Chương 8: Họ Kỷ
Tối hôm qua Nhạc Thành tăng ca đến 3 giờ sáng, hôm nay vốn đang nghỉ ngơi ở nhà, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi nhờ mua thuốc mỡ ở chỗ người bạn làm trong phòng khám đông y. Lúc anh ta đã lái xe đi được nửa đường, Chu Lang lại gọi đến, bảo anh ta đến bệnh viện tìm bác sĩ Tần.
Anh ta đến văn phòng ở tầng hai Nghệ viện Ninh Đại, vừa mở cửa ra lại phát hiện có chút khó xử.
Chu Lang ôm cánh tay đứng ở bên cửa sổ, còn Giáo sư Kỷ ngồi trên ghế, lông mi buông xuống, lông mày nhíu mãi không buông.
Chu Lang gật đầu với anh ta: "Để xuống rồi ra ngoài đi."
Nhạc Thành: "Vâng."
Sao cảm giác bầu không khí cứ là lạ, sếp của anh ta... sao trông cứ như kẻ gian đang cưỡng đoạt, ức hiếp gái nhà lành vậy chứ.
"Cạch" một tiếng, cửa được đóng lại từ bên ngoài.
Kỷ Tú Niên ngồi im bất động, Chu Lang cầm lấy lọ thuốc: "Chị nằm xuống đi?"
"Thật sự không cần đâu. Tôi tự làm được."
"Chị tự bôi nổi à?"
"Vậy nhờ Phương Tầm giúp tôi cũng được."
"Tôi biết cách xoa bóp."
Kỷ Tú Niên chống bàn đứng lên, nhưng chấn thương ở eo đau dữ dội, mới đi vài bước nàng đã ngã ngồi xuống
Chu Lang giữ bả vai nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Kỷ Tú Niên, lúc trước bác sĩ nói thế nào, chị thật sự muốn bại liệt thân dưới sao?"
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Lang nhớ tới ngày trước khi đưa Kỷ Tú Niên đến bệnh viện, bác sĩ dặn dò chấn thương eo nghiêm trọng sẽ dẫn tới bại liệt, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.
Nhưng chị ta lại đang làm gì đây, sao lại không biết quý trọng bản thân thế này chứ?
Kỷ Tú Niên bình tĩnh: "Không sao. Có bại liệt cũng là chuyện của tôi."
Chu Lang tức giận bật cười: "Nhưng tôi không cho phép. Mà cái gì nên nhìn thì cũng nhìn cả rồi, sao chị phải chột dạ thế làm gì?"
"Tôi không có. Cô không cần lo cho tôi."
"Chị không chịu hợp tác thì cũng chẳng sao, hôm nay đừng hòng ai được ra khỏi phòng. Chắc chị không biết đâu, nhìn chị sốt sắng thế này cũng thú vị lắm đấy."
Hóa ra Chu Lang kiên trì đến vậy chỉ vì nhìn nàng lúng túng xấu hổ rất thú vị.
Kỷ Tú Niên quay đầu đi, trong lòng cũng tức giận, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh hơn rất nhiều: "Cô bôi đi."
Trong văn phòng có giường gấp, gối đầu và điều hòa được nàng dùng để nghỉ trưa hàng ngày, nàng nằm xuống, áo ở sau lưng vén lên nhưng phần vải phía trước lại được cẩn thận đè chặt.
Vòng eo thon thả trắng như ngọc, Chu Lang còn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn thoáng qua rồi liền nhìn sang bên cạnh, ổn định lại hơi thở.
Cô thở phào một hơi.
Đúng là không phải tự nhiên mà 'vua nước Sở thích eo thon' [1].
Hình như cô... cũng có kiểu sở thích như vậy.
Kỷ Tú Niên dựa lên gối, đưa lưng về phía cô, tất nhiên không nhìn thấy cô, chỉ có thể nghe được tiếng cô vặn mở lọ thuốc thủy tinh, trong lòng kháng cự... Thậm chí trở nên hơi sốt sắng.
Nàng hối hận rồi.
Nhưng đôi tay kia vẫn chạm xuống.
Đầu ngón tay lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau ấy, đầu ngón tay dường như khẽ giật một cái.
"A..."
Kỷ Tú Niên không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Chu Lang ngừng lại: "Đau lắm à?"
Vừa rồi bác sĩ đã nói qua điện thoại, cô còn hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần... Cô đã nghe kỹ, đồng thời cũng nhớ rất rõ.
Sao lại thế... Bác sĩ không nói sẽ đau đến vậy.
Giữa trán Kỷ Tú Niên chảy xuống một giọt mồ hôi: "Không sao. Cô cứ tiếp tục đi."
Chu Lang nhíu mày không nói gì, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn, có thể nói là cực kỳ cẩn thận.
Nhưng mồ hôi trên trán Kỷ Tú Niên càng ngày càng nhiều, cô cũng lại càng sốt ruột hơn.
Đến cuối cùng chỉ còn là lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ, không hề dùng sức chút nào.
Bởi vì quá nhẹ, thậm chí hơi ngứa... nên cơn đau vừa qua đi, Kỷ Tú Niên cũng cảm nhận được xúc giác của mình đã khôi phục lại. Trên lưng nàng giống như đang đổ mưa phùn, cảm giác ngứa ngáy như có từng hạt, từng hạt mưa nhỏ rơi xuống...
"Được, được rồi."
Hô hấp của nàng cũng có chút rối loạn.
Chu Lang để ý thấy lông mày của nàng giãn ra, cũng không còn đổ mồ hôi nữa, thở phào: "Chưa được. Tôi hỏi bác sĩ của chị rồi, anh ta bảo thoa xong thì phải xoa bóp nhẹ nhàng một lúc. Nếu đau... thì chị..."
Kỷ Tú Niên không nói gì.
Từ giây phút nàng đồng ý chuyện này thì nàng đã mất đi quyền chủ động rồi.
Giờ đây nàng là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cô xâu xé.
Thật ra động tác của Chu Lang rất vụng về, nhưng không dùng sức, cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng đôi tay này... dù sao cũng đã từng nắm lấy tay nàng, vuốt ve cánh môi nàng, cũng đã từng... ra vào không ngừng, nên chỉ cần đặt xuống cũng đã đủ để nàng suy nghĩ miên man, đã đủ để đánh thức tất cả khát vọng trong nàng.
Kỷ Tú Niên cắn môi.
Không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Thuốc mỡ nâu nhạt thoa lên tấm lưng trắng như tuyết, trông rất giống một lớp đường ngọt phủ bên trên.
Ánh mắt Chu Lang cũng bị dính chặt vào đó.
Mãi cho đến khi giọng nói đầy ẩn nhẫn của Kỷ Tú Niên vang lên: "... Chu Lang. Cô đi ra ngoài đi."
Chu Lang không nói gì, dừng động tác.
"Cô ra ngoài đi," Kỷ Tú Niên chôn gương mặt vào trong gối đầu, vành tai đỏ ửng giấu sau tóc, "Cô ra ngoài đi... Được không?"
Cực kỳ giống trước kia khi bọn họ yêu nhau, nàng bị cô chọc ghẹo đến cuống cả lên, cuối cùng phải đỏ mặt mà xin cô, "được không".
Những lúc như vậy, Chu Lang chẳng bao giờ từ chối nàng được.
Chu Lang thu ánh mắt lại.
Cô đứng lên, trầm mặc đi ra ngoài.
-
Mới vừa ra khỏi Ninh Đại, Chu Lang đang chờ đèn đỏ thì nhận được cuộc gọi từ người nhà: "Ba, sao thế ạ?"
"Thằng ranh em trai con đấy, lại gặp rắc rối ở trường rồi! Hôm nay ba với hội chú Lý đi leo núi cắm trại, đang ở trên đỉnh núi thì nhận được cuộc gọi từ mẹ con. Chủ nhiệm lớp gọi về, mẹ con ở nhà giận phát khóc rồi."
"Con biết rồi. Để con đến trường trước đã, còn ba gọi về cho mẹ đi ạ, bảo mẹ đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân."
Thằng ranh con Chu Hưởng, năm nay mới vừa vào lớp 10, thường ngày quen thói cà lơ phất phơ, trêu mèo chọc chó, đến trường học cũng không tự biết điều, vài ba bữa lại bị giáo viên mắng.
Giờ cao điểm buổi chiều cực kỳ tắc đường, hôm nay tâm trạng Chu Lang lên xuống thất thường, lười biếng chẳng muốn vội vàng, chậm rãi đi đến cổng trường trung học Minh Xuyên.
Cô chờ ở ngoài cổng trường, đúng lúc bắt được thằng em suốt ngày gây chuyện, kéo cổ áo nó: "Chạy đi đâu?"
Chu Hưởng vừa thấy cô liền cười: "Người chị ruột thịt của tôi, bà cô trẻ của tôi ơi, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy ạ?"
Chu Lang cười lạnh một tiếng: "Nói chuyện tử tế."
Chu Hưởng vẫn cười hì hì: "Ngài có gì cứ căn dặn, thần xin vểnh tai lắng nghe."
Chu Lang xụ mặt: "Chu Hưởng!"
"Có!"
Cậu chàng đứng thẳng: "Chị, chị muốn mắng em thì để về nhà rồi mắng. Bạn học của em còn đứng kia kìa! Cho em tí mặt mũi đi, năn nỉ chị đó!"
Chu Lang vẫn ung dung xắn tay áo sơ mi: "Bạn học nào? Là cái đứa chơi game suốt đêm ở khu trò chơi điện tử, hay là đứa vào KTV uống rượu đánh nhau?"
"Không phải không phải, chị chờ em tí..." Chu Hưởng quay đầu lại đúng lúc thấy Kỷ An Dương đi ra, thẳng tay kéo lấy cậu, "Kỷ An Dương, giúp tôi nói mấy câu lời hay ý đẹp trước mặt chị tôi cái!"
Cậu bé vừa bị kéo lấy hất bay tay cậu ta ra, cau mày có chút ghét bỏ: "Buông ra."
Chu Hưởng kéo lấy cậu không chịu buông, lôi mấy bước đến trước mặt Chu Lang: "Chị, bạn cùng bàn của em, ban cán sự lớp, nó tên Kỷ An Dương."
Kỷ An Dương bị gọi tên, đành lễ phép cười: "Chào chị ạ, em là Kỷ An Dương."
Khác với kiểu khí chất hướng ngoại, hoạt bát của Chu Hưởng, cậu bé kia chín chắn, cẩn trọng hơn, cậu đeo một chiếc kính gọng bạc, tròng kính rất mỏng, ánh mắt sáng ngời, cực kỳ tuấn tú, nhã nhặn.
Chu Lang hơi sửng sốt.
Họ Kỷ sao... Trùng hợp thật.
---
*Chú thích:
[1] Vua nước Sở thích eo thon: Một điển cố được ghi lại trong rất nhiều sách cổ. Chuyện kể rằng, ngày xưa, Sở Linh Vương thích các học sĩ có eo thon. Nên để có được chiếc eo thon, các sĩ phu, quan lại của nước Sở mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, vì vậy đói đến mức hoa mắt chóng mặt, không thể đứng nổi. Ai cũng muốn ăn ngon nhưng tất cả đều cố gắng nhẫn nhịn, để có vòng eo nhỏ thì dù chết đói cũng cam tâm tình nguyện. Tùy theo cách ghi chép của mỗi sách mà truyện cũng có thể có những chi tiết khác nhau. (Dựa theo Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip