5.Một ánh nhìn

 Hôm nay tâm trạng của Hùng không tốt lắm, lí do là Duy Anh đã nghỉ học liên tục ba ngày. Với nó thì đây là chuyện rất bất thường và đúng thật, điều mà không ai ngờ tới xảy ra.

 Cô Lan bước vào lớp cùng tâm trạng trầm lặng và buồn bã.

- Cô muốn báo cho các bạn một tin.. Bạn Duy Anh lớp ta sẽ chuyển trường. Gia đình nhận thấy bạn có một số vấn đề về tâm lí vậy nên sẽ cho bạn đến môi trường tốt hơn để tiện chữa trị và học tập.

 Cả lớp như trùng xuống. Nhật Hạ vô thức nhìn sang Hùng, khuôn mặt nó trông có vẻ ổn nhưng rõ ràng là đang vô cùng khó chịu. Nó biết lí do khiến cho Duy Anh trở nên như vậy, người được coi là " bạch nguyệt quang" trong lòng Duy Anh vừa qua đời cách đây không lâu vì tai nạn, vết thương này đối với cậu ấy thật sự quá lớn. Nếu là Hạ, chắc nó cũng khó có thể vượt qua được. Hạ thở dài. Kể Duy Anh cứ như thằng Đạt thằng Tuấn thì tốt, yêu đương vui vẻ không nặng lòng với bất kì ai.

 Suốt buổi hôm ấy, Hùng không nói gì, trong lớp nó chăm chú học hành, còn đến giờ ra chơi lại gục đầu xuống bàn, nó từ chối với mọi cuộc vui của buổi học cuối cùng trong tuần. Chỉ Nhật Hạ biết, đối với Hùng, Duy Anh không chỉ là là người bạn bình thường.

...

 Tiếng trống tan học cuối cùng cũng vang lên, hạnh phúc hơn hết là tiếng trống cuối cùng trong tuần. Ngày mai là chủ nhật. Nhật Hạ nhanh chóng cất cặp rồi bước ra khỏi lớp, trong đầu vẫn đang vẩn vơ ở đâu. Hạ vừa nghĩ vừa nhìn sang, nó bỗng chốc giật mình. Trên cửa kính phản chiếu một bóng hình, một bóng hình đang đi ngay bên cạnh nó, nhìn nó, rồi còn cười nữa!

 Nhật Hạ liền căng thẳng, đôi tay nó run lên, mặt nóng bừng bừng, nó cúi mặt không dám nhìn cũng chẳng dám quay sang xác nhận. Chắc đó chỉ là ảo giác thôi... Cuối cùng thì Hạ chọn cách thoát khỏi những khó xử ấy, nó đi thật nhanh về phía trước mà chẳng dám nhìn lại.

- Rơm! Chạy đi đâu đấy, quên tao à??

 Là Trang Kưm. Lớp 10a1 với 10a5 chỉ cách nhau một phòng học bộ môn nên ngày nào Hùng, Hạ với Trang cũng sẽ đợi nhau cùng ra về.

 Hạ ngoái đầu nhìn lại, giờ nó mới hoàn hồn.

- Cái gì mà như ma đuổi ấy.

- À không, tao quên mất còn mày.

 Trang nhăn mặt kéo Hạ lại.

- Đến tao mày cũng quên, chịu mày rồi.

-...

- Tao bảo, tao có việc phải ở lại, mày về trước nhá. Mà thằng Hùng đâu?

- Nó ra lấy xe trước rồi, mày biết chưa... Duy Anh chuyển trường rồi.

- Ủa? Thật á? Sao lại thế ?

- .. Cô tao bảo nó mắc bệnh tâm lí gì đó, chắc là vì chuyện kia.

 Trang ngây ra một lúc, một người hoàn hảo và có một cuộc sống đầy đủ như Duy Anh chả ai nghĩ nó mang trong mình một vết thương lớn đến thế.

- Tội nó thật... tội cả bạn tao.

- Ừm... có gì về nhắn tin an ủi Hùng đi, nó có vẻ không ổn đâu.

- ...

 Yên lặng vài giây, Hạ chợt nghĩ ra gì đó. Nó liền hỏi Trang giọng dò xét.

- Con Kưm này, mày có gì đó giấu tao.

- Chuyện gì?

 Mặt Trang tái mét lại, nó lúng túng thấy rõ.

- Thôi thôi mày về đi, Hùng đợi.- Nó đẩy Hạ đi

- Mày cẩn thận đấy, mày lén la lén lút làm chuyện xấu.

 Nhật Hạ không tra hỏi nhiều vì nó tám chuyện với Trang một lúc lâu rồi, phải nhanh ra chỗ Hùng, tâm trạng anh tài xế hôm nay không tốt, chậm chạp có khi đi bộ về như chơi.

...

 Trang đợi Hạ đi khuất, nó nhìn ngó xung quanh nhiều lượt, đợi đến khi hành lang không còn người quen mới khẽ chạy về phía 10a1.

 Trang Kưm vào lớp liền xoay người đóng cửa lại cho chắc ăn. Bỗng một vòng tay ôm lấy nó từ phía sau.

 Là Minh Đạt.

- Lâu thế?

 Giọng Đạt khe khẽ, nó dựa vào Trang, hôn nhẹ vào cổ nó. Tóc Đạt cọ vào da làm nó nhồn nhột, khẽ nghiêng đầu ra sau.

- Tao còn bận tám chuyện với Nhật Hạ.

- ...

 Minh Đạt chẳng buồn đáp lại, nó vẫn bận bịu chơi đùa cổ của Trang.

- Nào.

  Trang đẩy Đạt ra, nó ngồi lên bàn, đối diện với Đạt.

- Duy Anh chuyển trường à?

 Minh Đạt không bất ngờ, nhưng thái độ cũng không còn nhơn nhơn nữa. Đạt chơi thân với Duy Anh nhất trong hội vì hai đứa chúng nó sống kín nhất, tính cũng lowkey xêm xêm nhau. Trang nghe tin Duy Anh chuyển trường liền nghĩ đến Đạt, nó chắc hẳn không hề vui vẻ khi nhìn bạn mình thành ra như vậy.

- Ừ, mày biết rồi?

- Hạ vừa nói. Liệu nó có ổn không?

 Minh Đạt khẽ cười, nó cúi đầu sát lại gần Trang, tỏ ra giận dỗi.

- Người yêu đây chả thèm lo, đi lo cho thằng khác, mày muốn đổi người yêu hay gì?

 Trang cười khì khì hai tay nó vòng lên cổ Đạt, mặt trông vừa ngây thơ vừa đắc ý:

- Có đổi được không?

 Nụ cười trên mặt Đạt thoáng cứng đờ như nghe không rõ, nó đẩy tay Trang ra rồi ngồi sang bên cạnh gằn ra một chữ lạnh lùng.

- Không!

-...

- Trừ đổi người yêu ra, cái gì cũng được. Hay mày không muốn công khai là vì muốn tìm thằng khác nữa?

 Trang đơ ra. Đạt mà nó quen trước đây không có loại thái độ này, giận dỗi như trẻ con ấy. Nó tựa đầu vào vai Đạt, cảm nhận mùi nước hoa quen thuộc, khẽ giải thích.

- Không phải, chỉ là tao muốn bọn mình ổn rồi hẵng công khai, vội làm gì.

 Đạt chỉ cười. Nó cười làm lộ ra má lúm trông rất hút mắt, thêm vào đó là ánh mắt nhìn Trang... đầy cảm xúc.

- Vậy là mày thích yêu đương vụng trộm..?

 Yêu đương vụng trộm? Vụng trộm cái con khỉ!

—-------

 Tiết thể dục lúc nào cũng là tiết Nhật Hạ sợ nhất, thầy giáo bộ môn thì khó tính mà nó lại không phải là đứa giỏi thể thao. Thế nào mà tiết này thầy lại có việc nên lớp tự học. Bọn con trai liền lấy bóng rổ ra chơi, lũ con gái như Hạ thì chẳng mấy đứa thích thể thao, chỉ ngồi vào bóng mát xem các bạn nam thể hiện. Ngồi một lúc cái Phương tỏ ra nhàm chán.

- Ê đi căn tin đi. Tao đói.

 Hùng hưởng ứng:

- Đi. Anh cũng chưa ăn sáng.

- Chúng mày đi đi, tao lười lắm..- Hạ lười biếng nói.

 Ngọc thấy vậy cũng từ chối.

 Hạ im lặng ngắm Long chơi bóng rổ, con trai chơi thể thao lúc nào cũng toát ra sự cuốn hút. Nhìn Long, Nhật Hạ khẽ cười, những ngày đẹp nhất của cuộc đời, có một người để ngắm nhìn quả thực là điều đáng giá, chẳng cần phải đi cùng nhau, chỉ cần nhìn về phía nhau thôi có lẽ cũng may mắn rồi. May mắn vì lúc này Hạ đang được trải qua những cảm xúc đơn thuần, ngây ngô mà đẹp đẽ nhất.

...

- Mày với Long yêu nhau rồi à?

 Ngọc hỏi, giọng nó nhỏ nhẹ, có chút e dè, không hẳn đây là một câu hỏi thăm.

- Đâu có, sao mày hỏi vậy?

 Hạ thấy khó hiểu, chuyện nó với Long đi cùng cũng đã chìm xuống, những người thân thiết ai cũng biết nó chỉ đi nhờ.

- À. Tại tao thấy hôm trước lúc về mày với nó đi cùng nhau, nó còn nhìn mày cười..

 Nhật Hạ giật mình. Không lẽ lúc nhìn thấy qua cửa kính không phải là ảo giác. Long thật sự đi cạnh nó? Nó nhìn ra sân bóng rổ, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Long.

 Long ngừng chơi bóng, cầm áo khoác bước đến ngồi bên cạnh Hạ. Nó trở nên căng thẳng, cảm giác giống như hôm đó, Long lại nhìn nó.

- Mấy hôm trước mày ốm à.

 Loại ảo tưởng gì đây? Nhật Hạ lại run lên. Cơ thể nó nóng bừng, giọng nói cũng trở nên lúng túng

- Hả? À... ừm tao bị cảm.

- Thời tiết đang thay đổi, nhớ giữ ấm.

- Ừm..

- ....

 Im lặng một lúc Nhật Hạ bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Chẳng phải đây là cơ hội tốt hay sao, những câu hỏi dành cho Long lúc nào cũng vẩn vương trong đầu nó.

- À tao muốn hỏi, mày với...

 Hạ chưa nói hết câu thì giọng Vy vang lên.

- Nhật Hạ, cô Lan tìm kìa.

...

 Tại sao cô lại tìm đúng lúc như vậy chứ??

—--------

 Giờ ra chơi nào đó và lại là chiếc ghế đá quen thuộc..

- Ôi tao cảm giác thấy nó cũng có gì với mày rồi.- Hùng tấm tắc.

- Hay tao ra nói thẳng với nó nhá?- Trang Kưm cười cười.

 Nhật Hạ gương mặt rõ là đang vui vẻ, được người mình thích hỏi thăm...rất vui.

- Tao thách mày ấy, gan thì đi đi.

- Đừng có đố tao.- Trang cao giọng.

- Tí mày gặp nó người ta lại tưởng mày thích nó ấy.

- Còn mơ đi...

- Lại giống trung thu nào ấy nhỉ. Bạn nào đấy xông thẳng vào lớp người ta tỏ tình.

 Hạ nhắc lại trung thu năm lớp tám, lúc ấy Trang thích một anh lớp trên, lấy dũng khí nhiều lắm mới dám tỏ tình, mà anh đẹp trai kia phũ quá, chẳng thèm ra khỏi lớp. Thế là nó xông vào lớp tỏ tình luôn. Kết quả thì... nó vẫn độc thân.

- Này mắc gì nhắc lại chuyện cũ, gây sự à? Tin tao lên nói với Long không?

- Mày dọa tao à? Thích thì lên mà nói.

 Nhật Hạ dường như không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn thản nhiên trêu chọc Trang Kưm.

 Trang đứng phắc dậy, hùng hổ kéo theo thằng Hùng:

- Đi.

 Lúc này Nhật Hạ mới hoảng:

- Ơ đi thật à... NÀYYYY .... điên à??

 Rồi Trang kéo Hùng đi khuất, Hạ bắt đầu căng thẳng. Nó không nên trêu Trang, con bé nổi tiếng thẳng tính nói là làm, Hạ xong đời rồi.

....

 Một lúc sau Trang với Hùng quay lại.

 Nhật Hạ vẫn ngồi đấy, nó biết đến lúc đó rồi thì cản Trang cũng không nổi, nó đi theo chỉ càng sượng trân thôi.

- Mày nói gì??

 Mặt Trang tỏ vẻ đắc thắng, phụ họa theo là tiếng cười đầy quyến rũ với âm lượng lớn nhất có thể của Hùng.

- Tao bảo nó là: " Bạn thân tao thích mày"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip