☆, Thần

Editor + Beta: Choco

Bốn

"Huyền Lâm, Huyền Lâm!" Sau khi chương trình kết thúc, đối phương quả thực chớp mắt liền không thấy, Lăng Trạch Bạch đuổi theo thật xa, mới rốt cuộc ở trong phòng nghỉ chặn được y.

"Anh đuổi tới đây làm gì," Huyền Lâm tức giận hỏi, "Ở chương trình anh đã thắng, tôi không phản bác được anh, vui chứ?"

"Cậu vừa rồi vì sao lại khóc?" Lăng Trạch Bạch thốt ra, sau đó hai bên đều ngẩn người.

"Bị anh thấy rồi, rất đắc ý đi," Nửa ngày, Huyền Lâm mới nói, khẩu khí dữ tợn.

"Không," Lăng Trạch Bạch càng nói tiếng càng nhỏ, "Tôi chỉ là lần đầu tiên thấy thần rơi nước mắt, thật...... rung động."

Hai tên nhìn nhau nửa ngày, Huyền Lâm xấu hổ rời tầm mắt: "Không hiểu anh nói gì."

Lăng Trạch Bạch ngượng ngùng xoa mũi: "Thật ra tôi cũng không biết mình đang nói gì."

Không khí lập tức trầm tĩnh lại, Lăng Trạch Bạch nghĩ một khi thực sự tiến tới, kỳ thật Huyền Lâm cũng không khó gần như không khí xung quanh y tỏa ra.

"Anh không phải sứ giả của Người không gì không biết, cái gì cũng có thể thấy sao?"

"Tôi......" Lăng Trạch Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là thành thực khai báo, "Tôi có thể nhìn thấy một ít đoạn ngắn trong trí nhớ, nhưng nó còn phụ thuộc vào chiều sâu mà đoạn ký ức đó bị chôn vùi, nếu cậu liều mạng muốn đem ký ức đó chôn sâu xuống, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy một đống rất mơ hồ."

Lời của Lăng Trạch Bạch đưa Huyền Lâm trở về hồi ức thật lâu trước kia: "Tiểu Chi là em gái tôi."

Tiểu Chi? Lăng Trạch Bạch chớp mắt mấy cái: "Em gái ruột?"

Huyền Lâm nhìn khinh bỉ: "Đương nhiên là nhận nuôi, thần làm gì có em gái ruột."

"Áu," Lăng Trạch Bạch ngốc hồ hồ lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, thần bình thường tất nhiên không có em gái giống cậu, nhưng tiên hạc tu luyện giống Tiểu Yên lại không đáng nói, huống hồ cái tên này nghe ra như là cả một nhà hạc.

"Chúng tôi hơn kém nhau khoảng hai trăm tuổi, tôi lớn hơn con bé, một ngàn bảy trăm tuổi, từ nhỏ đã chơi cùng nhau......"

Lăng Trạch Bạch: "......"

"Con bé là một đứa nhỏ bướng bỉnh, có một ngày con bé nói với tôi, nó biết cách tu luyện thành người, để tôi cùng con bé tu luyện."

Lăng Trạch Bạch không thể tránh được hiểu nhầm, sau đó nhanh chóng lắc đầu đem đống tư tưởng xấu xa ném đi.

"Lúc ấy cả hai chúng tôi đều còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết tu luyện thành người là một chuyện rất không tồi, vì thế tôi đồng ý."

"Sau này tôi mới biết, con bé quen biết một vị đại sư rất nổi tiếng, đại sư này từng đưa rất nhiều thần tới Nhân thế, bọn họ gọi đó là siêu độ."

Lăng Trạch Bạch chỉ có thể tiếp tục: "......"

"Tiểu Chi trộm rất nhiều tiên đan, đổi lấy một bao huỳnh phấn xanh của đại sư, tôi trước đây thật ngu xuẩn, cho tới trước khi đám bột phấn kia cháy lên, còn cảm thấy chúng thật xinh đẹp."

"Cháy?"

"Cháy cực kỳ nhanh, tưởng như chỉ trong chớp mắt liền đốt sạch. Lúc đó nó cách chỗ tôi đứng chỉ vài bước, cư như vậy trơ mắt nhìn lông vũ của con bé bị lửa thiêu cháy, màu lửa cũng là màu xanh lam như vậy."

Lăng Trạch Bạch nghe được từ lông vũ, càng thêm xác định giống loài của Tiểu Chi.

"Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thiên Hỏa, lại cũng mất đi đứa em gái thân thiết nhất. Tên lừa đảo giả làm sứ giả của Người kia rất nhanh bị bắt, nhóm thần mê tín kia vậy mới biết, những thần bị hắn siêu độ kia, thực ra chỉ là biến thành đống tro tàn."

Lăng Trạch Bạch thầm than trong lòng, trẻ con nghịch lửa, mặc kệ là ở thế giới nào kết quả cũng đầu khiến người ta nắm cổ tay thương tiếc. (*le không hiểu vì sao nắm cổ tay)

"Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, đứa em mình thương yêu gián tiếp vì người mà chết, vì thế giữ thái độ phủ định với người, cũng là chuyện có thể hiểu của thần."

"Tôi không tin người, không phải bởi vì Tiểu Chi bị một kẻ thối nát giữa đám thần hại chết," Trong giọng nói của Huyền Lâm có chút áp lực kích động, "Mà là khi con bé phải chịu đau đớn, Người được xưng không gì không làm được, đại từ đại bi ở đâu? Người trong kinh văn nói sẽ phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn lại ở nơi nào?"

"Tiểu Chi tin người, một lòng muốn thành người, nhưng lúc con bé cần Người nhất, Người vì sao không xuất hiện, vì sao không ban Nhân dụ xuống cho con bé, vì sao không cứu con bé? Vì sao đợi đến khi con bé chết đi, đám thần mới đến nói, thiên sứ sụp đổ, vậy nên Nhân gian cần một đứa bé đến làm bạn với hắn?"

"Cho nên tôi không tin Người, trên đời này căn bản không có Người, cứ coi như là Người tồn tại, vậy thì cũng chỉ là một đám vì tư lợi mà tổn hại đến người khác, ngay cả bản thân đáng thương tín ngưỡng tinh thần cũng không có chỗ ký thác, ngay cả bản thân mình cũng không cứu vớt được, còn nói gì đến cứu vớt thần?"

Lăng Trạch Bạch đột nhiên muốn ôm y, chờ đến khi cậu ý thức được điều này, thân thể đã phản ứng trước đại não.

Huyền Lâm cũng vì hành động này của cậu mà kinh ngạc, cứng đờ không nhúc nhích.

"Anh làm gì?" Hơn nửa ngày, y mới cứng ngắc tỏ vẻ kháng nghị, tuy không đẩy cậu ra, nhưng Lăng Trạch Bạch chủ động buông tay.

"Tôi cũng không biết, chỉ là đột nhiên muốn làm vậy," Lăng Trạch Bạch cũng vì hành vì liều lĩnh của mình mà cảm thấy thất lễ, "Tôi chỉ muốn nói cho cậu, Người không phải giống trong truyền thuyết không gì không làm được, rất nhiều khi, điều duy nhất mà Người làm được, chỉ là cho cậu một cái ôm."

Huyền Lâm nghẹn lời nửa ngày, cuối cùng cúi đầu than thở một câu: "Nói như vậy anh dường như rất giống Người."

Lăng Trạch Bạch phụt một tiếng bật cười: "Thật ra cậu cũng rất đáng yêu."

Huyền Lâm không vui: "Nói cái gì vậy, loại từ đáng yêu này có thể lấy ra để tả nam thần sao?"

Lăng Trạch Bạch: "Ừ ừ, tôi sai rồi."

Một tuần sau, chương trình có rating cao nhất Thần giới được phát sóng, tạo một hồi oanh động.

Lăng Trạch Bạch cũng xem toàn bộ quá trình, tổ chế tác cắt đoạn có liên quan tới em gái kia đi, lý do là họ cũng hiểu việc đó không có chỗ nào đáng cười.

Vốn Lăng Trạch Bạch trong giới tôn giáo đã có chút danh tiếng, một đêm nổi khắp Thần giới, rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đại boss thương giới (*), ngay cả thần lãnh đạo quốc gia cũng trước sau tới cửa cầu gặp.

(*) đại boss thương giới trong QT thật ra là thương giới cự ngạc nghĩa là cá sấu lớn của thương giới, không nghĩ ra từ thay thế nên...

Lăng Trạch Bạch không thích ứng nổi loại tiết tấu sinh hoạt này, tiếp đãi vài ngày rồi tuyên bố đóng cửa từ chối tiếp khách, chẳng sợ thần bên ngoài đã ra giá trên trời.

"Chủ thần, ngài hôm nay cũng không tiếp khách sao?" Tiểu Yên mới sáng sớm đã vào xin chỉ thị.

Lăng Trạch Bạch ngã lên tháp, lười biếng phất tay, "Đừng có dùng từ ngữ lung tung, từ tiếp khách không phải dùng như thế."

"Khách gì cũng không tiếp?" Tiểu Yên mở lớn mắt nhìn nhìn, "Vậy Huyền Lâm thì sao?"

Lăng Trạch Bạch kinh ngạc ngồi dậy: "Y tới?"

"Y đại khái không đoán ra khách tới thăm viếng chủ thần lại nhiều như vậy, vốn định đã định đi, bị tôi ngăn lại, giờ đang không kiên nhẫn đợi ngoài chính điện đó," Tiểu Yên chắc đang nhớ lại cảnh tượng thú vị nào đó, ha ha nở nụ cười.

Lăng Trạch Bạch nghĩ nghĩ: "Cô mời các thần khác về đi, rồi mới trộm mời y vào bằng cửa sau, đừng để bị phát hiện."

Tiểu Yên vâng một tiếng đi ra ngoài, nói nói một hồi, rồi đem Huyền Lâm vào từ cửa khác.

"Gặp anh chẳng khác nào làm trộm," Huyền Lẫm vẫn một bộ thái độ băng sương làm người rét lạnh, nhưng Lăng Trạch Bạch đã có chút hiểu biết về y, thế nào cũng thấy loại hành động cố ý giả lạnh lùng này thật đáng yêu.

"Cậu là thần của công chúng, tất nhiên phải cẩn trọng làm đầu, không thể để thần nắm đằng chuôi."

Lăng Trạch Bạch một bộ suy nghĩ vì mình làm sắc mặt Huyền Lâm hơi dịu đi một chút, lại cân nhắc, nhiều thần đầy thói xấu như vậy đều bị đuổi về, chỉ có mình mình được mời vào, , thực ra trong lòng vẫn rất vui.

"Cậu tìm tôi có việc sao?" Lăng Trạch Bạch hôm nay vốn không tính gặp khách, mặc rất tùy ý, không giống hai lần trước có bộ dáng không nhiễm bụi trần mà Huyền Lâm thấy, nhìn qua có vẻ khiêm tốn giống thần.

"Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?"

Lăng Trạch Bạch rất không ngờ: "Không, đương nhiên hoan nghênh, chỉ là cảm giác không giống tác phong bình thường của cậu."

Huyền Lâm đứng một lát, mới nói: "Tôi tới tìm anh chơi cờ."

Rốt cuộc cũng có thần tiên tới gặp Lăng Trạch Bạch làm chuyện thần tiên nên làm, đây mới là sinh hoạt của Thần giới chứ, Lăng Trạch Bạch kích động rơi lệ đầy mặt: "Được nha, không nghĩ đến ngôi sao giới giải trí Thần giới lại nhàn nhã như vậy." Ngôi sao dưới mặt đất đều bạn muốn chết, làm gì có thời gian chơi cờ.

"Hôm nay không có thông báo."

Tiểu Yên đã hự hự chuyển cái bàn cờ cực đại tới: "Hai thần chơi cờ đa chán lắm, tôi đến chơi với hai người."

Lăng Trạch Bạch vừa định nói chơi thế nào, vừa thấy bàn cờ liền trợn tròn mắt.

Tiểu Yên hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt cậu thay đổi, không chút khách khí nói: "Nữ đi trước," Nói xong tay áo phất một cái ném xúc xắc.

"Tôi muốn sáu tôi muốn sáu tôi muốn sáu!...... Ai."

Cô thất vọng cầm quân cờ đi hai bước, sau đó nói với Lăng Trạch Bạch: "Tới lượt ngài!"

Lăng Trạch Bạch nghĩ từ khi tới Thần giới, những chuyện con người trước kia biết đã hoàn toàn bị đảo lộn, chơi cá ngựa thì có là cái gì, vì thế cũng nhận mệnh cầm xúc xắc: "Sáu đi sáu đi tôi muốn thật nhiều sáu!

Đi hết bàn cờ, tất cả đều vui vẻ, đã sớm quên Huyền Lâm là ngôi sao nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng.

Tiểu Yên một bên chơi cờ, một bên thuận miệng nói: "Chủ thần, kể chút chuyện ở Nhân giới cho bọn tôi nghe đi."

Lăng Trạch Bạch sắc xúc xắc trong tay, mắt liếc một cái về phía Huyền Lâm, trên mặt y cũng mơ hồ hiện lên chờ mong.

Trong lòng cậu chợt động: "Cậu muốn nghe?"

"Thật sự có Nhân giới?" Huyền Lâm hỏi lại.

"Tôi có thể nói, nhưng tôi không có cách chưng minh những điều tôi nói là thật."

"Tôi có thể nghe, tôi sẽ quyết định điều anh nói là thật hay không."

Lăng Trạch Bạch nghĩ nghĩ, nên bắt đầu từ đâu: "Thực ra Người không phải như trong tưởng tượng của thần, không gì không làm được, không gì không biết."

"Người rất bình thường, cũng rất tầm thường, có người tốt, cũng có kẻ xấu, có năng lượng, cũng có rất nhiều những cảm xúc tiêu cực."

"Người, thực ra cũng chỉ là một thế giới khác thần, tầm thường mà trôi qua một ngày. Nếu muốn nói khác biệt, thì bọn họ sẽ sinh ra, sẽ già đi, sẽ bệnh, sẽ chết...... bởi vì cần một trụ cột tinh thần, nên họ tin Thần."

"Gì kia?" Tiểu Yên hô to gọi nhỏ, "Người tin vào thần? Thần có cái gì tốt để tin chứ?"

"Tin tôi đi, nếu một người nghe được Thần vậy mà lại tin vào Người, anh ta cũng sẽ hỏi như vậy thôi."

Tiểu Yên đột nhiên nghĩ ra, "Vậy đối với Người mà nói, tôi cũng là thần nhỉ, có tin tôi không?"

"......" Lăng Trạch Bạch: "Đương nhiên không, mọi người chỉ tin vào những thần nổi tiếng."

"Nổi tiếng giống Huyền Lâm như vậy sao?" Tiểu Yên chỉ vào y, Huyền Lâm cũng có chút căng thẳng.

"Ách, cũng vẫn...... kém một chút như vầy......"

Huyền Lâm đen mặt, Tiểu Yên hiếu kỳ hỏi: "Người tin vào thần gì vậy?"

Lên Thiên đình lâu như vậy, Lăng Trạch Bạch rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường bằng tiếng người: "Rất nhiều, có Thượng Đế, có Thánh A La, còn có Phật Tổ, ba loại này là nhiều nhất."

Tiểu Yên nhìn nhìn Huyền Lâm: "Jehovah đứng đầu Tây Phương, A La điều hành phía Đông, Như Lai chủ tọa trung ương, ba vị thần đều là tồn tại quan trọng nhất của Thần giới, anh bại bởi bọn họ cũng không mất mặt."

Khóe miệng Huyền Lâm thoáng cong lên: "Cám ơn cô an ủi tôi."

"Huyền Lâm ở Nhân gian cũng rất nổi tiếng đó," Lăng Trạch Bạch vội nói, "Là một ngôi sao rất nổi tiếng, giống như cậu vậy."

"Thì ra Nhân gian cũng có Huyền Lâm?" Tiểu Yên mau mồm mau miệng, "Ở Thần giới không có Huyền Lâm giáo, xem ra vẫn không đủ nổi tiếng."

Lăng Trạch Bạch lại nghĩ muốn thắt cái nơ con bướm lên mỏ cô, cô thật sự là fan của Huyền Lâm hả? Thì ra anti fan cũng có thể che dấu được sâu như vậy.

"Trên mặt đất người nhiều đến mức như thần trên trời, số lượng nhiều như vậy, không thể mỗi thần hoặc là người đều có thể nổi tiếng trên từng lĩnh vực, trừ một số là rất nổi tiếng, còn lại phần lớn vẫn là người thường...... với thần," Cậu bổ sung nói.

"Tôi thì sao? Nhân gian cũng có tôi chứ?" Tiểu Yên hỏi.

"Tầm thường đến không thể tầm thường hơn, ném vào giữa một đám người cũng tìm không ra, nhân phẩm không tốt lắm, luôn bắt nạt người khác," Lăng Trạch Bạch cố ý ác độc nói.

Tiểu Yên chạy vào góc tường khóc.

"Giờ cậu nghe rồi, thấy mấy chuyện tôi kể thật vớ vẩn sao?"

Huyền Lâm trầm tư: "Ngay lập tức rất khó tiếp nhận."

"Tôi biết, lúc trước tôi tới thế giới này của các cậu, tôi cũng một phen khổ sở."

"Thế giới này của chúng tôi? Anh không phải thuộc thế giới của chúng tôi sao?"

Lăng Trạch Bạch cười khổ không đáp lại, ngay cả cậu cũng không rõ bản thân rốt cuộc thuộc về thế giới nào.

Người đại diện của Huyền Lâm gọi đến, bảo y trở về nhận một cuộc phỏng vấn tạm thời.

Lăng Trạch Bạch tự mình tiễn y tới cửa, ở đó vậy mà có một cái ô tô đứng đợi sẵn.

"Cậu vậy mà lại ngồi xe trở về?"

"Không phải chứ?"

"Tôi còn tưởng thần đều bay."

"Chúng ta đều là thần bình thường, cũng không phải Người, sao mà cưỡi mây lướt gió được," Tiểu Yên lại đứng một bên xen mồm vào, "Giống như tôi biến thân treo người như vậy cũng được chứ?."

"Thật sao?" Lăng Trạch Bạch không xác định hỏi Huyền Lâm.

Huyền Lâm có chút không nhịn được, sống mấy vạn năm lần đầu tiên cảm thấy việc mình không biết bay là một việc thật mất mặt: "Đúng như vậy."

"Được rồi, đó là do tôi hiểu lầm, bất quá Người cũng không cưỡi mây lướt gió."

"A! Tôi quên mất!" Tiểu Yên oán hận nói, "Chủ thần ngài không chỉ đảo lộn nhận thức của tôi, còn phá hủy tín ngưỡng của tôi! Tôi hận ngài!" Nói xong cô phạch phạch bay về.

"Ai," Lăng Trạch Bạch bất đắc dĩ gọi sau lưng cô: "Cô đừng như vậy mà, tuy Ngô Ngạn Tổ không biết bay, nhưng anh ta vẫn rất đẹp trai......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip