhăn mặt, hai mắt nhìn dãy số quen thuộc chạy dài trên màn hình, liền nuốt khan một cái.
- Là bà gọi
Wonyoung giật thót mình ngồi dậy, theo thói quen liền muốn giật điện thoại ném đi, nhưng Leeseo đã nhanh hơn một bước giấu nó đi. Hai mắt trợn tròn cảnh cáo. Cuộc điện thoại này nếu không nhận, không chỉ chị chết mà còn cả em nữa.
- Bà à, Leeseo tiếng cười nghe
đây._Leeseo bắt máy, miễn cưỡng trưng ra nụ cười đối với vẻ mặt uy hiếp của Wonyoung, âm giọng đối đáp với người bên kia hết sức dè chừng.
- Leeseo, con đang ở đâu đấy?
- Con đang ở cho làm thêm
ạ_Leeseo vừa nói, vừa đề phòng nhìn Wonyoung đen mặt ngồi ở đối diện. Chuyện cháu gái bỏ nhà đi chắc hẳn bà chưa biết đâu nhỉ? Nếu bà biết thì Wonyoung đâu thể bình ổn ngồi đây mà trừng mắt.
- Con có gặp Wonyoung không, bà không gọi cho nó được.
- Lúc nãy chị ấy vừa ở đây, nhưng có việc bận nên đi trước rồi ạ.
- Thế sao? Không gặp nó mấy tháng làm Ta nhớ nó quá đi.
- Cháu sẽ nói chị ấy liên lạc lại với bà ạ.
- Ừ, nói luôn với nó chuẩn bị đi xem mắt nhá, ta lại tìm được mấy người nữa rất vừa ý này.
- D...dạ
- Con có muốn cùng đi không?
- Không...không cần bà ạ. Cháu vẫn đang đi học mà.
- Chuyện này có gì đâu. Lúc Wonyoung sang đây học bà vẫn cho nó xem mắt đều đều đấy thôi.
Leeseo giả lả cười trừ, sau đó qua loa nói thêm mấy câu rồi tìm lí do quăng bài chuồng chạy mất. Lúc máy đã cúp, ngước lên mới thấy Jang Wonyoung ở đối diện sắc mặt đã khó cô thế nào
Chuyện này làm sao có thể trách, ở Jang Gia, bà là người quyền lực nhất. Chuyện trong chuyện ngoài cũng là do một tay bà tự mình sắp xếp. Ngoại trừ bà ra, ở nhà không một ai có thể trị được Jang Wonyoung. Ba mẹ Jang thì giống kiểu mấy vị phụ huynh dễ tính ấy, vì Wonyoung là con một nên được họ hết mực chiều chuộng, thành ra bây giờ đứa con gái bé bỏng của họ sắp đem sổ đỏ ra sửa tên luôn rồi.
Wonyoung bất lực thở ra một hơi, đưa tay vuốt trán. Hai năm bên trời Tây bị ép đi xem mắt đến chai mặt ra. Thậm chí lúc đó Wonyoung chỉ vừa hơn 15 tuổi một xíu, cũng không biết bà vội vã chạy đi tìm đối tượng như thế là để làm gì
[... ]
Trời sập tối, căn nhà nhỏ từ xa nhìn vào vẫn sáng đèn. An Yujin cau mày, bước thắp bước cao đi vào nhà.
- Vẫn còn chưa đi à?_Yujin nhìn Ymir thản nhiên ngồi trên sofa phòng khách, tông giọng nhất thời liền trùng xuống
Ymir chậm rãi đặt điều khiển xuống bàn, xoay người nhìn Yujin vẫn đang khó chịu đứng ở bật cửa, mềm mại nở nụ cười
- Hiện giờ vẫn chưa tìm được chỗ.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?
Đối với thái độ bài xích của Yujin, Ymir cũng là không có chút sợ, ngược lại nét mặt còn bình thản như không.
- Chị sẽ ở đây đến khi tìm được cho ở mới
Nói rồi, liền nâng bước đi vào phòng, rất tự nhiên để lại một câu chúc ngủ ngon rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Thái độ dửng dưng xem trời bằng vung.
Yujin sắc mặt tối sầm, ở trên tay vô ý dùng lực siết chặt, nộ khí hừng hực trực tiếp muốn xông vào phòng. Wonyoung thấy thế liền vội vã túm vạt áo Yujin kéo lại, suýt xoa trấn an chị.
- Chị à, không sao đâu. Tạm thời để cô ấy ở đây đi, bây giờ trời tối rồi, đuổi cô ấy đi thì cũng không được đâu.
Yujin hít một ngụm khí lạnh, nhìn cách cửa gỗ vẫn êm đềm khép lại trước mặt. Từ lúc nào phòng ngủ của cô lại bị người khác thản nhiên chiếm tiện nghi như vậy.
- Được rồi, em đói quá. Mau đi nấu buổi tối thôi
Thấy sắc mặt Yujin vẫn khó coi như vậy, Wonyoung bèn cười khổ, xoay lưng đẩy chị vào trong. Dù em thực sự không thích Ymir cho lắm, nhưng cũng không phải người vô tâm đến mức đem cô ấy tông ra khỏi nhà vào giữa đêm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip