Chương 18: Phép màu xảy ra
Những ngày dài đằng đẵng trôi qua, và sau những cơn ác mộng triền miên, Tiêu Chiến cuối cùng cũng cảm nhận được chút ánh sáng hy vọng le lói trong bóng tối. Khi nghe tin Nhất Bác đã có dấu hiệu cải thiện, anh không thể kiềm chế nổi niềm vui mừng tràn ngập trong lòng mình. Cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn bão táp khủng khiếp, khi mà bầu trời đã bắt đầu sáng lại, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua các đám mây.
Tiêu Chiến đứng bên giường bệnh, đôi mắt anh long lanh. Hình ảnh Nhất Bác nằm đó, đôi mắt cậu dần dần mở ra, không còn vẻ u ám như những ngày trước. Thay vào đó, ánh mắt ấy ánh lên một sức sống mới, một chút tinh nghịch và cả sự lạc quan. Nhất Bác đang trở lại, và Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình như được tái sinh.
"Nhất Bác!" Tiêu Chiến hân hoan, bước tới gần hơn, lòng tràn ngập những cảm xúc mà anh không thể nào diễn tả bằng lời. Cậu nhìn anh, nụ cười đầu tiên hiện lên trên môi, khiến cho trái tim anh nhảy lên vì hạnh phúc. Một nụ cười giản dị, nhưng lại như ánh sáng mặt trời xua tan mọi bóng tối.
"Anh... đã ở đây à?" Nhất Bác cất giọng, có chút ngập ngừng nhưng đầy ấm áp. Giọng cậu giờ đây nghe dịu dàng hơn, không còn dấu hiệu của sự yếu ớt hay bi quan như trước. Tiêu Chiến gật đầu, không thể kiềm chế nổi nụ cười nở rộ trên môi.
"Anh luôn ở đây, không bao giờ rời xa em cả." Tiêu Chiến nói, giọng anh tràn đầy yêu thương. Những câu từ này không chỉ là lời nói, mà còn là cả tâm tư, tình cảm mà anh muốn gửi gắm đến Nhất Bác. Anh nắm chặt tay cậu, sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé ấy khiến cho tất cả những lo âu, nỗi sợ hãi trước đây bỗng dưng tan biến.
Nhất Bác khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Em cảm thấy tốt hơn rồi. Không còn đau đớn nữa." Lời nói ấy khiến Tiêu Chiến cảm thấy như mình vừa chiến thắng một trận chiến lớn lao. Anh không chỉ thấy ánh sáng le lói mà còn cảm nhận được sức mạnh mới trong Nhất Bác. Mỗi từ cậu thốt ra giờ đây đều như những bông hoa nở rộ trong lòng anh, khiến cho tâm hồn anh cảm thấy bình yên.
Thời gian trôi qua, mỗi ngày Tiêu Chiến lại chờ đợi từng khoảnh khắc bên Nhất Bác. Cảm giác hồi hộp lấp đầy không khí mỗi khi cậu tỉnh dậy. Những buổi trò chuyện trở thành khoảng thời gian quý giá mà anh luôn trân trọng. Không còn những lời bi quan, thay vào đó là những ước mơ tươi sáng về tương lai. Nhất Bác bắt đầu chia sẻ về những điều cậu muốn làm, những ước mơ chưa thành hình, nhưng giờ đây như được khơi dậy sau những tháng ngày u ám.
"Anh có nghĩ rằng em sẽ trở lại cuộc sống bình thường không?" Nhất Bác hỏi, đôi mắt cậu sáng lên như những vì sao. Câu hỏi ấy khiến Tiêu Chiến cảm thấy nghẹn ngào. Anh đã từng rất sợ rằng cậu sẽ không còn khả năng để làm những điều mình thích. Nhưng giờ đây, câu hỏi ấy chính là dấu hiệu cho thấy cậu đã hồi sinh.
"Chắc chắn rồi! Em sẽ trở lại, và thậm chí còn xuất sắc hơn trước!" Tiêu Chiến nói với vẻ tự tin, anh không thể nào giấu nổi niềm vui trong lòng. "Chúng ta sẽ cùng nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách." Lời nói của anh như một lời hứa, một cam kết với chính mình rằng sẽ không để Nhất Bác đơn độc trên con đường phía trước.
Nhất Bác cười tươi, ánh mắt ấy như một bầu trời trong xanh. "Em muốn đi du lịch, muốn nhìn thấy biển cả, muốn ngắm hoàng hôn trên bãi cát." Câu nói của cậu như thắp sáng những ước mơ bị chôn vùi trong quá khứ. Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình dâng trào một cảm xúc khó tả. Những điều giản dị mà cậu mơ ước giờ đây trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
"Chúng ta sẽ đi! Anh sẽ đưa em đi đến những nơi mà em muốn." Tiêu Chiến khẳng định, cảm giác như anh có thể chạm tới những giấc mơ của cậu, và cả của chính mình. Nhất Bác đã trở lại, và trái tim anh như được hồi sinh, tràn đầy sức sống. Mỗi ngày bên cậu đều là một món quà, là những khoảnh khắc đẹp mà anh đã mất đi trong suốt thời gian dài.
Những buổi chiều, Tiêu Chiến thường đọc sách cho Nhất Bác nghe. Giọng đọc của anh nhẹ nhàng, tràn đầy yêu thương, và đôi khi họ cùng nhau cười vang khi đến những đoạn hài hước. Nhất Bác chăm chú lắng nghe, đôi mắt cậu sáng lên như thể đang sống trong từng câu chuyện. Tiêu Chiến nhận ra rằng không chỉ cậu, mà chính anh cũng đang sống lại những cảm xúc từng bị chôn vùi.
"Em muốn làm một bức tranh, để nhớ lại những gì chúng ta đã trải qua." Nhất Bác thổ lộ, ánh mắt cậu đầy quyết tâm. Tiêu Chiến không thể tin vào tai mình. Điều đó là không thể ngờ tới! Cậu đã bắt đầu nghĩ đến việc sáng tạo, điều mà trước đây có lẽ không thể xảy ra. "Chúng ta sẽ cùng nhau vẽ, anh sẽ giúp em."
"Vâng, và sẽ là bức tranh tuyệt đẹp nhất!" Nhất Bác tươi cười, và Tiêu Chiến cảm thấy niềm vui ấy như đang lan tỏa trong không khí. Họ sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm tươi đẹp, những dấu ấn không thể nào quên.
Mỗi ngày đều trở thành một hành trình mới, một cuộc sống mới mà cả hai cùng khám phá. Từ những điều đơn giản như việc ăn cùng nhau, cho đến những buổi chiều ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những cơn gió lùa vào, mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tiêu Chiến đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng sự bình yên trong lòng, sự yên tĩnh không còn bị phá vỡ bởi những cơn ác mộng nữa.
Mỗi khoảnh khắc bên Nhất Bác giờ đây như một phần thưởng quý giá mà anh trân trọng. Niềm vui giản dị của việc cùng cậu chia sẻ những câu chuyện, những giấc mơ và cả những kỷ niệm nhỏ nhoi, đều trở thành những dấu mốc đáng nhớ trong cuộc đời anh.
"Em không biết mình đã hạnh phúc đến thế nào khi có anh ở đây." Nhất Bác nói, ánh mắt cậu ngập tràn cảm xúc. Lời nói ấy khiến trái tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn, như một bản nhạc hòa quyện vào không khí. "Cảm ơn anh đã không từ bỏ em."
"Không bao giờ!" Tiêu Chiến khẳng định, lòng anh như đang cháy bừng lên. "Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua mọi thứ, em không bao giờ phải đối diện một mình." Anh cảm thấy một sức mạnh lớn lao đang dồn nén trong lòng, sức mạnh từ tình yêu và lòng quyết tâm.
Và rồi, như một phép màu, cuộc sống của họ bắt đầu chuyển mình. Những tiếng cười vang lên, những câu chuyện trở nên phong phú, và tình yêu giữa họ ngày càng thăng hoa. Tiêu Chiến đã thật sự buông bỏ những giấc mơ khốn khổ, nhường chỗ cho những hy vọng tươi sáng.
Nhất Bác đã trở lại, và trong lòng Tiêu Chiến, điều đó chính là phép màu lớn nhất mà cuộc sống đã ban tặng. Anh sẽ luôn ở bên cậu, không bao giờ từ bỏ. Một hành trình mới bắt đầu, và Tiêu Chiến cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, sẵn sàng đón nhận mọi điều tốt đẹp ở phía trước.
---
**Hết chương 18**
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip