Mẻ kẹo số 39: Race of Soul
Tiếng động cơ vang vọng trong không khí oi bức của một buổi chiều muộn, hòa lẫn với tiếng ve râm ran trong góc phố nhỏ. Garage của Hải Đăng nằm sâu trong con hẻm, nơi những bức tường loang lổ bị nhuộm bởi thời gian và bụi bặm của thành phố. Những vệt dầu nhớt sậm màu vẽ nên một bức tranh hỗn loạn nhưng đầy chất đời, đối lập với sự tĩnh lặng kỳ lạ của không gian.
Hải Đăng đang cúi mình bên chiếc mô tô cũ kỹ, từng đường cơ bắp trên cánh tay hắn nổi lên rõ ràng dưới ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn trần.
Chiếc áo phông bạc màu dính đầy dầu máy, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm. Đôi bàn tay thô ráp từng quen với tốc độ và những cú ôm cua tử thần giờ đây chỉ chăm chú vặn từng con ốc, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhặt của động cơ.
Chiếc quạt máy cũ kỹ quay chầm chậm, như chính nhịp sống trong con hẻm này.
Mùi dầu nhớt, mùi kim loại nóng bốc lên trong không khí, hòa lẫn với hương thơm nhẹ của cây cỏ từ mấy chậu cây nhỏ Hải Đăng đặt nơi cửa sổ.
Đó là góc duy nhất trong garage gợi lên chút hơi thở của sự sống giữa không gian bụi bặm này.
Từng là huyền thoại đường đua, với cái tên "Phantom Rider" được người trong giới đặt cho, hắn gần như thống trị các đường đua với tốc độ và sự lạnh lùng không ai sánh kịp. Nhưng quá khứ ấy giờ chỉ còn là những ký ức giấu nhẹm trong tim.
Garage nhỏ này là nơi hắn trốn tránh thế giới, sống một cuộc đời yên bình bên những chiếc xe cũ và vài vị khách hàng địa phương thân quen.
Tiếng bước chân vang lên từ đầu hẻm, phá vỡ sự tĩnh lặng. Hải Đăng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cửa. Người thanh niên trẻ với dáng người cao gầy, đôi mắt sáng như lửa, bước vào, mang theo năng lượng tràn đầy và sự háo hức không thể che giấu.
Hoàng Hùng, một thanh niên độ cỡ 22 23 tuổi, với dáng người cao gầy và ánh mắt đầy nhiệt huyết, bước vào garage.
Mặc dù không gian xung quanh có phần u ám và đầy bụi bặm, Hùng không hề tỏ ra e ngại. Cậu bước nhanh về phía Hải Đăng, một tay chống lên chiếc bàn sửa xe, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Mái tóc hơi rối và đôi tay lấm tấm bụi đất không làm giảm đi vẻ quyết đoán trong cách cậu đứng trước mặt "huyền thoại".
Hùng nhìn vào đôi mắt của Hải Đăng, không chút chần chừ, mở lời ngay lập tức
- "Tôi biết anh là Phantom Rider. Anh có thể giúp tôi được không? Tôi muốn trở thành nhà vô địch."
Giọng cậu chắc nịch, không lấn cấn, như thể đã chuẩn bị rất lâu cho khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, câu nói của Hùng không khiến Hải Đăng cảm thấy phấn khích như những người khác từng đối diện với cậu. Cậu chỉ cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn, sự lạnh lùng từ ánh mắt của hắn.
Mắt Hải Đăng chạm vào Hùng một lúc lâu, không vội vã, như đang dò xét một thứ gì đó sâu xa hơn. Một cảm giác khó tả len lỏi qua những kẽ hở trong tâm trí cậu.
Hắn thoáng cau mày, không có vẻ gì là ấn tượng.
Đôi tay hắn vẫn kiên trì vặn những con ốc trên chiếc mô tô cũ, không nhìn thẳng vào Hùng. Giọng trầm lạnh, cắt đứt không khí nặng nề của garage
- "Cậu nhầm người rồi. Về đi."
Lời nói của Hải Đăng như một bức tường vô hình chắn ngay trước mặt Hùng, nhưng cậu không hề lùi bước.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng máy móc lách cách và tiếng ve kêu ngoài kia làm nền cho cuộc đối thoại này.
Hoàng Hùng không nói gì thêm, cậu bước tới gần Hải Đăng hơn, ánh mắt vẫn kiên định.
- "Tôi biết anh đã từng là tay đua hàng đầu, nhưng tôi không biết anh lý do vì sao anh đã chọn dừng lại."
- "Chẳng ai có thể trở thành huyền thoại nếu không có lý do xứng đáng."
- "Tôi không cần anh trở lại với quá khứ. Tôi chỉ cần anh giúp tôi, dạy tôi những gì anh đã biết."
Giọng Hùng kiên quyết, không hề dao động. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Hải Đăng, chờ đợi một lời đáp.
Hải Đăng khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua thân ảnh kia, rồi lại nhìn xuống chiếc mô tô trước mặt. Hắn ngừng tay, có vẻ như những lời của Hùng đã chạm vào một vết thương xưa cũ trong lòng. Cả hai đều im lặng trong một lúc, những cảm xúc lắng đọng trong không gian hẹp của garage.
Cuối cùng, Hải Đăng ngước lên, mắt hắn như bừng tỉnh một chút.
- "Cậu không hiểu đâu. Đua xe không chỉ là sự quyết tâm. Nó là... sinh tử. Là chấp nhận mất mát. Cậu có chắc cậu chịu nổi không?"
Hoàng Hùng không lùi bước. Cậu biết rằng những lời này chỉ là thử thách, là lời cảnh báo mà Hải Đăng muốn gửi gắm.
- "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không sợ cái giá phải trả. Tôi chỉ sợ không đủ can đảm để thử." Cậu kiên định trả lời
Hải Đăng nhìn cậu, một thoáng im lặng nữa trôi qua.
Cái nhìn của hắn lúc này không còn lạnh lùng như lúc đầu, mà là sự trầm tư.
Có lẽ hắn đã thấy ở Hùng một thứ gì đó mà bản thân đã từng có - hoặc có thể là điều mà hắn đã mất.
Và rồi, không gian trở lại im lặng, chỉ có tiếng động cơ văng vẳng xa xa từ những chiếc xe trên đường. Hai người vẫn đứng đó, như thể hai con đường khác nhau chạm nhau, không thể nào quay lại.
Nhưng Hùng không dễ dàng từ bỏ. Cậu xuất hiện ở garage mỗi ngày, dù là giữa trưa nóng bức hay buổi tối muộn mịt, cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi Hải Đăng, không hề tỏ ra mệt mỏi hay chán nản.
Mỗi khi Hải Đăng đang bận rộn với những chiếc xe của khách, Hùng vẫn đứng lặng lẽ một góc, quan sát hắn làm việc.
Cậu không đến gần, không làm phiền, nhưng ánh mắt luôn theo dõi từng động tác, từng thao tác sửa chữa như thể đang học hỏi từng chi tiết nhỏ nhất.
Cảm giác muốn học hỏi, muốn cải thiện bản thân luôn cháy bỏng trong ánh mắt của chàng trai 22 tuổi kia.
Và rồi, mỗi lần khi Hải Đăng dừng tay nghỉ ngơi, cậu lại không bỏ qua cơ hội tiếp cận, hỏi hắn về một kỹ thuật, một chi tiết nào đó mà mình chưa hiểu.
Những câu hỏi không ngừng được cậu đưa ra, lúc đầu là những câu hỏi vặt vãnh về chiếc xe, sau đó là về quá khứ đua xe, về cách mà Hải Đăng từng đối mặt với áp lực trong các cuộc đua, những bí quyết mà anh từng giữ cho riêng mình.
Hùng luôn cố gắng làm cho Hải Đăng phải chú ý, nhưng không bao giờ tỏ ra ép buộc.
Có lần, khi một chiếc mô tô hỏng hóc nghiêm trọng và không ai ngoài Hải Đăng có thể sửa được, Hùng tình nguyện giúp đỡ.
Dù cậu chưa bao giờ cầm cờ lê hay công cụ sửa chữa, nhưng vẫn quyết tâm học hỏi từng bước một.
Cậu không ngại mồ hôi và bụi bặm, không ngại sự bối rối khi làm hỏng mọi thứ. Những lần như vậy, cậu đứng cạnh Hải Đăng, im lặng nhưng không bao giờ bỏ cuộc. Cậu hiểu rằng đây không chỉ là một công việc, mà là thử thách của sự kiên trì và lòng đam mê, là cách cậu chứng minh rằng mình xứng đáng.
Càng ngày, sự hiện diện của Hùng dường như đã không còn chỉ là một cậu thanh niên cố gắng thuyết phục một huyền thoại. Mà trong những khoảnh khắc đó, Hải Đăng bắt đầu cảm nhận được điều gì đó dần dần thay đổi.
Không phải sự kiên trì của Hùng là thứ khiến anh chú ý, mà chính là sự chân thành, sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sự đam mê mà cậu dành cho những chiếc xe. Hải Đăng nhận ra rằng Hùng không chỉ muốn trở thành nhà vô địch trong đua xe, mà còn khao khát tìm kiếm chính mình, giống như cách Hải Đăng đã từng tìm thấy lý do để chạy đua khi còn trẻ.
Vào một buổi chiều, khi cơn mưa nhẹ rơi xuống, Hùng lại ngồi trên chiếc ghế cũ trong garage, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ mờ mịt.
Hải Đăng đứng bên cạnh, tay vẫn cầm chiếc cờ lê, nhưng không vặn ốc. Hắn dừng lại một lúc, im lặng quan sát Hùng. Cảm giác mà Hùng mang đến không còn đơn giản là sự bướng bỉnh hay khát khao chiến thắng, mà là một sự đồng điệu, một thứ gì đó giống như sự tiếp nối của quá khứ mà Hải Đăng đã quên lãng.
Cuối cùng, sau một hồi lâu im lặng, Hải Đăng cất tiếng, giọng trầm và có phần dịu đi so với những ngày trước
- "Cậu muốn học..phải không?" Hắn ngừng lại một lúc rồi tiếp tục
- "Nhưng tôi cảnh báo trước nhé. Thứ cậu cần học không chỉ học về kỹ thuật hay những chiến thuật đua xe... mà là phải học cách chấp nhận thất bại và học cách đứng lên từ những vết thương mà không ai nhìn thấy được."
Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn chỉ đơn giản là khát khao, mà là một sự thấu hiểu. Cậu gật đầu nhẹ.
- "Tôi sẵn sàng. Dù là thất bại hay chiến thắng, tôi cũng muốn học tất cả."
Hải Đăng nhìn Hùng một lúc lâu, rồi cười khẽ. Đó là một nụ cười rất nhẹ, nhưng lại đầy ý nghĩa. Nó không phải là nụ cười của một người huyền thoại nhìn thấy đối thủ mạnh, mà là nụ cười của một người đàn ông nhận ra rằng đôi khi sự thật chỉ đến từ những lần bắt đầu lại từ con số không.
Và chính lúc đó, Hải Đăng biết rằng Hùng đã bắt đầu một hành trình của riêng mình, một hành trình mà hắn - với tất cả những kinh nghiệm và đau đớn của quá khứ có thể chỉ dẫn và cũng có thể giúp cậu vươn tới những đỉnh cao mà chính Hải Đăng hắn đã bỏ lỡ.
Một đêm, khi bóng tối đã buông xuống và không khí trong garage trở nên im lặng đến kỳ lạ, Hùng vẫn ngồi đó, chăm chú quan sát Hải Đăng sửa chữa chiếc mô tô cũ.
Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn treo trên trần nhà chiếu lên khuôn mặt của Hải Đăng, tạo ra những bóng đổ dài trên những bức tường cũ kỹ. Hùng đã quá quen với sự im lặng trong garage này, nhưng đêm nay, không hiểu sao, cậu cảm thấy có một sự khác biệt.
Một sự im lặng như chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Hải Đăng đột ngột dừng lại, buông tay khỏi chiếc xe. Hắn không nhìn Hùng, nhưng đôi vai căng lên như thể đang vật lộn với một gánh nặng vô hình.
Một sự im lặng kéo dài, không phải là sự im lặng của sự ngại ngùng, mà là của những ký ức cũ, những vết thương chưa lành. Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng khản đặc, có chút nghẹn ngào.
- "Cậu có bao giờ thắc mắc lý do tại sao tôi lại từ bỏ đường đua không?"
Hùng không vội vàng trả lời. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn vào Hải Đăng, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, sẵn sàng lắng nghe. Cậu biết, điều hắn đang chuẩn bị chia sẻ không phải là thứ mà bất kỳ ai cũng sẵn sàng nghe.
Hải Đăng hít một hơi dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang nhìn vào quá khứ, vào những ký ức mà bản thân đã luôn cố gắng chôn giấu.
- "Đó là một tai nạn kinh hoàng..."
- "Khi tôi còn trẻ, tôi từng có một người bạn thân, một đồng đội trên đường đua. Cậu ấy tên Đăng Dương, cậu biết cậu ấy chứ?"
- "Có, anh Dương cũng từng là một cái tên nổi bật trong giới tốc độ này nhưng..." Hùng ngập ngừng một chút. Phải, Đăng Dương hy sinh trong độ tuổi phơi phới nhất của thanh xuân, khi sự nghiệp chỉ vừa chớm nở. Đăng Dương là cái tên được kỳ vọng là sẽ phát triển vượt bậc khi mọi thứ đều quá hoàn hảo
- "Chúng tôi đã đua cùng nhau suốt những năm tháng thanh xuân. Dương không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là người tôi xem như anh em."
- "Chúng tôi chia sẻ tất cả, từ những niềm vui, những nỗi buồn, và cả những ước mơ. Nhưng rồi, một ngày... một pha chơi xấu từ đối thủ, cậu ấy đã không kịp thoát ra. Cậu ấy... mất mạng ngay trên đường đua. Và đó là lúc tôi biết, không gì quan trọng hơn sự sống còn."
Giọng Hải Đăng trầm xuống, đôi mắt hắn như chìm vào trong một khoảng không mênh mông, nơi chỉ có ký ức và sự tiếc nuối.
Hắn không quay lại nhìn Hùng, nhưng từng lời nói như thể đang trao cho cậu một phần tâm hồn, một phần quá khứ mà hắn chưa bao giờ để ai biết đến.
- "Tôi đã chứng kiến cậu ấy chết trước mắt mình, trong những giây phút cuối cùng. Tôi không thể làm gì cả. Cảm giác đó... nó cứ ám ảnh tôi, dằn vặt tôi mỗi đêm. Chính vì vậy, tôi quyết định rời bỏ đua xe. Không phải vì tôi không yêu nó nữa, mà vì tôi không muốn chứng kiến thêm ai phải chịu đựng nỗi đau ấy. Tôi sợ... tôi sợ sẽ lại mất đi những người quan trọng, sợ rằng tôi không thể làm gì để cứu lấy họ."
Hùng im lặng một lúc lâu, không nói gì, chỉ nhìn vào Hải Đăng, cảm nhận được sự mất mát sâu sắc trong giọng nói của anh.
Cậu biết rằng đây là một nỗi đau mà không ai có thể xoa dịu, chỉ có thể học cách sống chung với nó.
Cuối cùng, Hùng cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định
- "Nhưng anh vẫn ở đây, sửa xe và chăm sóc những chiếc mô tô. Tôi nghĩ anh chưa bao giờ thực sự rời bỏ đường đua."
Câu nói ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng của garage, như một lời khẳng định không thể chối cãi.
Hải Đăng quay lại nhìn Hùng, đôi mắt hắn sáng lên một cách khác lạ, như thể một lớp vỏ bọc đã bị xé mở, để lộ ra con người thật bên trong.
Hắn nhìn cậu, sự kiên nhẫn và quyết tâm của Hùng như một thứ gì đó quen thuộc mà hắn đã từng có, một cảm giác mà hắn tưởng đã mất từ lâu.
- "Cậu có thể thấy điều đó sao?" Hải Đăng hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng hơn, không còn khô khan như trước.
Hùng gật đầu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.
- "Tôi thấy. Anh vẫn là một tay đua, chỉ là anh đã chọn một cách khác để sống với nó." Anh vẫn là huyền thoại trong lòng em..
Cả hai im lặng trong vài giây, như thể đang suy nghĩ về những lời vừa nói.
Sau đó, Hải Đăng thở dài, quyết định buông bỏ những nỗi lo lắng của mình. Anh nhìn Hùng với ánh mắt khác, không còn sự lạnh lùng mà chỉ còn là sự đồng cảm, như thể đã nhìn thấy ở cậu một phần của chính mình.
- "Được rồi, nếu cậu thật sự muốn học, tôi sẽ giúp cậu. Nhưng không phải để cậu trở thành nhà vô địch. Mà là để cậu hiểu rằng đua xe không chỉ là tốc độ, mà là sự sống còn, là bản lĩnh"
- "Cậu phải biết rằng mỗi vòng đua không chỉ là một cuộc thi, mà là cuộc chiến với chính mình."
Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu sáng rực lên, không chỉ vì sự quyết tâm, mà vì một sự hiểu biết sâu sắc.
Cậu biết rằng đây không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách, để cùng Hải Đăng bước vào một con đường đầy gian nan, nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Họ bắt đầu tập luyện ở một trường đua cũ bị bỏ hoang, nơi không còn tiếng reo hò của khán giả hay ánh đèn rực rỡ.
Địa điểm này chỉ còn lại những con đường mòn, những góc cua mờ ảo và bụi bặm bám đầy trên các thanh sắt hoen rỉ.
Cảnh vật xung quanh có vẻ như phản ánh chính tâm trạng của Hải Đăng - một phần của quá khứ đã bị lãng quên, một phần của hiện tại không biết phải đi về đâu.
Tuy vậy, trong không khí tĩnh mịch ấy, họ bắt đầu hành trình mới, một hành trình không ai có thể đoán trước được.
Hải Đăng nghiêm khắc nhưng tận tâm. Hắn không bao giờ để Hùng lơi là dù chỉ một giây phút. Mỗi buổi sáng, họ thức dậy từ rất sớm, đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm.
Hùng vẫn còn là một tay đua mới, nhưng sự kiên nhẫn và niềm đam mê trong cậu khiến Hải Đăng không thể không chú ý.
Dưới sự chỉ dẫn của Đăng, Hùng dần bộc lộ tài năng thiên bẩm. Cậu có thể cảm nhận được mỗi chiếc bánh xe lướt qua mặt đường, nghe được từng thay đổi nhỏ trong tiếng động cơ, điều mà rất ít tay đua có thể làm được khi mới bắt đầu.
Cả hai cùng nhau sửa xe vào những ngày nắng cháy. Đôi tay họ dính đầy dầu nhớt, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng không ai trong họ cảm thấy mệt mỏi. Những buổi tối mưa lạnh, họ lại ngồi trong garage cũ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những chiếc mô tô, xung quanh là tiếng mưa rơi đều đặn.
Họ không chỉ sửa xe, mà còn sửa chữa lại chính mình. Hải Đăng dạy Hùng không chỉ về cách lái, mà còn về sự kiên trì và sức mạnh từ bên trong. Hùng học được cách hiểu từng tiếng động cơ, cách nhận biết những dấu hiệu mà chiếc xe có thể đang gặp phải và cả cách hoàn thiện từng góc cua trên đường đua.
Mỗi ngày trôi qua, sự kết nối giữa họ ngày càng trở nên sâu sắc. Cả hai đều biết rằng không chỉ là một mối quan hệ thầy trò, mà là một sự đồng hành, nơi mỗi người đều tìm thấy phần còn thiếu trong chính mình.
Đôi khi, vào những lúc tạm dừng giữa buổi tập, Hùng bắt gặp ánh mắt của Hải Đăng, đôi mắt anh thường xuyên trầm ngâm và xa xăm, như thể đang nhìn vào một ký ức cũ không thể xóa nhòa.
Cứ mỗi lần như thế, Hùng lại cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng Hải Đăng, một nỗi đau chưa thể lành.
Một lần, sau buổi tập nặng nhọc dưới cơn mưa lạnh, khi họ đang sửa lại chiếc mô tô cuối cùng trong đêm, Hùng lặng lẽ đặt tay lên vai Hải Đăng. Cậu nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của hắn, và rồi nhẹ nhàng nói:
- "Nếu anh đã không thể cứu anh ấy, thì hãy giúp tôi. Tôi muốn thắng, nhưng không phải để trở thành huyền thoại. Tôi muốn thắng để chứng minh rằng anh vẫn là một tay đua vĩ đại."
Những lời nói ấy vang lên trong không gian yên tĩnh của garage như một lời thề nguyện.
Hải Đăng không quay lại ngay lập tức. Hắn vẫn đứng đó, cảm nhận được đôi tay thon dài trắng nõn đã bị dầu nhớt và máy móc làm chai sờn đi vài phần đang đặt trên vai mình, và những lời ấy như một nhịp đập trái tim đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy. Một phần trong hắn thức tỉnh, như thể ánh sáng từ một ngọn đèn le lói trong bóng tối. Những cảm xúc mà đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay giờ đây lại ùa về một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đăng chậm rãi quay lại nhìn Hùng, đôi mắt không còn đầy lạnh lẽo như trước. Có gì đó trong ánh nhìn đã thay đổi, một sự đồng cảm, một sự nhận ra rằng, có lẽ hắn vẫn còn có thể sống lại, có thể tiếp tục hành trình mà trước kia đã bỏ lại. Hắn thở dài, rồi một nụ cười nhỏ hé lên môi.
- "Hùng này, cậu biết không... đôi khi, chính những người mà ta không thể cứu, lại chính là người kéo ta ra khỏi bóng tối."
- "Cậu đã giúp tôi nhớ lại một điều quan trọng: đôi khi, thắng không phải là điều quan trọng nhất, mà là ta không được quên lý do mình bắt đầu."
Hùng gật đầu, nụ cười trên môi tươi hơn, lộ má lúm xinh xinh trên má.
Cậu biết, đó chính là những lời mà cậu đã mong đợi từ lâu. Lời nói ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều khẳng định một điều: Hải Đăng đã trở lại, và anh không chỉ là người thầy vĩ đại mà cậu luôn tìm kiếm, mà còn là một người bạn, một người đồng hành, và là người giúp cậu bước vào một thế giới mà trước kia cậu chỉ dám mơ.
// 8 tháng sau //
Giải đấu quốc tế đang diễn ra trong bầu không khí đầy căng thẳng. Những chiếc xe mô tô sừng sững trên đường đua, như những chiến binh chờ lệnh xuất phát.
Hùng đứng trong đội ngũ chuẩn bị, đôi tay cậu thấm mồ hôi, dù cậu đã luyện tập hàng tháng trời dưới sự chỉ dạy tận tâm của Hải Đăng.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, từ kỹ thuật lái xe cho đến chiến thuật đua, nhưng tâm trạng của Hùng lại không thể bình tĩnh như mọi khi. Đối thủ của cậu, Đinh Minh, lại chính là kẻ đã gây ra vụ tai nạn đau thương năm xưa, tai nạn mà Hải Đăng chưa bao giờ thực sự vượt qua được.
Đinh Minh là tay đua khét tiếng với những mánh khóe bẩn thỉu, người luôn biết cách khai thác điểm yếu của đối thủ để chiến thắng. Mặc dù tên tuổi của Minh đã bị nhiều người ghét bỏ vì cách thi đấu thiếu công bằng, nhưng sức mạnh và tốc độ của gã ta không thể phủ nhận. Hùng biết rằng cuộc đua này không chỉ là một thử thách về thể lực và kỹ thuật mà còn là một cuộc đấu trí, một cuộc đấu với chính bản thân mình.
Khi vòng loại bắt đầu, Hùng cảm nhận được sự căng thẳng trong từng khúc cua. Cậu không chỉ phải đối mặt với tốc độ của chính mình, mà còn phải đề phòng những đòn chơi xấu mà Đinh Minh có thể áp dụng.
Một cú ép vào vòng cua khiến Hùng suýt mất lái, chỉ một chút nữa thôi cậu đã lao vào hàng rào bảo vệ. Những tiếng gầm gừ của động cơ, tiếng cổ vũ của khán giả và tiếng vút vút của gió vù vù qua tai khiến Hùng như mất đi mọi cảm giác. Cả cơ thể cậu đều căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào đường đua phía trước.
Trên khán đài, Hải Đăng không thể ngồi yên. Ánh mắt hắn dán chặt vào từng bước di chuyển của Hùng. Mỗi lần Hùng vấp phải chướng ngại vật hay có chút loạng choạng, lòng anh như quặn lại.
Đối mặt với Đinh Minh là một thử thách lớn, không chỉ về kỹ thuật mà còn về mặt tâm lý. Cậu "học trò" của hắn không chỉ đua để chiến thắng mà còn đua để chứng minh rằng mình có thể đối mặt với mọi khó khăn.
Đột nhiên Hải Đăng đứng bật dậy, không thể làm ngơ thêm nữa. Hắn hiểu rằng nếu để Hùng một mình đối diện với tên Minh trong trạng thái này, cậu sẽ không thể giữ được bình tĩnh.
Quyết định của hắn đến rất nhanh, như một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.
Hải Đăng nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi khu vực khán đài. Hắn không cần nói lời nào, chỉ nhìn về phía chiếc mô tô cũ của mình - chiếc xe mà hắn đã dùng để tạo nên tên tuổi của Phantom Rider, chiếc xe đã mang theo tất cả những ký ức rực rỡ và đau thương của hắn.
Hải Đăng quyết định đăng ký tham gia như một tay đua đặc biệt. Hải Đăng sẽ không để Hùng một mình trên đường đua này. Không chỉ là vì sự bảo vệ, mà còn vì hắn muốn chứng minh rằng dù đã rời xa đường đua lâu, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ đam mê.
Hải Đăng bước vào khu vực thay đồ, chuẩn bị lại chiếc mô tô đã cũ kỹ nhưng đầy uy lực ấy.
Chất dầu, mùi kim loại và sự im lặng của chiếc xe cũ khiến trái tim hắn đập mạnh hơn. Đây là chiếc xe mà hắn từng thi đấu với tất cả niềm đam mê, niềm tự hào thời trẻ và cả những vết thương khó chữa lành. Nhưng hôm nay, hắn sẽ lái nó một lần nữa, không phải vì bản thân, mà vì..Hùng.
Ngay khi Hải Đăng xuất hiện trên đường đua, sự chú ý lập tức đổ dồn về hắn. Mọi người đều ngạc nhiên, vì trong nhiều năm qua, người ấy đã rút lui khỏi thế giới đua xe.
Nhưng không ai có thể phủ nhận sự tỏa sáng của hắn khi quay lại. Những bước di chuyển của Hải Đăng trên đường đua vẫn đầy tự tin và mạnh mẽ, giống như những năm tháng huy hoàng.
Hắn nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí, vượt qua nhiều đối thủ khác, không chỉ vì kỹ thuật tuyệt vời mà còn vì cái uy của một người đã từng là huyền thoại.
Hùng thấy Hải Đăng xuất hiện bên cạnh mình. Dù không nói một lời, nhưng ánh mắt của "anh thầy" như truyền cho em một nguồn sức mạnh vô hình.
Hùng không còn cảm thấy đơn độc nữa. Cùng Hải Đăng, họ đối diện với Đinh Minh và những thử thách phía trước, không chỉ để chiến thắng, mà còn để khẳng định một điều
"Đua xe không chỉ là tốc độ mà là lòng kiên trì, là sự đoàn kết và niềm tin vào bản thân."
Cuộc đua bắt đầu lại, lần này, không chỉ là cuộc đua giữa các tay đua, mà là cuộc đua giữa quá khứ và hiện tại, giữa những nỗi đau đã qua và những ước mơ chưa thành.
Khi tiếng còi báo hiệu vang lên, mọi thứ xung quanh như tan biến trong không gian huyền bí của đường đua.
Hùng và Đăng, dù không nói lời nào, nhưng họ hiểu nhau hơn bất kỳ ai. Hai chiếc mô tô lao vút đi như những tia chớp, vắt qua các khúc cua sắc bén, vượt qua những đoạn đường thẳng dài và vươn lên như những con mãnh thú đang săn mồi. Họ không chỉ đua với đối thủ, mà đua với chính mình, với những giới hạn mà từng người phải chinh phục.
Dù đã lâu không tham gia một giải đấu nào, nhưng khi cầm lái chiếc mô tô của mình, Hải Đăng cảm nhận rõ ràng cảm giác thuần khiết của tốc độ. Những cơn gió thổi qua, văng vẳng bên tai là tiếng động cơ gầm rú, tất cả đều như những ký ức xưa ùa về.
Từng vòng quay của bánh xe, từng cú rẽ, từng sự điều chỉnh nhỏ đều khiến trái tim hắn đập mạnh hơn.
Niềm vui thuần khiết của việc cảm nhận tự do, của việc trở về với đam mê thực sự, chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế. Hải Đăng không còn là một người rút lui, không còn là kẻ ngừng đua. Hắn là một tay đua - huyền thoại hay không, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là hắn hiện tại được sống với niềm đam mê đích thực.
Hùng ở phía trước đang thể hiện một sự kiên cường và tài năng mà Hải Đăng chưa từng thấy. Em không chỉ là học trò của hắn mà đã trở thành một người đồng đội xứng tầm.
Cứ mỗi vòng đua, Hùng lại đẩy tốc độ của mình lên cao hơn, chiến đấu không chỉ để thắng mà để chứng minh cho Hải Đăng thấy rằng em đã học được rất nhiều từ hắn.
Cả hai như những cỗ máy hoàn hảo, vận hành ăn khớp, đồng điệu với nhau trong từng pha xử lý.
Đinh Minh là tay đua có kinh nghiệm và những chiêu trò bẩn thỉu, dần lộ rõ sự căng thẳng khi thấy mình bị bỏ lại phía sau.
Gã ta vốn nghĩ rằng những mánh khóe của mình sẽ có thể khiến Hùng mất bình tĩnh, nhưng không. Hùng không còn là chàng thanh niên yếu đuối của ngày đầu gặp gỡ Hải Đăng. Em đã trở thành một tay đua thực thụ, với kỹ thuật điêu luyện và trái tim đầy quyết tâm.
Gã cố gắng bám theo, nhưng mỗi khi hắn ta dùng chiêu trò bẩn thỉu, Hải Đăng lại xuất hiện đúng lúc, như một bức tường bảo vệ, giúp Hùng vượt qua mọi khó khăn.
Vòng cuối cùng đến gần và lúc này, cuộc đua trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Chỉ còn vài chục mét nữa là đến vạch đích. Đinh Minh với tất cả sức mạnh và những chiêu thức cuối cùng, lao về phía trước để vượt lên.
Nhưng Hùng và Hải Đăng đã sẵn sàng. Hai người phối hợp ăn ý đến mức, họ gần như hòa làm một. Hải Đăng thúc giục chiếc mô tô của mình với tốc độ không thể tin nổi, vượt lên một cách ngoạn mục.
Dù dẫn đầu, Hùng vẫn không thể lơi lỏng.
"Đừng chỉ chạy vì vạch đích, hãy chạy vì chính ngọn lửa trong người cậu - Huỳnh Hoàng Hùng."
Lời nói mà Hải Đăng từng trao cho em trong lúc luyện tập như một nguồn năng lượng vô tận. Em đẩy chiếc mô tô của mình đến giới hạn, sử dụng hết những kỹ năng mà Hải Đăng đã truyền đạt.
Khi vạch đích cuối cùng xuất hiện trước mắt, Hùng vươn lên, lướt qua Đinh Minh với một cú rẽ hoàn hảo.
Em về đích đầu tiên, tay đua mới nhưng đã mang lại chiến thắng vang dội.
Ngay sau đó, Hải Đăng với sự dũng mãnh không kém, vượt qua Đinh Minh một cách đầy tự tin, về đích thứ hai trong tiếng reo hò của khán giả.
Nhưng đối với họ, vị trí không quan trọng. Họ đã thắng, không chỉ vì chiến thắng thể thao, mà vì họ đã vượt qua những thử thách của bản thân, vì họ đã trở lại với đam mê và niềm tin.
Khi cả hai dừng lại bên vạch đích, ánh mắt họ giao nhau. Không cần lời nói, chỉ cần một cái nhìn là đủ.
Hải Đăng nhìn Hùng, đôi mắt hắn đầy tự hào, không phải vì chiến thắng, mà vì sự trưởng thành của em.
Hùng sau một quãng thời gian dài chiến đấu với chính mình, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã tìm thấy đúng con đường. Hải Đăng không chỉ là thầy, mà là người bạn đồng hành, là người đã giúp em khám phá ra sức mạnh tiềm ẩn trong chính mình.
Dù Hùng về đích trước, nhưng chiến thắng này là chiến thắng của cả hai người. Bởi vì họ không chỉ là đồng đội mà còn là những người bạn, những người cùng nhau đương đầu với quá khứ và vươn tới tương lai.
Khi Hùng bước lên bục nhận giải, ánh đèn sân khấu chiếu sáng khắp người em, làm nổi bật lên sự tự tin lẫn niềm tự hào trong đôi mắt sáng ngời của em.
Mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Hùng chỉ hướng về một người duy nhất - Hải Đăng.
Em biết rằng chiến thắng này không chỉ là của mình, mà còn là thành quả của sự đồng hành, sự kiên nhẫn và tất cả những gì Đăng đã giúp đỡ trong suốt thời gian qua.
Khi nhận giải, Hùng quay lại nhìn Hải Đăng, đôi mắt cậu ánh lên sự cảm kích. Trong khoảnh khắc lắng đọng ấy, em không kìm được mà thốt lên
- "Cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi. Nhưng tôi nghĩ tôi mới chỉ bắt đầu hành trình của mình."
Lời nói ấy đầy khiêm tốn, nhưng cũng mang theo niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Hùng biết rằng dù em đã đạt được chiến thắng đầu tiên, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài, và hành trình của em mới chỉ bắt đầu.
Không phải để chứng minh điều gì với ai khác, mà là để tìm kiếm chính mình, để vươn tới những đỉnh cao mà trước đây tưởng chừng không thể với tới.
Hải Đăng đứng từ phía dưới, đôi mắt hắn nhìn lên Hùng, ánh lên một sự tự hào sâu sắc. Hắn biết rằng mình đã tìm thấy một người học trò, một người đồng đội đáng tin cậy, và cũng là người mà hắn không thể nào không gắn bó.
Với nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, Hải Đăng bước lên gần Hùng, tay hắn vỗ nhẹ lên vai em như một cử chỉ vừa động viên, vừa khẳng định mối liên kết bền chặt giữa hai người.
- "Tôi cũng vậy. Đường đua này không chỉ là của cậu. Nó là của chúng ta."
Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy quyết đoán khiến Hùng cảm nhận được tầm quan trọng của lời nói ấy. Đó không chỉ là một sự công nhận cho thành công của em, mà còn là lời nhắc nhở về một hành trình mà họ sẽ cùng đi, cùng vượt qua, không chỉ trên đường đua mà còn trong cuộc sống.
Đôi mắt Hùng sáng lên, em nhìn Hải Đăng với ánh mắt đầy sự cảm kích và tình cảm. Đúng vậy, đây không phải là một cuộc đua cá nhân.
Mọi chiến thắng, mọi nỗ lực, đều là của cả hai người. Hải Đăng không chỉ là một người thầy, mà còn là người bạn đồng hành quan trọng nhất trong cuộc đời em.
Cả hai người đứng đó, dưới ánh đèn sân khấu, nơi mọi người đều đang vỗ tay chúc mừng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có họ mới hiểu rõ ràng về giá trị của chiến thắng, không chỉ là về chiếc cúp trên tay Hùng, mà còn là những gì mà họ đã cùng xây dựng, những gì họ đã cùng vượt qua. Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Sau giải đấu, khi mọi người bắt đầu tản ra và những chiếc xe dần rời khỏi sân, bầu không khí trở lại yên tĩnh.
Ánh đèn đường chiếu sáng mờ mờ, tạo ra một không gian yên lặng nhưng đầy cảm xúc.
Hùng ngồi lặng lẽ trên bậc thềm sân vận động, tay chống lên đầu gối, ánh mắt đắm chìm trong những tia sáng từ đèn đường. Đâu đó trong tâm trí em là những khoảnh khắc ngọt ngào và đau đớn đã qua.
Em không cần lời chúc mừng hay sự chú ý của đám đông. Điều duy nhất em cần là một người ở bên cạnh - người mà em tin tưởng tuyệt đối, người đã giúp em trở thành chính mình.
Hải Đăng đến bên cạnh, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên Hùng, im lặng nhìn em. Hắn cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, một sự cô đơn mà cả hai người đều hiểu rõ nhưng không dễ dàng chia sẻ.
Những tiếng cười, những lời vỗ tay của đám đông đã dần tắt lặng, chỉ còn lại không gian này và hai con người trong đó.
- "Sao không đi ăn mừng?" Giọng Hải Đăng trầm ấm, mang theo một chút tò mò nhưng cũng pha lẫn sự lo lắng.
Hắn không hiểu tại sao em lại ngồi đó, mặc dù chiến thắng là của em. Cảm giác vui mừng, tự hào, lẽ ra đã phải xuất hiện, nhưng không, Hùng vẫn im lặng, như thể chiến thắng này không phải là điều quan trọng nhất đối với em.
- "Tôi không cần ăn mừng," Hùng đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi những ngọn đèn xa xa, đôi mắt sâu thẳm, đầy nghiêm túc.
- "Em chỉ cần anh." Câu nói nhẹ nhàng, đơn giản nhưng lại chứa đựng tất cả những gì mà em cảm nhận.
Những tháng ngày khó khăn, những lần ngã xuống và đứng dậy, tất cả chỉ để đạt được một điều - không phải là chiến thắng trên đường đua, mà là sự thấu hiểu, sự hiện diện của Hải Đăng trong cuộc sống của em.
Hải Đăng ngạc nhiên, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Hắn quay sang nhìn Hùng, đôi mắt sâu thẳm như muốn tìm ra lý do đằng sau câu nói ấy.
Cả hai nhìn nhau trong một lúc dài. Hải Đăng không biết phải nói gì, không biết làm sao để phản ứng với sự chân thành đó.
Hắn thở dài, một hơi thật nhẹ, như thể muốn thả hết tất cả những gánh nặng trong lòng.
Lúc ấy, Hùng bất ngờ chạm nhẹ vào bàn tay anh, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy sự yêu thương. Đôi mắt Hùng ánh lên sự kiên định, không hề có chút do dự.
- "Không sao cả. Anh không cần phải chắc chắn. Em sẽ đợi, đến khi anh sẵn sàng." Câu nói ấy giống như một lời hứa, một cam kết mà em đã tự nguyện trao, không đòi hỏi gì cả, chỉ mong hắn có thể mở lòng và chấp nhận.
Đăng nhìn bàn tay của Hùng, rồi từ từ chuyển ánh mắt sang khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Hắn cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời nói, sự kiên nhẫn trong từng hành động của em.
Và rồi, Đăng im lặng, không trả lời ngay lập tức.
Một lúc lâu trôi qua, không gian trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Hàng nghìn suy nghĩ vẩn vơ quay cuồng trong đầu Đăng, như một cơn sóng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể thở dài, những lo lắng, sự bối rối dường như tan biến theo từng nhịp thở.
Cuối cùng, hắn đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc Hùng, một hành động đầy âu yếm.
- "Bướng bỉnh..." Hải Đăng mỉm cười, nhưng nụ cười đó không phải là sự đùa cợt. Nó mang theo sự dịu dàng, sự chấp nhận và những cảm xúc mà anh đã không thể diễn đạt bằng lời trong suốt thời gian qua.
- "Em thắng rồi đấy." Câu nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại mang một trọng lượng rất lớn.
Hải Đăng biết rằng Hùng không chỉ đã chiến thắng trên đường đua, mà còn đã chiến thắng trong trái tim anh. Và dù có phủ nhận hay từ chối đến đâu, thì sự thật là Hùng đã luôn ở đó, kiên định và bền bỉ, đợi chờ hắn.
Lúc đó, tất cả những gì họ cần không phải là một chiến thắng rầm rộ hay sự công nhận từ bên ngoài.
Chỉ cần họ hiểu nhau, chỉ cần họ biết rằng đối phương luôn ở đây, ở cạnh nhau, dù có bất kỳ thử thách nào.
Và như vậy, dù chỉ là một lời nói nhẹ nhàng, nó cũng đủ để kết nối họ lại với nhau, chạm vào những điều sâu kín trong trái tim mỗi người.
Họ rời trường đua, cùng nhau lên hai chiếc mô tô, phóng đi trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Tiếng động cơ vang vọng như khúc ca tự do, mở ra một con đường bất tận phía trước - nơi họ không chỉ là những tay đua, mà còn là những người đồng hành trong cuộc sống.
Cảnh vật ngoài kia như mờ dần, chỉ còn lại âm thanh của gió, của những bánh xe quay vút trên mặt đường, và những cảm xúc ấm áp giữa họ.
Dọc theo con đường dài vô tận, mỗi cây số họ đi qua như ghi dấu thêm một kỷ niệm. Hình ảnh Hải Đăng và Hùng không chỉ là những tay đua nữa, mà là những người bạn, những người anh em, những người cùng nhau chinh phục mọi thử thách của cuộc sống.
Họ đã bước qua những khó khăn, đã cùng nhau vượt qua những khoảnh khắc khó khăn nhất. Nhưng điều quan trọng hơn cả, họ đã tìm thấy một sự bình yên trong lòng nhau, một sự đồng điệu không thể tách rời.
Sau năm năm, Hùng và Hải Đăng không chỉ là những tay đua tài ba mà còn là những người yêu nhau sâu sắc, đi qua những thử thách và cùng nhau xây dựng một tương lai vững chắc.
Trong suốt thời gian đó, họ đã không chỉ vượt qua những khó khăn trên đường đua mà còn là những người bạn đồng hành trong cuộc sống, trong từng khoảnh khắc, từng bước đi.
Hùng đã dần trở thành một tay đua xuất sắc, nổi tiếng không chỉ vì tài năng mà còn vì sự kiên cường và tình yêu đích thực dành cho đua xe.
Gara của hắn không chỉ là nơi sửa chữa xe mà còn là một không gian đặc biệt, nơi các tay đua trẻ đến học hỏi, nơi họ được truyền cảm hứng và động lực, giống như cách Hùng đã nhận được từ Hải Đăng.
Còn Hải Đăng, dù đã từ bỏ đường đua, nhưng trái tim anh vẫn luôn dành trọn vẹn cho Hùng.
Anh không chỉ là người thầy, người đồng đội mà còn là người bạn đời của Hùng. Họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống tràn đầy tình yêu và đam mê, nơi mỗi ngày là một chuyến hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Mỗi buổi sáng, khi Hùng thức dậy, người đầu tiên mà em nhìn thấy chính là Hải Đăng. Họ cùng nhau thưởng thức bữa sáng đơn giản nhưng ấm cúng, chia sẻ những câu chuyện về công việc và cuộc sống, về những kỷ niệm đẹp của thời gian đã qua.
Những lúc Hải Đăng không huấn luyện, họ lại dành thời gian bên nhau, cùng lái xe trên những con đường vắng, tay nắm chặt tay như thể không có gì có thể chia cắt được họ.
Năm năm sau, khi đứng trước một giải đấu quốc tế, Hùng không còn chỉ là một tay đua với khát vọng vươn tới đỉnh cao, mà em đã có một mục tiêu lớn hơn - chiến thắng để có thể mang lại niềm tự hào cho cả hai.
Em đã yêu Hải Đăng hơn bất kỳ điều gì trên thế gian này. Và chiến thắng không còn chỉ là một danh hiệu, mà là một lời cam kết, một lời hứa rằng họ sẽ mãi bên nhau.
Khi giải đấu kết thúc, em lại một lần nữa giành chiến thắng, nhưng thay vì tận hưởng niềm vui một mình, Hùng đi thẳng đến chỗ Hải Đăng. Đôi mắt em ánh lên niềm hạnh phúc nhưng cũng đầy sự trân trọng.
- "Anh là lý do em chiến thắng," Hùng nói, nắm lấy tay Hải Đăng.
Hải Đăng mỉm cười, đôi mắt anh lấp lánh ánh tự hào. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi khỏi trán Hùng, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi em.
- "Em đã chiến thắng vì em xứng đáng, vì tình yêu chúng ta. Không phải vì anh" Hải Đăng thì thầm.
Và họ lại cùng nhau bước ra ngoài, nơi ánh hoàng hôn đang buông xuống.
Họ không cần lời nói, chỉ cần có nhau. Những chiếc mô tô gầm rú, lao đi trên con đường dài phía trước, mang theo hy vọng và tình yêu.
Mọi thứ ngoài kia đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những khoảnh khắc yên bình khi hai trái tim hòa nhịp cùng nhau.
Mười hai năm trôi qua, dù đã thành công trong sự nghiệp và cuộc sống, Hùng và Hải Đăng luôn nhớ rằng, điều quan trọng nhất là họ đã tìm thấy nhau.
Không chỉ là những tay đua huyền thoại trên đường đua, họ còn là những người bạn, những người yêu thương nhau sâu sắc. Và họ sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời, dù con đường phía trước có dài hay ngắn, hạnh phúc hay thử thách, họ sẽ luôn bên nhau.
Với Hùng, Hải Đăng là lý do để vươn lên, là người thầy, người bạn đời, là mọi thứ cậu cần. Và với Hải Đăng, Hùng là niềm tin, là lý do để anh quay lại với đam mê, là người mà anh luôn muốn bảo vệ, yêu thương suốt đời.
Cùng nhau, họ không chỉ đi trên đường đua mà còn đi cùng nhau trên con đường cuộc sống, không chỉ là những tay đua, mà là những người yêu nhau vô điều kiện.
"Có lẽ, con đường dài nhất tôi từng đi không phải là những vòng đua, mà là hành trình cùng em. Dù chưa biết sẽ đi đến đâu, nhưng chỉ cần em ở đó, tôi không còn sợ gì cả."
__________________________________
Kem: hm...sao nhỉ, mẻ này là một idea bất chợt của Kem nhưng khi viết thì lại mang cho Kem một cảm giác hơi đau đáu. Vì sao hửm..có lẽ là vì Kem đã vô tình mang câu chuyện của bản thân vào đây
Mẻ hôm nay Kem không đặt quá nhiều cảm xúc nhưng khi check sạn thì Kem lại khá xao xuyến, có câu chuyện của Kem, có ẩn ý về cuộc sống của cả 2 bạn trong ý nghĩ của tớ 💙
Cảm ơn vì cậu đã ở đây và cảm ơn vì đã luôn ủng hộ và yêu thương tớ với hai bạn 💙✨
Và tớ là Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip