Anh đừng ôm chó nữa. Ôm em đi này!!!

Quan hệ của tôi và Tề Lạc Minh rất tốt, chỉ khi một buổi tối mát mẻ, anh ta lại tỉ ta tí tởn, ôm ôm ấp ấp, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào nó, không thèm nhìn tôi đang ngồi ở sofa ấy nữa chứ. Tôi thầm nghĩ

"Ôi! Mình đã tốn công sức tống nó ra khỏi nhà. Thế mà vẫn mặt giầy mà quay về đây!!".

Tôi vội chạy đến trước mặt chồng nói:

- Sao anh lại đem nó về!!

Anh mỉm cười âu yếm nó trong vòng tay mà nói:

- Anh nhớ Byoentae ! Nên rước về đây!!
Tôi nhăn nhó, nũng nịu, kèm vài cái hắt hơi mà nói:

- Anh!! Không phải em đã nói em .... Hắccc,,,xì.  ... Bị dị ứng với.... Hắccc.....xì     với lông chó sao??

Anh nhìn tôi bình thản mà nói:

- Thế thì em chịu khó đeo khẩu trang đi!!

Anh bỏ lại tôi đang ầm ĩ nhảy dựng dựng vài cái rồi ngồi xổm xuống đất than trời trách đất, mà ôm cục bông màu trắng tuyết kia đi lên phòng.

#1
Thật ra Byoentae là một chú chó mà Tề Lạc Minh tặng cho tôi lúc tôi du học trở về. Tôi và anh cả hai đều rất thích chó con, tôi thì thích giống Alaska, còn anh là giống Pug. Nhưng lại chọn giống Poodle.

Tôi thắc mắc hỏi anh thì anh chỉ trả lời nhẹ nhàng, thư thái, như đúng rồi.

" Là đó duyên phận em à, em không thấy nó đáng yêu sao".

Vâng!! Lúc đó thì đáng yêu thật. Và Suốt ngày Tề Lạc Minh chỉ quấn lấy nó. Đến lúc lấy nhau tôi tống nó sang nhà cha mẹ tôi và diện cớ mình dị ứng với lông chó. Bây giờ thật sự muốn băm băm băm......  Có lẽ vị trí nữ chủ nhân nhà này chắc thuộc về Byoentae ư và tôi sẽ bị nó tống ra đường.

Tôi phải tống nó ra đường càng sớm càng tốt.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Tôi bị sốt nằm lì trên giường như xác chết vậy.

Nghe tiếng cửa phòng, tôi cố gắng xem là ai. Tôi nũng nịu trên giường nói:

- Chồng! Em bị cảm rồi. Anh chăm sóc em đi!

Anh đứng trước cửa mặt không đổi sắc nói:

- Hình như còn một liều thuốc cảm. À ( vuốt ve Byoentae) Byoentae uống hôm bửa rồi. Đúng không Byoentae!

" Gâu...gâu.."

Ôi nhìn cái mặt mãn nguyện của nó khi được anh vuốt ve kìa. Còn ánh mắt nó nhìn tôi như khinh bỉ vậy. Tôi lẫm bẩm:

- Ôi trời!!! tôi sắp ngất rồi. Tôi đi đây. Hai người hạnh phúc nha.

Thế là tôi ngủ một giấc đến chiều. Anh nhìn thấy tôi ngủ, mỉm cười bế Byoen Tae ra ngoài và nói với nó:

- Byoen Tae cùng ba đi mua thuốc cảm cho mẹ nào!!.

Byoen Tae: Gâu..gâu!

#2.
Tôi đang ngồi trên giường xem tin tức và giải quyết một số vấn đề công việc. Anh cầm cốc sữa đi vào. Tôi mỉm cười giả bộ từ chối nói:

- Anh à! Anh không cần phải vất vả pha sữa cho em thế đâu! Nhưng em sẽ không phụ lòng của anh!

Anh vẫn không nói gì, tôi ngẩn đầu liền thấy anh đang cho Byoen Tae uống sữa.

#3.

- Hàn Khả Tư!!!!!!!

Tôi đang ở nhà bếp nghe tiếng gọi liền giật mình. Ông chồng của tôi khi có chuyện gì thì luôn gọi cả tên và họ của tôi ra. Thầm nghĩ có chuyện không hay không nên chậm trể. Tôi liền đi ra phòng khách, liền thấy anh buồn buồn ôm Byoen Tae. Tôi thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì sao??

Anh nhìn tôi như mếu máo nói:

- Byoen Tae hình như không được khoẻ, em nhìn xem có phải là đã sốt rồi đúng không??

Nghe anh nói tôi quan sát Byoen Tae, quả thật nhìn nó hơi khác thường. Anh đau lòng nói:

- Tội nghiệp con bé. Sao nó chịu được chứ! Hay anh hôm nay không đi làm vậy.

Tôi ngạc nhiên, lửa như muốn phát hoả vậy.

Mấy hôm trước vợ anh sốt anh có nghỉ không? Byoen Tae chỉ sốt một chút đã bấn loạn như thế.

Nhưng mà hôm nay, có cơ hội duy nhất ngàn năm có một này để dạy dỗ Byoen Tae một trận thì làm sao có thể để anh ở nhà được. Tôi lại an ủi anh:

- Chồng này! Không phải anh là bác sĩ thú y sao? Hôm nay anh nghĩ những con vật đáng yêu đang bị bệnh chờ anh cứu chữa thì sao? Anh không nên vì Byoen Tae mà bỏ chúng nó như vậy. Em tin Byoen Tae sẽ hiểu cho anh.

Anh nhìn tôi hình như là đang suy nghĩ thì phải, tôi tiếp tục nói:

- Nếu anh không an tâm bỏ Byoen Tae lại, thì em hôm nay sẽ chăm Byoen Tae được không?

Anh không tin đưa mắt nhìn tôi, nói:

- Em hôm nay không đi làm à!

Tôi gật đầu và ưởn ngực nói:

- em xin cam đoan với anh sẽ chăm sóc Byoen Tae thật tốt. Anh cứ yên tâm.

Anh gật đầu, xoa đầu tôi nói:

- Anh không tin em cho lắm.

Tôi phát quạo. Giành lấy Byoen Tae trên tay anh và đá anh văng ra ngoài cửa rồi nói:

- Anh yên tâm em sẽ không bạt đãi Byoen Tae của anh đâuu. Vậy nên cứ yên tâm đi làm đi nha.

Sau đó là............

Tôi nhìn Byoen Tae nằm ở một chỗ, trên tay cầm một ống tiêm thật to kèm nụ cười nguy hiểm càng đậm. Nó hình như nhận được mùi nguy hiểm, liền thục lùi về sau và cứ sủa" Gâu Gâu".

Tôi càng khoái chí nụ cười càng đậm hơn vừa nói vừa tới gần Byoen Tae:

- Byoen Tae bệnh mẹ sẽ chích cho con mau khỏi nha. Ngoan nào ngoan. Haha!!!!

Tôi dồn Byoen Tae và một góc, khoái chí nói:

- Haha!! Byoen Tae nhà ngươi lần này không ai cứu rồi. Mọc cánh khó bay. Hố hố hố....

Nhìn Byoen Tae cứ la ư ử tôi lại càng sảng khoái. Cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến. Nắm lấy cơ hội.Tôi phi nhanh đến đâm vào mông Byoen Tae. Khoảnh khắc gần như kế hoạch đã thành công tôi sẽ lấy lại phong độ của mình, thì Byoen Tae nhảy lên thật cao. Khiến tay đang cầm ống tiêm đâm vào tay tôi.

Á Á Á Á Á Á ÁAAAaaaaaaaaa

Khi tôi bình tĩnh nhận thức được thì thuốc đã truyền vào tôi. Tay còn chảy máu nữa chứ. Và tiếng thét của tôi khiến mọi người hàng xóm phải lạnh người.

Thấy tôi tỉnh dậy anh liền nói:
- sao em có thể lấy kim chích lợn của anh mà không cẩn thận đâm vào tay mình như thế.

#4
- Hôm nay anh chỉ muốn ôm em cả ngày không muốn đi đâu cả.

Tôi đang ngồi trên bàn làm việc,nghe anh nói như thế, đỏ mặt nhưng giả vờ từ chối nói:

- Nhưng em đang bận lắm.

Mãi lâu không thấy anh trả lời tôi liền nói:

- Hay anh năn nỉ em đi em sẽ cho anh ôm cả ngày và hôn....

Tôi vừa nói vừa quay sang, thấy anh ôm Byoen Tae ngủ say sưa. Tôi không kiềm chế nổi tiến đến bên giường quăng luôn Byoen Tae xuống giường, hành động làm anh giật mình, ngẩn ngơ nhìn tôi. Tôi bay vào lòng anh, tức giận thét:

- Anh đừng ôm chó nữa. Ôm em này. Gâu Gâu...
Lạc Minh: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip