19

"K... KIR? Sao cậu lại ở đây?"

Cậu ta không trả lời, chỉ nhìn tôi. Trông Kir mệt mỏi rõ ràng.

"Mau vào đi, sao trông cậu mệt mỏi dữ vậy?"

Tôi nghiêng người để Kir đi vào. Cậu ta kéo theo một cái vali to đùng. Tôi vội đi rót nước còn cậu ta thì ngồi ở sofa, tôi thấy cậu ta tự xoa xoa thái dương của mình.

Cạch... Tôi đặt cốc nước xuống, hỏi:

"Cậu sao vậy? Bị bệnh à?"

"Không!" – Kir uống nước rồi mới trả lời, dù vậy giọng cậu ấy vẫn rất khàn – "Giữa đường đi chuyến bay gặp vấn đề, trì hoãn khá lâu."

"Tôi muốn đi tắm, đồ tôi đặt sắp được đem đến rồi, nếu tôi chưa ra thì cậu ra nhận giúp tôi, đã thanh toán rồi!"

"Ê... này!"

Xong cậu ta liền thẳng một đường đi vào nhà vệ sinh.

Nhà tôi mà ông tự nhiên dữ vậy đại ca?

Một hồi tôi mới chợt nhận ra: "Này, Kir! Cậu còn chưa lấy quần áo nữa đấy!"

Tôi gõ cửa nhà vệ sinh hỏi: "Kir?"

"Lấy giúp tôi! Ngăn lớn thứ hai đựng đồ mặc ở nhà, bộ nào thoải mái là được. À mà, nhà cậu có khăn tắm riêng không?"

"À, có, có mấy cái trong ngăn tủ trên cùng bên tay trái ấy. Bàn chải đánh răng với một số dụng cụ vệ sinh cá nhân khác cũng ở trong đó, là dành cho khách, lâu rồi nên hơi bị cũ nhưng chưa có ai dùng đâu, cậu cần thì dùng tạm đi."

"Cảm ơn!"

Tôi vừa định đi lấy đồ của cậu ta thì:

"À, Eric?"

Giọng cậu ta lại vọng ra từ sau cánh cửa:

"Đồ lót nằm trong ngăn nhỏ bên trong của ngăn đó luôn."

Đồ... đồ lót?

Tôi suýt vấp ngã. Tới đồ lót cũng bắt ông đây lấy cho cậu???

Lúc tôi còn đang soạn đồ cho cậu ta thì lại có tiếng chuông cửa. Là đồ Kir đặt được mang đến, một cái hộp quà khá to. Tôi cũng chẳng quan tâm nó là cái gì lắm, chỉ đặt nó lên bàn rồi đem đồ vào cho cậu ta.

Cốc...cốc...

Gõ cửa mấy lần mà cậu ta không mở cửa, tôi đẩy cửa thì thấy Kir không khóa.

Tôi đi vào, chắc cậu ta còn đang ngâm nước chứ đâu.

"Nè, tôi để đồ của cậu trên bồn rửa mặt nha"

"Không cần! Tôi ra rồi."

Cậu ta mở cửa.

Tôi nhìn nhìn.

Đm! Body ngon vậy đại ca?

Kir chưa mặc quần áo, cả người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông. Tỷ lệ cơ thể cân xứng, chưa phát triển hoàn toàn nhưng trên cơ thể đã dần có những đường nét đầu tiên. Nước rỏ giọt từ trên tóc cậu ta xuống, theo từng nhịp thở ngực cậu ta phập phồng theo. Trên bụng cũng hình thành những múi cơ, chưa quá rõ ràng nhưng chắc chắn là ngon lành hơn bụng nước lèo của tôi rồi. Thiệt là, người với người sao mà cách biệt xa thế không biết.

"Lau nước miếng đi!"

Cái tên này?

Tôi thấy hơn mất mặt, ném quần áo vào ngực cậu ta, có chút mất tự nhiên nên nói hơi nhiều chút: "Nước miếng cái đầu cậu. Mắc gì phải chảy nước miếng, có cái gì trên người cậu có mà tôi không có đâu, mắc gì phải ghen tị."

"Ừ!" – Kir tiến đến gần, ừm... hơi bị gần quá.

"Nè... nè!" – Mặt cậu ta đã phóng to cực đại trước mặt tôi rồi. Tôi muốn đẩy ra nhưng nghĩ đến cậu ta không mặc quần áo, chạm trực tiếp cũng thấy kỳ.

"Cái gì cũng có, chỉ, khác, kích thước thôi!"

Sau đó cậu ta quay đi, đóng cửa lại để thay quần áo.

"K... kích... kích thước?"

Cậu ta nói cái gì vậy?

Sao đó tôi bừng tỉnh, tên này???

"NÈ! Đang coi thường tôi đấy hả? Có muốn so một lần không?"

Lúc cậu ta mở cửa ra lần nữa thì đã mặc xong quần áo rồi.

"Cũng được! Để tối nay đi."

"Cậu... cậu... "

Tôi thật sự không thể nói nên lời luôn. Cậu ta nói chuyện cũng quá... quá 18 cộng rồi.

"Cậu vẫn ở phòng cũ đúng không?"

"Ừ, sao vậy?"

"Tôi vào ngủ chút nhé?"

Đặt câu hỏi chi rồi đi thẳng vô phòng tôi luôn vậy đại ca?

"Này... này... hay là ăn gì đó đi rồi đi ngủ, có cháo đó."

"Chắc là sau khi thức dậy vậy, hiện tại tôi có chút nhức đầu."

"À, được, vậy cậu đi ngủ trước đi. Vali tôi tạm cất giúp cậu."

"Cảm ơn!"

Nói chuyện với Kir xong tôi mới vội vào bếp, bắt lửa lên cho cháo nóng hơn chút. Cũng gần 11 giờ rồi, quá trưa, phải gọi tiểu Vũ dậy thôi. Chỉ là không ngờ lúc tôi vào thằng bé đã dậy từ lúc nào.

Nhóc nằm trên giường, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà.

"Sao em dậy mà không gọi anh?" – Tôi vội đến sờ trán nhóc – "Cảm thấy trong người thế nào rồi?"

"Vũ... khỏe rồi!" – Tiểu Vũ khịt khịt mũi, nói.

Giọng em khàn cực kỳ, có lẽ vì đã khóc suốt một đêm.

Tiểu Vũ ấm ức nói với tôi: "Vũ dậy, mà... mà không thấy, anh đâu."

"Thôi, ngoan ngoan, anh đi hâm cháo cho tiểu Vũ mà. Dậy mà không chịu gọi anh một tiếng còn bày đặt làm nũng nữa."

Tôi ôm nó dậy, mang cái cục nợ này đi thẳng vào nhà vệ sinh.

"Vũ, không thấy, anh, đâu hết." – Nhóc con lại ủy khuất tổ cáo.

"Rồi, rồi, là lỗi của anh, không chịu chăm sóc tiểu Vũ kĩ lưỡng, hại tiểu Vũ dậy mà không thấy anh, tủi thân rồi. Bây giờ mình đi rửa mặt rồi ăn cháo nha, bụng chắc đói meo rồi, hôm nay nướng tới 11 giờ luôn."

Tôi kéo cái ghế trong nhà vệ sinh cho tiểu Vũ tự đứng lên đánh răng rửa mặt. Rồi đi ra dọn đồ ăn cho nhóc. Tiểu Vũ rất tự giác, đánh răng rửa mặt xong liền lon ton chạy vào bếp, ngồi chờ ăn.

"Hôm nay chỉ có nhiêu đó thôi, em vừa mới sốt chỉ có thể ăn thanh đạm thôi!"

"Vũ, ngủ quên, bỏ học luôn!"

"Haha, còn nhớ nữa hả? Anh đã xin nghỉ cho em rồi."

"Cảm ơn biểu ca!"

Tôi gõ đầu nó một cái: "Còn cảm ơn anh nữa, ngốc chết đi được!"

-------

Haha hôm nay có quá nhiều thứ....

--------

Tui định chuyển sang facebook viết rồi, cũng lập blog rồi, tui định đăng từ đầu đến cuối mà mới đăng tới chương 10 đã lười mà quay lại đây. Với lại giao diện của facebook dùng để đọc truyện cũng khó chịu làm tui phân vân quá. 

Cái nết tui đã không tốt mà viết bên này bị copy thì quạu, mà viết bên FB thì không hợp mắt. Hết biết đường tính. o(一︿一+)o

Ví dụ tui dọn hẳn nhà sang qua FB thì còn gặp mọi người không? ಠ﹏ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip