Chương 7- phần 1
Chương 7: Buổi tiệc từ thiện
Vương Vượng Vượng rất sợ hãi mình bị bại lộ, cô ngủ cũng chẳng ngon lành gì, cứ mãi lo suy nghĩ. Hai mắt đều thâm đen, vì thế ban ngày cô rất buồn ngủ, sau khi ăn trưa thì làm tổ trên sofa nghỉ ngơi, nhưng lại bắt đầu nằm mơ...
Chung Thanh Văn đi ra thấy Vương Vượng Vượng như thế, anh đi qua khẽ đẩy cô một cái: "Ngoài này lạnh, vào phòng nằm đi."
Vương Vượng Vượng đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người chạm vào mình, vì thế cô ôm gối che đầu, uốn éo qua lại, miệng than thở nói: "Con không muốn tới trường...con không muốn tới trường..."
"..."
"Ơ..."
"Đầu óc hỏng rồi ư?" Chung Thanh Văn nói, "Tỉnh dậy đi."
"Hở?" Lúc này Vương Vượng Vượng mới tỉnh táo lại.
"Rốt cuộc cô không thích lên lớp bao nhiêu hả?"
"..."
"Thời trung học đã qua bao nhiêu năm rồi..."
"..."
"Đúng rồi," Chung Thanh Văn lại hỏi, "Tôi thấy cô chắc là lính mới giúp việc."
"...?"
"Vậy mấy năm trước cô làm gì?"
"..." Vương Vượng Vượng cảm thấy việc giả dạng thật chẳng dễ dàng. Nói không chừng sau này sẽ tuyên bố nhiệm vụ thất bại. "Tôi..." Vương Vượng Vượng lo lắng, rốt cuộc nói thế nào mới tương đối thích hợp đây.
Phía Chung Thanh Văn căn bản không cho cô đủ thời gian, anh lại hỏi tiếp: "Khó trả lời vậy sao? Không phải làm chuyện gì trái pháp luật chứ?"
"Sao có thể được..."
"Tôi cũng cảm thấy không giống." Vương Vượng Vượng muốn nói với Chung Thanh Văn, việc này không thể nhìn tướng mạo. Trước kia Vương Vượng Vượng thực tập tại một đơn vị, trong căn tin có một ông chú, tính tình rất tốt thân thiện, lúc người ta gọi cơm đều tươi cười, thấy người là hỏi: "Hôm nay muốn ăn gì? Bạn của tôi!" Kết quả có một ngày đột nhiên biến mất không thấy, sau đó đồng nghiệp nói, ông ta bị cảnh sát bắt đi, lại là một ông trùm ma tuý, trong cốp xe tìm được 10 kg thuốc phiện, làm việc ở đây cũng chỉ vì qua mắt người khác mà thôi, lúc ấy thật là không ai dám tin.
"Tôi..." Vương Vượng Vượng nói, "Ăn bừa bãi chờ chết*..."
(*) ý chỉ chẳng muốn làm gì cả, an phận
"..."
"Sau đó tôi chợt phát hiện, không thể vớ vẩn chết như thế... cuộc sống vẫn rất đặc sắc..."
"..." Chung Thanh Văn hình như tin lời cô. Vương Vượng Vượng cảm thấy đặc biệt áy náy. Cô suy nghĩ, đợi khi hai tháng kết thúc, cô nhất định giải thích đàng hoàng với Chung Thanh Văn còn có ông bà của anh. Mà hiện tại cô nỗ lực làm tốt nhất, ít nhất nhanh nhẹn như người giúp việc thực sự và chuyên nghiệp, không thể để Chung Thanh Văn và người nhà của anh bị ảnh hưởng bởi bài luận văn. Tới ngày tất cả chân tướng rõ ràng, Vương Vượng Vượng hy vọng Chung Thanh Văn và hai cụ có thế nói với mình: hoá ra là vậy, nhưng cũng không sao, cô hoàn thành công việc rất tốt, chúng tôi luôn muốn cảm ơn cô. Nói vậy, mới có thể xem như một kết thúc khiến người ta hài lòng. Vương Vượng Vượng cũng đang cố gắng làm vậy. Tuy rằng làm việc tốt thế nào chăng nữa, đối với việc nghiên cứu cũng sẽ không có tác dụng gì, nhưng Vương Vượng Vượng không muốn chỉ ứng phó cho qua.
Cô suy nghĩ, ngày nào đó rời khỏi, Chung Thanh Văn và hai cụ sẽ không cảm thấy hối hận vì lúc trước đã mời mình làm, mà nghĩ rằng: tuy rằng không biết sự thật, bị che đậy trong bóng tối, nhưng vẫn không cảm thấy đó là quãng thời gian khó chịu. Đang rối rắm cô chợt nghe Chung Thanh Văn hỏi: "Đó là cái gì?"
"Hả?" Vương Vượng Vượng theo tầm mắt anh nhìn qua, "À...sổ ghi chép."
"Sổ ghi chép?"
Đây là quyển sổ nhỏ để Vương Vượng Vượng ghi lại một số thông tin, là một vài bí quyết nhỏ của việc nhà hằng ngày. Ví dụ như, nhiệt độ pha trà tốt nhất là 70 độ. Bởi vì có một số vật chất ở 60 độ có lợi cho sức khoẻ mới có thể hoà tan, mà một số khác ở 70 độ sẽ bị biến đổi. Hơn nữa, nếu quá 70 độ, mùi vị sẽ rất đắng. Vì thế, nếu muốn duy trì dinh dưỡng và mùi hương trong lá trà thì phải lựa chọn thời cơ thích hợp, trước tiên đổ nước sôi vào phích nước nóng, sau khi nguội một chút hẵng dùng.
Lại chẳng hạn như, quần áo phải tách ra giặt mới được. Đồ len phải dùng nước lạnh, vải lụa phải dùng nước nóng.... Hoặc là nói, làm sao mua được cá tươi. Da phải sáng bóng, vẩy cá còn đầy đủ, một ít chất lỏng trong suốt, lưng cá rắn chắc có tính đàn hồi, mắt cá trong suốt, hàm cá đỏ tươi, bụng dẹp...
Cô không có bao nhiêu kinh nghiệm, đành phải nhờ tra cứu sách báo và ghi chép lại cách tốt nhất. Vừa rồi, Vương Vượng Vượng nghe trong tivi nói loại thịt và rau quả nào phối hợp với nhau sẽ tốt cho sức khoẻ của người cao tuổi, cô liền viết xuống.
Trước đó có một kỳ tiết mục nói về các loại ẩm thực cho người bệnh, Vương Vượng Vượng cũng ghi chép lại. Dựa vào tình trạng sức khoẻ của hai cụ Chung mà chọn cách làm. Hiện tại lại học cách riêng chăm sóc người già, tổng hợp hai cái lại, cũng không thiếu nhiều...
Nhưng... Vương Vượng Vượng nhìn một chút, nói món ăn cần thanh đạm, Chung Thanh Văn nên chịu khổ một tí...
Thấy Chung Thanh Văn có vẻ tò mò, Vương Vượng Vượng đưa quyển sổ cho anh: "Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu..."
Chung Thanh Văn lật trang giấy, xem từng tờ một, cuối cùng anh nhìn cô với ánh mắt khác với mọi ngày.
"...?"
Chung Thanh Văn trả quyển sổ lại cho Vương Vượng Vượng: "Cô cũng rất chú tâm."
"Đương nhiên rồi..." Vương Vượng Vượng vui rạo rực.
"Cái này đáng ghi nhận." Chung Thanh Văn nói, "Cô đều dựa vào những điều trong đó mà làm à?"
"Đúng vậy."
"Biểu hiện không tồi." Chung Thanh Văn nói, "Cho cô tự thưởng mình đó."
"...Hở?"
"Cô muốn cái gì?"
"..." Vương Vượng Vượng do dự.
"Cứ nói đi."
Thật sự cái gì cũng có thể chứ —— Vương Vượng Vượng há mồm: "Tôi muốn anh..." Chủ nhật ở nhà ——
"Cô muốn tôi?"
Trong lòng cô lặng lẽ nói tiếp nửa câu sau: chủ nhật ở nhà —— Nhưng Chung Thanh Văn hiển nhiên không biết thuật đọc tâm. Anh nhíu mày: "Cô phát điên gì đó?"
"Uhm..." Vương Vượng Vượng nói, "Tôi nói là...Tôi muốn anh giúp tôi một việc..."
"Việc gì?"
"Buổi tiệc từ thiện hôm chủ nhật, anh có thể đi, nhưng không đi cũng được, chỉ là vì không có việc nên anh mới quyết định tham dự phải không?" Chung Thanh Văn đã từng nói, người đồng sáng lập cũng có thể đi...
Chung Thanh Văn khoanh tay: "Đúng."
"Vậy..." Vương Vượng Vượng vất vả suy nghĩ, "Anh có thể giúp tôi đi đón một người bạn không? Đây là khích lệ lớn nhất đối với tôi."
"...?"
"Nhờ anh đó..." Vương Vượng Vượng suy nghĩ, nếu anh đồng ý, cô đành phải để bạn học thời trung học của mình hy sinh một chút, tối chủ nhật chạy tới nhà ga giả vờ từ chỗ khác đến đây, rồi để cho Chung Thanh Văn đón về...
Chung Thanh Văn gật đầu: "Tôi bảo người khác đi đón."
"Người khác..."
"Yên tâm, rất đáng tin."
"..." Vương Vượng Vượng cúi đầu, "Quên đi..." Cô chẳng tìm được lý do gì để Chung Thanh Văn đích thân đi. Hơn nữa, cảm giác nói dối thật sự quá tồi tệ. Vương Vượng Vượng bỏ cuộc.
"Đúng rồi." Chung Thanh Văn đột nhiên nhớ tới gì đó mới nói, "Tôi có một cái ví tiền, cho cô nhé."
"...Ồ?" "Lúc ấy tôi từ Pháp mang về cho mẹ tôi, bà cũng không sử dụng mấy lần, ngại màu sắc tươi quá, không thích hợp với tuổi của bà."
"À..."
"Tôi vẫn còn giữ, không dùng tới, cô cầm đi."
"Ặc..."
Chung Thanh Văn vào phòng lục lọi hồi lâu, rốt cuộc tìm ra: "Này."
Vương Vượng Vượng nhìn một chút, là nhãn hiệu có tiếng. "Lúc mua nhân viên cửa hàng nói là da nguyên chất, cần bảo dưỡng cẩn thận. Không thể phơi nắng, không thể đụng vào nước, không thể va vào đồ vật sắc nhọn, không được tiếp xúc với thuốc chất hoá học. Vì thế, không thể dùng vào ngày nắng và trời mưa."
"Ha ha," Vương Vượng Vượng cười nói, "Anh mua một ông bố..."
"..."
"Còn phải cẩn thận chăm sóc như vậy..."
"..."
"Tôi có một ông bố là đủ rồi, cho tôi thêm một cái nữa tôi cũng không cần..."
"Thật sao?" Chung Thanh Văn nói, "Cái này không rẻ đâu."
"Tôi biết mà." Cô nói, "Nhưng tôi không dùng tới, tôi cần đồ đắt tiền như vậy làm gì? Chỉ lãng phí mà thôi. Anh nên tặng cho người mình thích đi." Túi xách của Vương Vượng Vượng thực ra chính là một cái thùng rác, bởi vì cô sẽ giữ tùm lum thứ, ví dụ như hoá đơn siêu thị, giấy dán ghi chú, đồ ăn, chai nước, thẻ giảm giá... Tất cả đều ném vào một chỗ. "Hơn nữa ví tiền màu đỏ rò rỉ tiền tài... hì hì." Vương Vượng Vượng nói. "Cô có bao nhiêu tiền chứ?"
"Không có mới càng phải quý trọng hơn..."
"..."
"Không sao cả." Vương Vượng Vượng nói, "Tôi vốn không nên nhận phần thưởng của anh."
"...?"
"Tất cả những điều này đều là việc tôi phải làm."
"...?"
Vương Vượng Vượng lắc đầu: "Sau này anh sẽ biết."
"Được rồi." Chung Thanh Văn nhìn cô, cũng không hỏi lại. ......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip