Chương 9

Từ Tư ngồi trong một quán cà phê gần trường Cơ Phát, hắn mang quà lưu niệm mua từ vườn thú hôm trước đến tặng cậu. Cơ Phát buổi chiều hôm nay còn có một buổi diễn nên hắn chỉ ghé qua ngồi chơi với cậu một lát rồi về.

"Cho một ly hồng trà trái cây, cảm ơn!".

Cơ Phát kéo ghế ngồi xuống phía đối diện nhìn hắn nở nụ cười "Chờ lâu chưa?".

"Chờ cậu cả đời còn được".

Từ Tư đẩy túi giấy đựng quà màu vàng nhạt qua chỗ Cơ Phát "Tặng cho cậu".

"Có cả quà à? Tớ không nghĩ Từ Thị lại có hứng thú với cái vườn thú đó đấy". Cơ Phát nhận lấy túi quà liền mở ra xem thử.

"Ồ...mô hình vườn thú". Cậu nheo mắt nhướng mày cười với Từ Tư "Xem ra vẫn là Tiểu Tư hiểu tớ nhất, thưởng cho cậu hôm nay được mời tớ uống nước".

"Vinh hạnh cho kẻ hèn này".

"Ấy Tiểu Tư, cho tớ mượn điện thoại chụp ảnh đi, điện thoại tớ hết pin rồi" Cơ Phát để điện thoại mình lên bàn rồi cầm lấy điện thoại Từ Tư chụp mấy kiểu ảnh.

"Lát nữa phải đăng lên vòng bạn bè, kiểu mô hình này lần đầu tớ có đấy".

Cơ Phát hứng thú mở album ảnh lên xem thành quả, chợt tay khựng lại vài giây "Tiểu Tư, cậu đi vườn thú cùng với bạn học Cố à?".

Từ Tư bất ngờ mất tự nhiên, gượng gạo gật đầu. Đời trước trong điện thoại hắn đều là ảnh của Cố Trì Quân, đến bây giờ theo thói quen lại quên xoá mất.

"Tiện thể đi cùng cậu ta làm báo cáo nhóm ngoại khoá thôi".

"Ừm....." Cơ Phát cười.

Cuộc gặp mặt cũng không kéo dài lâu, lát sau Cơ Phát hút một hơi hết ly hồng trà rồi tạm biệt Từ Tư, cũng không cho hắn đưa trở lại trường. Cậu không muốn bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng quá nhiều đến buổi diễn tập hôm nay.

Nhưng Cơ Phát vẫn không kiềm được bực dọc vừa đi vừa giậm chân huỳnh huỵch, không nhìn đường đến bị vấp một cái ngã nhào vào gốc cây. Định thần lại thì đã thấy đôi giày mang dưới chân một chiếc rơi mất đế, một chiếc bào dưới mặt đường loang lỗ rách một mảng. Cơ Phát dứt khoát đứng dậy tháo luôn giày vứt vào thùng rác đi chân trần về trường.

Cậu cứ thế lao vào tập luyện, mặc kệ sàn sân khấu ngoài trời vừa cứng vừa nóng so với mặt đường nhựa cũng không kém cạnh. Đến khi cảm thấy gan bàn chân bắt đầu tê nhức cũng đã muộn, mọi người đều đang cố sức cho vở diễn không thể vì một mình cậu mà chậm trễ. Cơ Phát nén đau đến khi kết thúc buổi tập, cậu thu mình ngồi trong một góc sân khấu. Chân Cơ Phát gần như mất cảm giác rồi, thật sự không muốn người trong trường nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.

Đến khi nghĩ rằng sinh viên đều đã về hết Cơ Phát mới đứng dậy nhấc đôi chân đã phồng rộp từ hội trường đi ra. Lúc này cậu mới chân chính cảm nhận được nỗi đau của nàng tiên cá, mỗi một bước đi đều như kim đâm vào chân.

"Tiểu Cơ Phát!".

Cơ Phát ngẩng đầu nhìn dãy ghế đá bên phải hội trường nơi phát ra tiếng gọi, là Hàn Diệp.

"Anh sao lại ở đây?".

"Anh chờ em". Hàn Diệp cười tươi rói hướng Cơ Phát giơ lên đôi giày màu trắng "Lúc nãy anh đi qua tình cờ nhìn thấy em đi chân trần, nghĩ là em sẽ cần nên đã mượn cho em một đôi".

"Làm phiền anh rồi".

"Không phiền, anh cũng không có việc gì làm. Mà....".

Hàn Diệp cúi đầu nhìn bước chân tập tễnh của Cơ Phát "Em ngồi xuống trước đi, anh có mua khăn giấy và tất mới cho em nữa".

"Ưm, cảm ơn anh!".

"Sao lại đi chân trần thế này?".

"Em gặp chút sự cố thôi".

Chờ Cơ Phát vừa ngồi xuống, Hàn Diệp đã nhanh tay rút khăn giấy ướt trong túi ra định lau chân cho cậu.

"Ấy ấy đàn anh, anh làm gì vậy? Mấy chuyện này sao có thể nhờ anh, em tự làm được".

"Em ngồi yên đi, chân đã phồng đến như vậy nếu không cẩn thận bị rách da sẽ đau lắm đó" Hàn Diệp ngữ điệu dịu dàng nhưng tay vẫn giữ chặt chân không cho Cơ Phát cựa quậy.

"Anh....".

Cơ Phát đỏ mặt không dám nhìn, tim như có cơn gió man mác thổi qua. Rồi cậu chợt nhớ đã từng thấy Từ Tư cũng ngồi xoa chân cho Cố Trì Quân như vậy.

"Em thích thắt giây giày kiểu này không?" Hàn Diệp dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn trên chân Cơ Phát, lau lại một lần bằng khăn giấy khô rồi cẩn thận mang tất mới và giày cho cậu.

"Cảm ơn anh, đẹp lắm!".

Hàn Diệp thẳng lưng đối diện Cơ Phát, nắng chiều hồng tím xuyên qua khoảng không bao phủ lấy hai người, mỉm cười đến cong đôi mắt.

"Em có thể biến lời cảm ơn thành hành động".

"Hả?".

"Cho phép anh được mời em ăn tối".

"...............".

"Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi, lỡ giờ ăn Tiểu Cơ Phát sẽ đói lắm".

"..............." hình như vẫn chưa đồng ý.

Hàn Diệp dìu Cơ Phát đứng dậy, nhìn thấy cậu có vẻ vẫn chưa được thoải mái liền xoay lưng cúi người xuống "Anh cõng em, chân vẫn còn đau phải không?".

"Không...không cần...anh...".

Thật ra Hàn Diệp chỉ báo với Cơ Phát một tiếng, cơ bản không chờ cậu đồng ý đã vác Cơ Phát lên vai một đường đi thẳng "Anh biết một quán mì hoành thánh rất ngon gần trường, em thấy sao?".

"...............".

"Em không thích sao?".

"Thích, đói bụng rồi anh mau đi nhanh đi!".

Cơ Phát mặt đỏ như gất cả đoạn đường đi đều úp mặt lên vai Hàn Diệp không dám ngẩng lên. Cậu cảm thấy hình như hôm nay mọi người đều đồng loạt về trễ, suốt dọc đường đi đều có rất nhiều ánh mắt nhìn mình mà Hàn Diệp lại còn đi rất chậm.

"Tiểu Cơ Phát em có muốn uống sinh tố không? Đằng kia có một chỗ bán ngon lắm chúng ta mua qua vừa ăn mì vừa uống".

"Em không uống".

"Vậy anh uống nhé! Chờ anh mua một lát".

"Anh thả.......".

"Em ngồi vững nhé coi chừng té ngã" Hàn Diệp nhanh nhạy ghìm tay giữ chặt Cơ Phát trên lưng, sát đến không còn kẽ hở.

Quán sinh tố này rất đông khách, đa số đều là sinh viên cùng trường sau giờ tan học ngồi buôn dưa xuyên lục địa. Hàn Diệp sau khi cõng Cơ Phát đến quầy gọi món thì cố ý đứng dịch ra khoảng không bên hông quán, xoay mặt ra ngoài như không muốn người khác nhìn thấy nhưng thật ra lại vô cùng nổi bật.

Đến khi nhận nước thì hướng mắt nhìn thẳng vào khu bàn phía trong, thấy mấy cô gái đang len lén hò hét mới hài lòng cõng Cơ Phát đĩnh đạc bước ra ngoài. Trong lòng Hàn Diệp thầm cười sảng khoái, như thế này thì sợ gì cả trường không biết hotboy Cơ Phát chính là người của hắn.

Đến tiệm mì, Hàn Diệp thả Cơ Phát ngồi xuống ghế, hắn vươn tay sờ trán cậu "Tiểu Cơ Phát em bị sốt rồi, mặt nóng như vậy, lát nữa anh đưa em đi mua thuốc".

"Em không sao...trời nóng quá thôi, mau gọi món đi!".

"Ưmmmm...".

Đợi Cơ Phát ăn hết mì, Hàn Diệp đưa ly sinh tố qua cho cậu "Em uống đi cho giải nhiệt, anh sợ em nóng nên chưa có uống đâu. Muốn uống gì lúc nãy không bảo anh mua cho, giờ anh đưa em đi mua nhé!".

"Không!!! Không cần...cảm ơn anh, em uống cái này được rồi, hôm sau mua cái khác mời anh".

"Ưmmm, vậy anh cảm ơn em trước nhaaa!".

"..................".

"Anh đưa em về nhà luôn nhé, nhà em gần đây mà phải không?".

"Sao anh biết nhà em ở gần đây?".

".............Anh nghe mấy anh chị khoá trên nói...hơ...hơ...trời tối đi đường nguy hiểm mình về nhanh nhé!".

Hàn Diệp cõng Cơ Phát về đến căn phòng thuê của cậu, pha nước muối ấm rửa chân cho Cơ Phát rồi thoa thuốc vừa ghé qua mua dưới nhà xong mới chịu về.

"Tiểu Cơ Phát anh về nhé! Sáng mai anh đến đưa em đi học có chịu không?".

"Ngày mai em không có học...không...em được nghỉ một tuần, phụ ý tốt của đàn anh rồi".

"Không sao, chân em đau ít đi lại một chút, khi nào rảnh anh sẽ mua thức ăn mang qua cho em".

"...................".

Đương nhiên là Hàn Diệp ngày nào cũng rảnh.

Tối đó về nhà Hàn Diệp đăng lên trang cá nhân công khai bức ảnh túi thuốc, phía xa là một cậu trai đang ngồi ngâm chân trên ghế sô pha, kèm dòng miêu tả "Nhân gian đẹp như tranh cũng không bằng phong cảnh trong mắt kẻ si tình".

Mấy hôm sau Cơ Phát đến trường, cảm giác xung quanh có cái gì đó không đúng liền hỏi bạn bè mới biết. Trên mạng xã hội xuất hiện một đội ngũ hít đường loan truyền mấy tấm ảnh, Hàn Diệp lau chân cho Cơ Phát, Hàn Diệp cõng Cơ Phát, Hàn Diệp đút sinh tố cho Cơ Phát, Hàn Diệp đưa Cơ Phát về nhà, Hàn Diệp ngày nào cũng mua thức ăn đem đến nhà Cơ Phát. Bài đăng nào cũng bùng nổ khu bình luận, đa phần là ngưỡng mộ và chúc phúc.

"CÁI QUÁI GÌ ĐÂY...!!!!!!!".

- Hết chương 9 -

Tiểu kịch trường:

Một vị hiền triết họ Ôn đã nói "Liệt nữ sợ.....", sợ cái gì bạn nào nhắc cho cô?
Bạn học Cơ Phát xung phong "Sợ Hàn Diệp ạ!".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip