15.4

"Không Muốn...Con không muốn..." – Bạn nữ kia nghe đến đuổi học càng khóc lớn hơn.

Tiểu Vũ trong lòng tôi run lên còn các bạn nhỏ khác cũng có vẻ sợ hãi.

"Cũng không đến mức đó." – Mẹ bạn học Trần dù nói nặng lời nhưng cũng biết bị đuổi học là quá nặng cho một đứa nhỏ.

"Không phải dì không hài lòng việc bỏ qua cho em ấy quá dễ dàng sao?"

Lỗi của em tôi, nhận là được, không có gì cả, em ấy sai tôi liền nhận sai tôi sẽ nhận sai cùng em ấy, sau đó dạy lại cho em ấy, nhưng vết bầm trên người nó, tôi cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.

"Vũ...không muốn bị đuổi học" 

Em ấy không dám nói lớn. Em ấy ra đường luôn luôn tôn trọng tôi, nghe lời tôi, tuyệt đối không cãi lời tôi. Hôm nay cũng vậy, kể cả không muốn, em ấy cũng chỉ có thể nhỏ giọng phản kháng, em ấy sợ mọi người nghe thấy nó phản đối tôi thì tôi sẽ bị mất mặt, bị mọi người nói có một đứa em trai không nghe lời.

"Anh không quản được, em làm sai thì phải nhận lỗi. Nhận lỗi không phải chỉ nói một câu xin lỗi là đủ. Em phải được người kia chấp nhận tha thứ cho em mới là nhận lỗi. Kể cả họ có nói gì, làm gì đi nữa. Em làm sai, xin lỗi, người ta không muốn nhận lời xin lỗi của em không có nghĩa là họ ích kỷ hay xấu tính mà là em chưa đủ thành ý, không làm người ta nguôi giận được. Là tự em gây ra lỗi lầm, phải tự mình gánh vác"

"Tô Kiệt, em cũng đừng hù dọa em ấy." – Cô giáo khuyên nhủ.

"Em không dọa em ấy" - Lại hỏi - "Dì à, nếu tiểu Vũ bị đuổi học dì có đồng ý tha lỗi cho tiểu Vũ không?"

Người kia có lẽ nóng ruột con trai bị thương chứ không phải thật sự ghét tiểu Vũ, vì vậy nghe tôi đề nghị đuổi học tiểu Vũ liền ngập ngừng.

"Dì không quyết định được, vậy em quyết định thay mọi người nhé. Thành thật xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến mọi người. Tất cả đều là lỗi của tiểu Vũ. Em sẽ chịu trách nhiệm, tiền thuốc men và tiền học phí cả học kỳ này cho các em tham gia vụ này, còn tiểu Vũ, nếu mọi người không quyết định được, vậy em sẽ nộp đơn xin nghỉ học cho tiểu Vũ. Vậy liền vẹn cả đôi đường, mọi người không cần lo lắng chuyện tiểu Vũ sẽ bắt nạt bạn cùng trường nữa."

"Anh tiểu Vũ à, em vậy cũng quá không công bằng rồi, em còn chưa hỏi xem vì sao tiểu Vũ đánh người nữa. Với lại tiểu Vũ còn bị thương" - Dì Tiết kia khuyên tôi. 

"Đã đánh người rồi còn đòi người khác cho mình công bằng sao, cũng không thể nuông chiều trẻ con được. Không phải nhỏ liền không phân biệt được đúng sai. Đến, xin lỗi bạn lần nữa, đến khi nào bạn đồng ý tha lỗi cho em mới thôi"

Tôi vừa buông tay tiểu Vũ bạn nữ kia liền lôi kéo tiểu Vũ ra phía sau mình.

"Ai cũng không được bắt nạt tiểu Vũ. Anh là đồ xấu xa, anh không nghe tiểu Vũ nói, rõ ràng là tiểu Vũ bị bắt nạt, anh còn hùa theo họ ăn hiếp tiểu Vũ, anh xấu xa"

"Bát Nhất!"

"Cậu, không được, nói xấu, anh Vũ!"

"Là do anh cậu không nghe chúng ta giải thích, còn đòi đuổi học cậu" – Bạn nữ kia một hai mắng tôi, sau đó liền quay lại mắng luôn bạn học cùng lớp – "Các cậu là đồ con rùa, dám làm không dám nhận, rõ ràng là các cậu gây sự trước"

"Bát Nhất, ai dạy con mắng người như vậy hả?"

"Tớ không phải con rùa, là cậu mới phải"

"Còn không phải, không phải sao không giỏi nói đi, tại sao tiểu Vũ đẩy các cậu, đồ con rùa"

"Con bé kia, con ăn nói cho cẩn thận đấy nhé, không phải ỷ nhỏ muốn làm gì làm đâu"

"Xin lỗi chị nhiều, Bát Nhất mau xin lỗi mọi người!"

"Con không có nói sai, sao phải xin lỗi, họ không có chơi với tiểu Vũ, 5 người bọn họ lúc nào cũng kêu gọi bạn bè không được chơi chung với tiểu Vũ, nếu nói chuyện với tiểu Vũ sẽ bị bọn họ nghỉ chơi rồi còn trêu chọc nữa, không ai chơi với tiểu Vũ hết, bọn họ còn mỗi ngày đều trêu chọc tiểu Vũ, nói cậu ấy không bình thường, bệnh thần kinh, là tên nói lắp, còn nói cậu ấy không có cha mẹ đưa đón, là đồ con hoang..."

Dì Tiết nghe con mình nói đến đó giật mình che miệng đứa nhỏ lại.

"Dì xin lỗi, dì dạy con không nghiêm, để nó ăn nói bậy bạ. Mấy lời đó không được nói"

Tôi cũng không ngờ, tiểu Vũ ở trường lại chịu nhiều ấm ức đến vậy. Vậy mà mỗi lần tôi hỏi đều chỉ giấu trong lòng.

"Con không có nói bậy, bạn bè trong lớp đều nghe thấy, bình thường tiểu Vũ đều không phản ứng bọn họ, chỉ có hôm nay thôi, nhưng tiểu Vũ cũng không có đánh họ, tiểu Vũ chỉ đẩy Tuấn Khiết một cái thôi. Bọn họ liền 4 5 người lao vào xô tiểu Vũ ngã. Tiểu Vũ không có đánh trả mà"

"Con đừng có nói bậy, con của cô sao biết nói mấy lời đó được chứ?"

"Thật ra, thật ra,.."

"Có chuyện gì Hiếu Thần, em nói cô nghe xem, có chuyện bắt nạt bạn bè trong lớp tại sao không có ai nói với cô?"

"Thật ra trong 1 2 ngày đầu tiểu Vũ nhập học, em có nghe mấy bạn ấy trêu chọc tiểu Vũ, em cũng đã nhắc nhở rồi, sau đó thì không thấy nữa nên em nghĩ các bạn ấy đã dừng lại rồi, em không biết"

"Các cậu ấy sợ cậu nên chỉ chọn lúc không có cậu mà nói xấu tiểu Vũ thôi, cậu thì hay đến thư viện có biết gì đâu"

"Em xin lỗi cô, xin lỗi tiểu Vũ, anh đã hứa chăm sóc em mà không lại không quan tâm chuyện em bị bắt nạt"

Tiểu Vũ chỉ cúi gằm mặt. Rồi gật đầu nhè nhẹ.

"Đến đây với anh"

"Không được, cậu không được qua đó, anh cậu rất hung dữ"

Nếu không phải không khí đang căng thẳng, lại tức giận vì tiểu Vũ bị bắt nạt tôi thật sự muốn bật cười, tôi có hung dữ đến đâu cũng đâu thể ăn thịt tiểu Vũ, bạn nữ này cũng quá hài hước rồi.

Dĩ nhiên em tôi vẫn ngoan ngoãn về bên tôi rồi.

"Bạn bè nói xấu em, sao không về nói với anh?"

"Cũng, cũng không có gì"

"Không có gì mà đánh bạn? Cho dù là họ gây sự trước nhưng người ra tay đánh người vẫn là em, em có thể chọn cách nói cho cô giáo hoặc nói cho anh, dù sao, đánh bạn trước, vẫn là em sai, hiểu chưa?"

"Dạ hiểu!"

"Anh lại ăn hiếp tiểu Vũ, không phải tiểu Vũ mà" – Vừa nói tiểu Vũ sai, bạn nữ kia liền ngồi không yên nhảy xuống dậm dậm chân – "Tiểu Vũ không có thích bọn họ, không có phản ứng bọn họ. Là em thấy chướng mắt bọn họ, nói vài câu bọn họ liền nói em bênh vực cậu ấy là sai, bị lây bệnh của bạn ấy. Tiểu Vũ đâu có bệnh đâu, ai nói cậu ấy bị bệnh đều là xấu xa, em mắng họ, họ còn đẩy em, còn giật tóc em, nói em là đồ con gái, tiểu Vũ mới bênh em mà xô A Tường ra, không nghĩ A Tường ngã về sau đụng phải Tuấn Khiết nên Tuấn Khiết mới té vào bàn. Tiểu Vũ không có cố ý"

Giờ thì rõ rồi. Còn gì để nói nữa đâu.

"Chuyện như vậy, sao ngay từ đầu không nói?"

"Vũ xô bạn trước" - Tiểu Vũ chỉ biết nghịch nghịch góc áo, chột dạ nói.

"Lần sau có chuyện gì cũng phải nói cho anh trước được không?"

"Dạ!"

Giờ thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không khí có chút ngượng ngùng.

Dù sao họ cũng là người lớn hết rồi, nói xin lỗi với hai đứa trẻ như chúng tôi chắc có chút khó khăn đối với họ.

"Đến xin lỗi bạn đi em" – Tôi đành phải là người giải trừ không khí cứng ngắt đó.

"XIN LỖI CÁI GÌ MÀ XIN LỖI CHỨ" – Bạn nữ kia lại gào lên - "SAO LẠI BẮT TIỂU VŨ XIN LỖI RỒI"

Tôi thật sự có chút sợ công lực của cô bé ấy đấy. Đừng nói đây là bạn gái nhỏ của tiểu Vũ nha.

"Bát Nhất không được như vậy" – Thiệt sự hết cách với đứa nhỏ này.

"Không phải lỗi của tiểu Vũ mà"

"Đánh bạn chính là sai, tiểu Vũ, nhanh lên! Lúc nãy bạn còn chưa có tha lỗi cho em đâu"

Dĩ nhiên lần này người ta đâu dám làm khó làm dễ tiểu Vũ nữa.

Lần này đến lượt tôi rồi.

Mấy người mắng tiểu Vũ hơi bị nhiều rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip