Chương 14: Ngày đầu điều trị
Nhất Bác bắt đầu quá trình điều trị và từ giây phút ấy, cuộc đời cậu như rơi vào một hành trình đầy gian khổ và đau đớn. Từng liều thuốc, từng quy trình y tế đều mang lại những cơn đau hành hạ, khiến cậu không thể có một giấc ngủ yên bình. Cậu nằm trên giường bệnh, người ướt đẫm mồ hôi, cảm giác như thể mọi dây thần kinh trong cơ thể đều bị kéo căng đến mức tối đa. Những cơn co thắt từ sâu trong lồng ngực khiến cậu thở hổn hển, đau đớn đến mức đôi khi cậu cảm thấy như mình không thể chịu nổi.
Trong những lúc đó, Tiêu Chiến luôn ở bên cậu, như một ánh sáng nhỏ bé trong những ngày tối tăm. Anh nắm chặt bàn tay Nhất Bác, cảm nhận sự lạnh lẽo của cậu. "Em sẽ ổn thôi, Nhất Bác," anh nhẹ nhàng thì thầm, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh. Nhưng sự thật là trái tim anh đang loạn nhịp, không ngừng đau xót trước nỗi đau mà Nhất Bác phải chịu đựng.
Mỗi lần Nhất Bác mệt mỏi, cậu chỉ có thể nằm im lặng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại như để tránh ánh sáng chói chang từ đèn trong phòng bệnh. Những lần đó, Tiêu Chiến thường ngồi bên cạnh, vừa vuốt ve tóc cậu vừa thì thầm kể cho cậu nghe những câu chuyện hài hước từ cuộc sống hàng ngày. Anh biết rằng, dù Nhất Bác không thể nói chuyện hay phản ứng, nhưng những âm thanh quen thuộc vẫn có thể đem lại cho cậu chút an ủi.
Có những ngày, cậu đau đớn đến mức không còn sức lực để phản kháng. Một lần, sau khi nhận liều thuốc hóa trị, Nhất Bác đã ngã quỵ xuống sàn nhà vệ sinh, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt lại tràn đầy nước mắt. Cậu cảm nhận được từng cơn co rút trong cơ thể, nhưng không muốn cho Tiêu Chiến thấy nỗi đau của mình. Cậu không muốn anh phải lo lắng. Thế nhưng, sự thật là, cậu cảm thấy như từng phần cơ thể đang bị tách ra, đau đớn và tuyệt vọng.
Trong lúc Tiêu Chiến cảm thấy nỗi đau của Nhất Bác, anh đã tìm đến Thiên Hạo, bạn thân luôn là người hỗ trợ anh trong những lúc khó khăn nhất. Họ đã ngồi lại bên nhau, Tiêu Chiến không ngừng nói về những lo lắng của mình. "Nhất Bác đang phải chịu đựng quá nhiều, và mình cảm thấy vô cùng bất lực," anh thổ lộ, giọng nghẹn ngào. "Mỗi khi nhìn thấy em ấy đau đớn, mình chỉ muốn có thể thay cho em ấy gánh chịu mọi nỗi đau."
"Có ai mà không muốn thay đổi tình huống cho tốt hơn đâu, nhưng cậu phải nhớ rằng, Nhất Bác cần cậu ở bên, cần một người luôn yêu thương và ủng hộ em ấy," Thiên Hạo an ủi. "Đó là cách duy nhất để giúp em ấy vượt qua những khó khăn này."
Tiêu Chiến gật đầu, nhưng nỗi lo vẫn chưa nguôi ngoai. "Mình biết, nhưng đôi khi bản thân lại cảm thấy như đang đứng trước một vực thẳm chết người, mà Nhất Bác lại là người rơi xuống. Mình không thể kéo em ấy lên, và cũng không biết phải làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn."
"Đừng đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu và sự hiện diện của nó," Thiên Hạo nói, ánh mắt kiên định. "Dù tình huống có khó khăn đến đâu, tình yêu giữa hai người vẫn có thể tạo ra sức mạnh to lớn. Cậu hãy tin tưởng vào điều đó, Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến đã quyết tâm, và khi quay lại phòng bệnh, anh ngồi bên cạnh Nhất Bác, nắm chặt tay cậu. "Anh biết em đang đau đớn, nhưng hãy nhớ rằng anh luôn ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua," anh nói với lòng kiên định. Nhưng trong thâm tâm, anh vẫn lo sợ. "Nhất Bác, anh sợ lắm. Anh sợ rằng mình sẽ mất em," anh nói, giọng nghẹn ngào. "Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Anh sẽ tìm mọi cách để giúp em."
Nhất Bác mỉm cười yếu ớt, một nụ cười mà chỉ những người yêu nhau mới hiểu được. Cậu cố gắng chạm vào mặt Tiêu Chiến, ngón tay lạnh ngắt của cậu lướt qua da thịt anh. "Tiêu Chiến, em...không muốn anh...phải lo lắng. Hãy....ở bên em, chỉ...cần...như vậy thôi," cậu thì thều bằng chất giọng yếu ớt như ngọn nến trước gió áng chừng sẽ tắt trong phút chốc.
Trong những giờ phút đó, Tiêu Chiến hiểu rằng nỗi đau không thể giảm bớt hoàn toàn, nhưng sự hiện diện của anh có thể đem lại cho Nhất Bác chút yên bình trong tâm hồn. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận được sự kết nối giữa nhau. Dù đau đớn, nhưng họ vẫn ở bên nhau, và đó chính là điều quan trọng nhất.
Những ngày tháng điều trị kéo dài, Tiêu Chiến tiếp tục đồng hành bên cậu, chăm sóc cậu từng ly từng tí. Những lúc Nhất Bác cảm thấy quá mệt mỏi, anh sẽ nắm tay cậu, an ủi và động viên. Nhưng những biến chứng không lường trước được bắt đầu xuất hiện. Mỗi lần thấy Nhất Bác ngã quỵ, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Chiến lại dâng trào, không biết cậu có thể vượt qua được không.
Có một hôm, trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm, Tiêu Chiến cảm thấy hồi hộp như thể trái tim mình đang đập loạn nhịp. Anh nhìn thấy Nhất Bác ngồi trên giường, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên định. Cậu nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh nắng xuyên qua tấm kính. "Tiêu Chiến, em vẫn muốn sống. Dù có bất cứ điều gì xảy ra, em vẫn muốn sống," Nhất Bác nói, giọng nói không còn mạnh mẽ nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.
"Em sẽ sống, vì anh sẽ không để em đi," Tiêu Chiến đáp, đôi mắt rưng rưng. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
"Anh có bao giờ nghĩ về những điều tốt đẹp mà chúng ta có thể làm khi em khỏi bệnh không?" Nhất Bác hỏi, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
"Có chứ. Anh nghĩ về những chuyến đi, về những điều đơn giản nhưng tuyệt vời mà chúng ta có thể làm cùng nhau," Tiêu Chiến trả lời, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đè nặng trong lòng anh.
Tâm trí Tiêu Chiến lại trở về khoảnh khắc đầu tiên khi anh gặp Nhất Bác, khi cậu ấy còn tràn đầy sức sống, khi họ cùng cười đùa. Nhất Bác không chỉ là một người bạn, mà còn là ánh sáng trong cuộc đời anh. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống này sẽ ra sao nếu thiếu cậu ấy. Mỗi ngày trôi qua, Tiêu Chiến càng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Nhất Bác ngày càng sâu đậm.
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Chiến đã quyết định tìm đến Thiên Hạo một lần nữa. "Mình thấy bản thân sắp mất kiểm soát rồi," anh nói, giọng đầy lo lắng. "Nhất Bác cần mình, nhưng mình lại không biết phải làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn."
Thiên Hạo lắng nghe, rồi nói: "Nhất Bác cần một người kiên định bên cạnh, và đó chính là cậu. Hãy là bờ vai cho em ấy. Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Tiêu Chiến hiểu rằng, dù có khó khăn đến đâu, anh sẽ luôn ở bên Nhất Bác. Sự hiện diện của anh là điều mà cậu cần nhất lúc này. Tình yêu và hy vọng, dù chỉ là những tia sáng nhỏ bé, cũng đủ để họ vượt qua mọi thử thách.
Khi quay lại phòng bệnh, Tiêu Chiến nhận ra rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ bị giới hạn bởi những khó khăn. Họ sẽ luôn chiến đấu cùng nhau, từng giây từng phút. Và trong sâu thẳm trái tim mình, Tiêu Chiến biết rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không để Nhất Bác phải đối mặt với những thử thách một mình. Bởi vì tình yêu chính là sức mạnh lớn nhất mà họ có.
---
**Hết chương 14**
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip