Chương 2: Những ký ức về Nam đã nhớ ra rồi
Tôi nhớ ra rồi.
Nhật Nam - cái tên này không chỉ quen tai, mà còn là một phần ký ức mà tôi từng muốn quẳng đi đâu đó khá lâu rồi.
Hồi đó, tôi học lớp 9C, còn hắn là học lớp 9B. Chẳng ai trong trường là không biết đến cái tên Lê Nguyễn Nhật Nam. Không chỉ vì điểm số lúc nào cũng cao đều nhau hay luôn đứng đầu danh sách học sinh xuất sắc, mà chính là vì sở thích... trêu chọc các bạn nữ trong khối.
Nó thuộc cái loại người cứ kiểu cậy mình đẹp rồi đi tán gái một lượt, sau đó là quay xe. Lời nói lúc nào cũng mang cái giọng nhẹ nhàng, trầm ấm khiến họ phải bất giác đỏ mặt. Nam có thể sáng hôm nay thả thính một người, chiều thì tặng hoa cho người khác. Lúc bỏ thì chỉ trả lời một cách bâng quơ: "Xin lỗi nhé! Nhưng mình đâu có nói là mình thích bạn đâu?" Cái cảm giác đó nghe xong chỉ muốn điên tiết đấm cho nó một cái!
Tôi nhớ một lần, vào hôm cuối kì một, nó đi học muộn rồi quên đeo khăn quàng. Bị một em sao đỏ bắt, Nhật Nam liền giở thói cũ. Nó lôi từ trong cặp ra một con Cinnamoroll mới tinh rồi nhẹ giọng:
"Anh cho em con gấu bông này, đừng trừ điểm anh nha. Nếu không là thầy chủ nhiệm phạt anh quét nhà vệ sinh đó!"
Mấy bạn lớp nó liền nhao nhao như ong vỡ tổ:
" *** ** thằng Nam! Con bé mới lớp sáu thôi đó, để yên cho nó đi."
"Nam ơi, cẩn thận nha mày! Coi chừng em nó thích mày là đi luôn đó."
May mà em sao đỏ đó khá tỉnh nên cuối cùng thì nó vẫn bị phạt lao động.
Nhật Nam chỉ thả thính qua qua, nhưng cũng đủ khiến con gái không biết là vô tình hay cố ý mà rung động. Nghe đồn khi nó đi thi cấp ba, trên confession của trường xin in4 hắn liên tục.
Tôi chưa từng là nạn nhân, nhưng cũng từng chứng kiến quá nhiều cú "quay xe" đau đớn từ những đứa bạn chung lớp, nên đã tự nhủ với lòng: tránh xa cái tên này càng sớm càng tốt!
Đúng vậy, càng sớm càng tốt!
Vậy mà bây giờ, trời trêu ngươi tôi thật chứ? Nó không chỉ học cùng khối, mà còn chung lớp nữa chứ? Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Có thể tôi sắp sửa chuẩn bị làm nạn nhân thứ n của nó.
Thôi xong, tôi phải né cái tên này dài dài mất!
Trong lúc tôi đang còn nghĩ ngợi, bỗng tôi nghe thấy Thanh Trà gọi: - Hân! Hân! Tao với mày không được học chung lớp nữa rồi.
Tôi thở dài một hơi. Dự định là hai đứa sẽ đi cùng khối, nhưng cuối cùng một đứa A02, đứa còn lại thì D01.
- Tao học 10A3 mày ạ. - Trà vừa nói vừa bĩu môi.
- Ờ, thế là hết hy vọng rồi. - Tôi cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Hai đứa đứng lặng vài giây, rồi nó vỗ vai tôi, cười cười:
- Thôi, có gì ra chơi nhớ tìm tao. À mà này nếu mà xin được in4 của bạn ấy thì cho mềnh với nha.
Tôi nhăn mặt. Ai rảnh mà thèm xin cái thằng đó chứ!
Hai đứa chia tay nhau ở hành lang. Nó rẽ vào lớp 10A3, còn tôi lần mò tìm lớp 10A10 của mình.
Hành lang đông nghịt học sinh, ai cũng đang nháo nhào tìm lớp mới, bạn mới. Mỗi người một tâm trạng khác nhau - có người háo hức, có người bồn chồn, có người như tôi, chỉ đơn giản là buồn chán vì không được học chung lớp với bạn thân.
Tôi men theo dòng người, mắt đảo qua từng lớp một để tìm số 10A10. Trường mới rộng thật, nhưng điều khiến tôi bận tâm lúc này không phải là chuyện tìm lớp, mà là cái nhóm con trai phía trước.
Có lẽ tôi không phải người duy nhất để ý đến họ - vì cứ mỗi lần họ đi qua một nhóm học sinh nào đó, y như rằng sẽ có tiếng xì xào vang lên.
Bản năng sinh tồn mách bảo tôi né ngay cái nhóm này ra. Nhưng lý trí lại gọi tôi nhìn sang một chút xem tình hình thế nào.
Tôi liếc mắt.
Ôi cha mẹ ơi.
Cả nhóm có năm người, đứa nào đứa nấy cao ráo, mặt mũi sáng sủa, khí chất chẳng khác nào bước ra từ mấy bộ phim học đường bên Trung mà tôi hay xem.
Đứng đầu, tất nhiên là Nhật Nam – gương mặt gian xảo với nụ cười nửa miệng đặc trưng, cứ như kiểu đang suy tính một kế hoạch không đứng đắn lắm.
Bên cạnh là một cậu bạn tóc hơi dài, đeo kính, nhìn trầm ổn nhất trong nhóm, nhưng ánh mắt thì lóe lên vẻ tinh quái. Cậu ta ngày trước cùng lớp 9C với tôi, tên là Phạm Quốc Anh.
Kế bên nữa là một cậu cao lêu nghêu, mặc đồng phục hơi xộc xệch, trông có vẻ là kiểu "bad boy nửa mùa" nhưng vẫn đủ sức khiến mấy đứa con gái chết mê chết mệt.
Hai người còn lại, một cậu tóc húi cua gọn gàng, nhìn thì có vẻ hiền "không biết :))". Còn một cậu nữa, trắng trẻo, cười toe toét như thể lúc nào cũng vui vẻ, nhưng mà... tôi có linh cảm chẳng có ai trong nhóm này thực sự "vô hại" cả.
Ai cũng cao ráo, dáng người sáng sủa, gương mặt trông không phải kiểu hot boy lạnh lùng thì cũng là kiểu bad boy sát gái. Không khí xung quanh bọn họ như tỏa ra một tầng sóng điện từ, hút sự chú ý của đám con gái vừa đi ngang qua. Tôi thậm chí còn nghe loáng thoáng vài tiếng thì thầm phấn khích từ đâu đó:
- Trời ơi, lớp này toàn tinh hoa hội tụ luôn kìa?
- Nhìn đứa nào cũng bảnh bao ghê!
- Kìa, kìa, Nhật Nam kìa, trông cậu ấy ngầu vãi.
- Minh Quân á khoa đầu vào môn Ngữ Văn đó trời ơi!
Tôi không biết họ định làm gì, nhưng linh cảm của tôi mách bảo: "Chạy đi trước khi quá muộn!"
Nhưng có một vấn đề lớn đó là... rồi có chạy thì tí vào lớp cũng như nhau mà.
Bỗng, tôi thấy một bóng dáng cao gầy bước ngang qua mình. Một bạn nam mặc đồng phục ngay ngắn, tóc hơi dài, trông kiểu giống mấy khứa mọt sách, mặt có vẻ hiền khô.
Thế là tôi lợi dụng đám đông hỗn loạn mà theo cậu bạn kia vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip