Chú.

Warning: ooc, lệch nguyên tác và chỉ up trên Wattpad
Xin đừng reup khi không cho phép vì đó là một sự tôn trọng của bạn dành cho tác giả

[...]

Em là một cô học sinh hồn nhiên, còn hắn là một doanh nhân trên thương trường. Nói như nào nhỉ? Hắn và em tình cờ gặp gỡ trong một buổi hướng nghiệp cho các anh chị khóa trên của em, chính xác hơn là khi em vừa bước vào lớp 10. Chỉ đơn giản là vô tình chạm mắt và nói chuyện qua loa, hắn đã có một cảm giác muốn gặp lại em rất mãnh liệt.

Muốn thì tìm cách, thế là hắn thẳng tay chi tiền để mở một quán cafe nhỏ bên trường em. Mục đích để gặp lại em. Phải gọi là một công đôi chuyện, vừa có thể thỏa mãn cảm giác nhớ nhung, vừa đem lại nguồn thu nhập nhỏ cho hắn. Đúng như hắn nghĩ, em dù có để tâm hay không thì vẫn bị bạn thân em dẫn qua quán của hắn để check-in. Vì quán hắn decor với gam màu hồng và vàng thơ mộng, rất phù hợp với phái nữ. Con gái mà, ai chả điệu.

Để thời gian em ghé quán nhiều hơn, hắn còn phát triển thêm đồ ăn sáng và một số văn phòng phẩm quanh quán. Camera thì xem 24/7, hắn cho nhân viên note lại những khung thời gian em thường tới quán, món nước em thường uống. Lâu lâu sẽ có chương trình giảm 40% cho khung giờ em hay đến hoặc tặng kèm bánh,vv..Làm ăn có chiến lược lúc nào cũng chiếm phần thắng hơn, quán cafe nhỏ bên trường đã trở thành "quán ruột" của em.

Đôi lúc em cũng có suy nghĩ rằng tại sao quán này lúc đầu kinh doanh nước uống, nhưng lâu dần thì lại giống như một cái chợ thu nhỏ? Không sợ cạnh tranh hay thua lỗ nhỉ?

"Chắc chủ quán giàu lắm nên mới đem tiền ném qua cửa sổ như thế này"

Hay là rửa tiền? Em cứ nghĩ ngợi lung tung. Sau đó thì vẫn lui đến quán thường xuyên.

Tính từ lúc hắn xây dựng quán cũng mất gần hết năm, rồi cứ thế em lui tới quán nhiều hơn là vào cuối năm lớp 11. Cũng từ đó, hắn kiếm cớ gặp em. Bắt chuyện và cố gắn thân thiết hơn với em. Hắn chả quan tâm tới việc em có nhớ hắn là ai đâu, miễn em không né tránh hắn là được.

Còn em á? Nhớ hắn chứ, đẹp trai mà, em rất ấn tượng với gương mặt trưởng thành của hắn.

"Hơi già nhỉ? Đẹp vậy mà kêu chú cũng ngại"

Hai người có nhiều lần tình cờ gặp nhau hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn. Mà cũng chả tình cờ mấy, em canh hắn thôi. Bạn thân em có bồ rồi, ít đi chơi với em hơn. Có hắn nói chuyện cũng tốt. Dần dần, trong em xuất hiện một thứ tình cảm đặt biệt dành cho hắn.

[...]

"Khi nào em chụp kỉ yếu thế?" Hắn hỏi em khi hai người đang ngồi nói chuyện phím

"Tầm học kì 2, thi xong á. Chú có muốn đến coi không?" Em e dè hỏi tên đẹp trai trước mặt, trong lòng có phần hy vọng

"Chú chưa biết, nếu ngày đó chú rảnh chú sẽ đến."

Em nghe thế thì trả lời một cách tạm bợ, rồi cầm cốc nước của mình lên uống. Đã tan trường rồi nên học sinh trong quán cũng vơi đi. Bỗng hắn có điện thoại, khi cúp điện thoại thì hắn nhẹ nhàng nói với em.

"Em chờ chú tí nhé!"

Rồi hắn lại quầy order nói gì đó, xong thì ra xe đi mất. Em ngơ ngác định gọi cho bạn ra rước thì nhân viên đem ra cho em một dĩa bánh quy xinh xinh. Em nhận ra món này không có trong menu và nó rất ngon~ Kèm theo đó là một tờ note do hắn ghi với nội dung:

*Ăn xong thì về cẩn thận nhé, không cần phải trả tiền, chú trả rồi. Chú có việc gắp nên bỏ em ngồi đây một mình thương quá, coi như quà xin lỗi của chú nhé!*

Em tủm tỉm cười, vừa ăn vừa suy nghĩ vu vơ sao chú ta lại tinh tế thế nhỉ. Đúng là làm con gái cười không khó..

[...]

Thế là ngày chụp kỷ yếu cũng đến, em có nhắn trước với hắn, đáp lại sự kì vọng của em là hai chữ "chú bận". Cũng hụt hẫng lắm nhưng không có hắn cũng không sau. Lúc cả lớp chụp xong phần tập thể thì thợ riêng của em cũng bắt đầu chụp cho em. Người thợ này cũng do hắn giới thiệu, người quen cả mà. Đang tạo dáng thì em thấy con xe của hắn, từ trong xe hắn bước ra cùng đóa hoa to và siêu đẹp, với em là vậy. Thế này thì em lại nổi bật nhất rồi! Tâm hồn thiếu nữ cứ thế mơ mộng về một tình yêu màu hồng. Em cảm ơn hắn rồi cười tít mắt, còn hắn thì say mê nhìn em.

Chụp xong hắn ngỏ lời rủ em đi hóng gió.

"Chú hóng gió vào 2 giờ chiều ạ?"

"Thì cũng không hẳn, thế em đi không"

"Thì đi"

Thú thật là em mê ông chú 27 tuổi này lắm rồi nhưng em ngại. Cứ vậy em và hắn đi đến một bãi đất trống, hắn đậu xe rồi ra hóng mát cùng em. Bỗng hắn lên tiếng

"Em có người yêu chưa nhỉ, nhìn xinh vậy mà"

"Chú nhìn là thấy mà, đến hoa cũng chỉ có mình chú tặng cho em."

"Thế là chưa, em nghĩ khi nào em sẽ có người yêu"

"Chú toàn hỏi khó, em cũng chả biết. Chú đoán xem?"

"Chú đoán là bây giờ em sẽ có người yêu."

Em giật bắn người, quay qua nhìn hắn với khuôn mặt khó hiểu.

"Chú cứ đùa hah-"

"Chú nghiêm túc, em thấy chú như nào? Đủ tiêu chuẩn làm người yêu em chưa"

Xét về tiêu chuẩn thì có lẽ đủ, dư luôn ấy. Thế này là đang ra tín hiệu cho em hả. Nhưng lỡ hắn chỉ trêu đùa em thì sau.

"Đủ mà, nhưng chú thì thiếu gì người thích.."

"Chú cảm thấy chỉ còn thiếu mỗi em, cho chú theo đuổi em nhé?"

Em muốn gục tại chỗ, ông chú mà em đem lòng yêu mến đang tỏ tình em kìa!! Em cố bình tĩnh và từ chối hắn vì em còn phải học, đây chưa phải lúc. Và nếu hắn thật sự yêu em thì sẽ chấp nhận đợi em mà.

" Em còn ôn thi đại học, chưa muốn yêu đương"

" Không sao, chú đợi."

"Dù có đợi thêm 1,2 năm nữa cũng không sao. Vì chú đã đợi em rất lâu rồi.."

[...]

Hắn cứ đợi em như thế, luôn hướng về em. Ngày em thi đại học, hắn hồi hộp hơn cả em .Hắn thở phào nhẹ nhõm vì em đã thi tốt, sau đó em trao cho hắn một cái ôm thật chặt như lời cảm ơn vì đã luôn động viên em.

[...]

"Chú tra điểm với em đi, nhà em đi có việc rồi, không ai để ý cả. Em lo lắm"

" Em bắt máy đi, chú call video với em."

Khi đó em và hắn căng thẳng chết mất, em còn run đến nỗi chả dám mở mắt. Nhưng rồi hắn ở phía bên kia đầu dây cất giọng an ủi em.Giây phút em biết điểm, em vui đến nỗi muốn ôm hắn, nhưng biết sao được. Hắn đang đi công tác mà. Em thông báo đến mọi người là em đậu đại học. Cũng nhắn tin cảm ơn người đã luôn ở bên em.Đúng là không uổng công của hắn. Sau đó em và hắn chính thức yêu nhau, cách nhau tận 10 tuổi nên em thường nhõng nhẻo đủ thứ với hắn. Không sao, hắn thích.

Mãi đến khi về một nhà em mới nhận ra "quán ruột" của em là do hắn mở. Và giờ thì quán do em quản lý, em là vợ hắn rồi mà.

[...]

Khi em đang ngồi trong lòng hắn xem tivi thì bỗng hắn hỏi

"Nếu năm đó anh không gặp em thì sao nhỉ?"

"Anh vẫn sẽ là một doanh nhân thôi, chỉ là không phải chồng em. Hoặc là sẽ trở thành ông chú già, haha"

"Chắc là vậy rồi, ông chú này sẽ không phải tốn công ngồi canh camera để xem cô nhóc nào đó thích uống gì đâu nhỉ, cũng không cần đợi ròng rã cô nhóc đó mấy năm đâu.."

"Hì, em không nghĩ anh làm nhiều thứ vì em như thế luôn á."

"Chắc tại anh dư tiền và yêu em"

Đúng nhỉ? Nếu năm đó hắn không gặp em, thì bây giờ hắn vẫn sẽ là một ông chú doanh nhân, sống một cuộc sống rập khuôn. Nếu năm đó em không phải lòng hắn, thì thời học sinh của em sẽ trôi qua khá tẻ nhạt và ảm đạm thôi.

Thật tuyệt vời khi bánh xe định mệnh đã xoay chuyển để ta gặp nhau và lấp đầy khoảng trống của đối phương.

____________________________________

Chap này nó cứ ảo ảo, đọc đỡ nha mấy bà, để chap sau tui rút kinh nghiệm viết nó logic hơn, hehe.
Tầm 2 ngày up 1 chap thì ổn kh mn:?
Mà mấy bồ đọc truyện tui viết thì thích kiểu trưởng thành hay thanh xuân vườn trường nhỉ („• ֊ •„)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip