CHƯƠNG 6
Nhưng ông trời đúng thật không bất công. Trong khoảng thời gian buồn bã, lại có người tìm đến bên cạnh đồng ý nghe Hạ tâm sự. Đó là Hùng, bạn học cùng lớp năm ngoái của Hạ. Anh đã để ý Hạ ngay từ lúc đó, nhưng lại quá tự ti với bản thân: "Biết bao người theo đuổi còn không được, làm sao đến lượt mình". Học chung lớp năm ngoái còn không thể bắt chuyện, gặp nhau cũng chỉ chào hỏi xã giao thì năm nay tách lớp gần như mất hết cơ hội. Bởi vậy anh cứ mãi chôn chặt mối tình đơn phương, nhìn thấy cô vui vẻ mỗi ngày cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên trong những ngày gần đây Hạ không nở nụ cười bao giờ, cô như trở thành con người khác, thu mình lại, khép kín với cả xã hội xung quanh. Hùng thấy vậy cũng không vui, trong lòng lo lắng, rất muốn tìm cách bắt chuyện nhưng lấy cớ gì bây giờ?
Có câu nói thế này: "Có phải thực sự duyên phận đã được trời định rồi hay không, hay tất cả là do con người tự tạo?" Đã không có duyên thì phải tự tạo, trùng hợp nhiều lần tất sẽ thành duyên.
Hùng đã quyết tâm không để mình phải hối hận về sau. Anh hỏi ra được chỗ Hạ hay lui tới học bài, là một quán nước gần trường. Từ ấy anh bắt đầu đến đó thường xuyên hơn, rồi cũng đến lúc hai người gặp nhau.
Vào quán, Hùng chọn chỗ gần nhất với góc bàn mà Hạ thường ngồi rồi đợi. Một lúc sau, Hạ cũng vào, đi thẳng một mạch vào chỗ ngồi quen thuộc rồi lấy tập sách ra. Hùng lấy hết can đảm, gọi:
-Ủa, Hạ đúng không?
Hạ nghe gọi giật mình nhìn lên thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
-Hùng đấy hả, lâu rồi không gặp nhau nhỉ - nói rồi mỉm cười xã giao.
-Bạn cũng hay học bài ở đây à?
-Uhm, chỗ này gần với yên tĩnh, mình học ở đây cũng lâu rồi. Còn bạn, mình chưa thấy bạn đến đây bao giờ.
-À, mình cũng mới phát hiện ra chỗ này gần đây thôi, đúng như bạn nói, yên tĩnh học bài thích thật.
Hạ lại mỉm cười. Anh cảm thấy không nên để không khí quá yên lặng, bèn nói tiếp:
-Hay là học bài chung nhé?
Hạ hơi bối rối trước lời đề nghị đột ngột từ người bạn không thân mấy, nhưng cũng đồng ý. Hùng nén vui mừng, nhanh chóng mang cặp đến ngồi cùng bàn với Hạ. Lần đầu tiên anh được ngồi gần người con gái mình thích đến thế, trái tim anh đập lộn xộn trong lồng ngực, nhiều lúc như muốn nhảy cả ra ngoài. Suốt buổi Hạ chỉ im lặng học bài, Hùng lén nhìn cô muốn rách cả mặt nhưng lại sợ làm phiền nên thôi. Cho đến khi Hạ chuẩn bị ra về, hai người cũng không tiến triển gì thêm. Hùng lại lấy hết dũng khí, nói ra một lời "hò hẹn":
-Mai gặp lại nhé.
Lần này Hạ không bất ngờ nữa mà gật đầu ngay, rồi ra về.
"Thu đi để lại lá vàng
Hạ đi để lại muôn ngàn nhớ thương."
Hùng ngồi lại, cảm giác như vừa bước lên chín tầng mây, chưa thể nào xuống được, mà thật ra là vì chưa muốn xuống. Mặc dù chuyện chưa có gì nhưng cũng đủ để anh tưởng tượng mãi khung cảnh đẹp đẽ trong những ngày tới. "Làm sao để bớt im lặng nhỉ, phải bắt chuyện thôi, nhưng mà nói gì bây giờ?" Những câu hỏi tương tự cứ xoay vòng trong đầu đến chiều lúc nào không hay. Anh cười: "Về thôi".
Cứ như vậy, một tuần, hai tuần rồi ba tuần, số lượng tin nhắn ngày càng tăng, những buổi gặp mặt ngày càng nhiều. Hùng chủ động giải quyết giúp Hạ những bài tập khó, anh còn cố tình tạo ra những lần vô tình chạm mặt trong trường, chỉ cần một câu chào của Hạ thôi cũng đủ khiến anh vui vẻ cả ngày.
Hùng cũng dạn dĩ hơn so với những lần gặp đầu tiên, các cử chỉ, hành động thể hiện sự quan tâm cũng ngày một nhiều khiến Hạ trong lòng cũng có chút không yên. Nhưng biết làm sao được, ngày thi đã gần kề, phải tập trung ôn tập. Hùng có lẽ cũng biết điều đó nên chưa có động tĩnh gì khác.
Rồi cuối cùng cũng đến ngày đó, ngày mà các sĩ tử phô bày toàn bộ kiến thức đã miệt mài suốt mười hai năm đèn sách.
Hạ dù đã cố gắng ôn tập suốt thời gian qua song kết quả vẫn không như mong đợi, cô không đậu nguyện vọng một, dù vẫn còn những nguyện vọng khác nhưng Hạ có ý không vui, cảm thấy bản thân sao vô dụng quá, có việc học thôi cũng không làm tốt được.
Về phần Hùng, Linh và Thương thì không có vấn đề gì, nhưng Hùng vẫn không thể vui vẻ hoàn toàn, anh buồn nỗi buồn của Hạ, đã toan tìm Hạ tâm sự nhưng kì thực, Hạ lần này lại là người chủ động. Phải chăng những đau thương dồn nén quá lâu nay lại bật ra như một hành động phản kháng?
Hạ trút hết toàn bộ tâm sự từ chuyện bố mẹ mất, bị người bạn thân quay lưng, bị họ hàng xa lánh đến tận chuyện thi cử lần này. Hùng chỉ im lặng lắng nghe, song sau khi nhận thấy được tình hình nghiêm trọng của câu chuyện, Hùng chạy ngay đến nhà Hạ. Hạ thấy Hùng đến cũng rất bất ngờ.
-Ông có chuyện gì hả?
-Đâu, tại tui thấy bà tâm trạng quá nên...lo.
-Trời, có gì đâu.- Hạ phì cười. Lâu quá tui chưa tâm sự với ai nên vậy đó mà, ông có phiền không?
-Không phiền, không phiền. Được vậy thì tốt. Tui sợ bà nghĩ quẩn.
-Tui không tới mức đó đâu.
Sau vài phút im lặng, Hùng như nghĩ ra điều gì.
-Hay là lên đây tui chở bà đi vòng vòng thành phố chơi cho khuây khoả, học mệt rồi phải xả hơi đi chứ.
Hạ ngần ngừ một hồi, Hùng lại hỏi:
-Sao vậy, không tiện hả?
-Đi thì đi. - Hạ đáp bằng giọng quyết đoán.
Khí trời đúng thật mang đến cảm giác thật sảng khoái! Cảm tưởng như mỗi làn gió lướt qua kéo theo luôn cả một phần lo âu biến mất. Hùng cứ chạy, Hạ cứ ngồi sau, không nói một lời, cuối cùng dừng lại ở một công viên gần bờ sông. Dòng nước lững lờ trôi phản chiếu hình ảnh những áng mây trắng nhẹ nhàng bay trông thật yên bình. Đây đúng là nơi giúp tâm hồn ta được thư giãn đáng kể. Hạ dường như đã vui vẻ lại được một chút.
-Cảm ơn ông nha, tui thấy đỡ hơn rồi.
Hùng không đáp mà nhìn Hạ mỉm cười trầm tư, có vẻ anh đang bận suy nghĩ điều gì. Bât chợt, anh lên tiếng:
-Hạ, từ nay về sau tui muốn là người lắng nghe bà tâm sự, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng bà và là chỗ dựa mỗi khi bà cảm thấy khó khăn. Vì vậy...vì vậy… bà cho tui cơ hội, làm bạn trai của bà nha.
Hạ ngại ngùng cúi mặt lí nhí, như đang tự mặc cảm về bản thân.
-Nhưng tui đâu có gì tốt, sao ông lại thích tui chứ?
-Vì bà là bà thôi.
Lời nói của Hùng nhẹ như gió thoảng, thổi vào tâm hồn chai sạn của Hạ một sức sống mới. "Vì mình là mình ư? Mình đủ tốt để nhận được tình cảm của một người như Hùng ư?". Cô suy nghĩ rồi vô thức trả lời kèm theo hai hàng nước mắt.
-Ừ.
Hùng như không mong chờ gì hơn. Anh ôm chầm lâý Hạ, an ủi:
-Không sao đâu có tui đây rồi. Yên tâm nhé!
Hạ lại càng nức nở hơn. Đã bao lâu rồi cô gái này chưa khóc nhiều đến như thế nhỉ? Cô đã phải gồng mình chống lại sự quay lưng của tất cả mọi người xung quanh, kể cả người bạn thân nhất, để tiếp tục vươn lên sau mất mát trong một thời gian dài, biết bao lo âu, buồn bã như dồn nén lại để rồi giờ đây phá vỡ vỏ bọc tuôn cả ra ngoài. Hùng cũng như không nén nổi cảm xúc, đặt nhẹ lên môi Hạ một nụ hôn, tuy rất khẽ thôi nhưng cũng đủ để ghi nhớ cả đời.
Nụ hôn đầu của họ đã trao đi như thế đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip