Chương 79: Đào chân tường
Thư Viễn Sâm bởi vì Nam Vinh Kỳ mới quay về thành phố B mà chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Trên thực tế đối với nơi này, Nam Vinh Kỳ có một loại cảm giác đã thực sự trở về nhà.
Có lẽ vì tâm lý chim non, nhà của Thư Viễn Sâm là nơi anh định cư ban đầu, nên nó luôn khiến anh cảm thấy đặc biệt.
"Thịt thăn bò hầm cà chua! Ăn thử đi!" Thư Viễn Sâm bưng canh hầm lên bàn, sau đó cởi tạp dề ra, "Món ăn đã chuẩn bị xong, xin hai vị cho điểm."
Hình ảnh minh họa
"Hẳn là 100 điểm, đồ ăn của cậu con ngon nhất thiên hạ!"
"Một trăm lẻ một điểm, tôi không sợ cô tự đắc."
Thư Viễn Sâm có chút kinh ngạc nhìn Nam Vinh Kỳ, "Cậu bây giờ rất biết nói chuyện nha."
Nam Vinh Kỳ mặt mày lộ ra nhè nhẹ đắc ý, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy phiền chán, "Có sư phụ tốt."
Người sư phụ này sẽ không bao giờ là Thư Viễn Sâm, mặc dù anh ấy đã dạy Nam Vinh Kỳ rất nhiều thứ.
Một cảm xúc khó giải thích lóe lên trong mắt Thư Viễn Sâm, anh nhanh chóng trở lại bình thường, "Mấy bữa trước cậu có đến nhà Cố Nại không?"
Nam Vinh Kỳ nhìn Úc Vũ Hủy đang cúi đầu ăn cánh gà, Úc Vũ Hủy giống như hung ác xua tay không ngẩng đầu. "Anh nói là của anh."
"Ừ, có đi."
Nam Vinh Kỳ nhìn cô, không phải vì cái gì khác, chỉ sợ cô lên mạng nói cái gì đó, khi để ý đến chuyện này, Thư Viễn Sâm liền nở nụ cười, "Vậy thì, trong một thời gian ngắn, cậu đang ở trong nhà của cậu ấy, ba mẹ cậu ấy có nói gì không?"
Nam Vinh Kỳ nuốt miếng thịt thăn bò mềm vào miệng, không vội vàng nói: "Ba mẹ cậu ấy đã đi nơi khác làm việc, mấy ngày nay đều không có ở nhà."
"Vậy các cậu dự định vẫn gạt họ như vậy?"
"Tôi có thể giấu thế nào?" Nam Vinh Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, trong con ngươi màu hổ phách có một tia sáng mờ ảo. Đó là sự tự tin vững chắc vào tương lai. "Sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là vấn đề thời gian."
Thư Viễn Sâm im lặng một lúc, sau đó hỏi, "Cố Nại, không sợ có ảnh hưởng gì sao?"
Úc Vũ Hủy cũng rất tò mò, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Nam Vinh Kỳ, chờ đợi câu trả lời.
"Em ấy không thành vấn đề."
Thư Viễn Sâm lúc này không thể hiểu rõ, là Cố Nại cảm thấy điều đó không quan trọng hay Nam Vinh Kỳ cảm thấy điều đó không quan trọng. Anh ấy không tiếp tục chủ đề này, thay vào đó nói về những gì đã xảy ra với anh ấy và Úc Vũ Hủy bởi vì Nam Vinh Kỳ mà phát sinh.
Nam Vinh Kỳ bạo hồng. Có rất nhiều người hâm mộ Nam Vinh Kỳ ở trường cấp 3 nơi Úc Vũ Hủy học, có cả nam và nữ. Họ rất sùng bái Nam Vinh Kỳ. Họ chạy quanh đây cả ngày để canh gác, hy vọng có thể nhìn thấy Nam Vinh Kỳ ở nhà.
Sự nhiệt tình của họ chỉ phai nhạt trong thời gian này.
Nam Vinh Kỳ đồng cảm, "Tối hôm qua về nhà cũng như vậy, tôi kẹt ở cửa nhà."
Thư Viễn Sâm trêu chọc, "Gánh nặng ngọt ngào."
Ngọt ngào.
Nam Vinh Kỳ vừa bị mắng lại còn chưa cảm thấy hai chữ ngọt ngào.
Sự khó chịu là sự thật.
Ăn cơm xong, Nam Vinh Kỳ về nhà không ở lâu, về đến nhà mới chín giờ.
Thời gian vừa phải.
Vừa bước vào cửa, điện thoại đã vang lên.
Là cuộc gọi video của Cố Nại, "Xin chào tiểu Nam".
"Xin chào tiểu Cố." Nam Vinh Kỳ vẫy tay cười với cậu, "Anh thật sự rất bế tắc."
Trên màn hình, Cố Nại mắc áo tay ngắn nằm ở trên giường, điện thoại cũng sắp dán vào mặt mình, "Nói xong video là chín giờ, một chút cũng không trễ a ~ Mà này, hôm nay của ba của em nhìn thấy Tướng Quân & Nhị Bảo rất là tức giận. "
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ ôm chó xuống lầu xem tin tức quân sự."
Nam Vinh Kỳ cười, "Khó trách em nói ba của em có trái tim thiếu nữ."
Ngoại trừ gia đình của mình, ít ai biết rằng vị lãnh đạo già ở địa vị cao lại có một trái tim thiếu nữ thanh tú, thích hoa lá, cây cỏ, những người lớn lên sang trọng và ưa nhìn.
Vào thời điểm đó, ông kết hôn với mẹ Cố không phải vì văn hóa, mà là vì mẹ Cố lớn lên đẹp.
Nếu không, cũng không sinh được Cố Nại đẹp trai như vậy.
"Haha. Này, chị Ảnh đã gửi cho em một tin nhắn WeChat, nói rằng em sẽ bắt đầu quay 【Thành phố lầm lỗi】 vào ngày 1 tháng 9, nhưng ngày khởi chiếu cụ thể vẫn chưa được quyết định."
"Vậy rất tốt a." Đóng phim so với bình thường, an ổn rất nhiều.
Nam Vinh Kỳ ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên nghĩ đến liên minh chớp nhoáng chiến lược, anh cảm thấy cần phải cho Cố Nại ăn một trái dưa, "Em có biết liên minh chớp nhoáng chiến lược không?"
"À, em biết, đừng nói là có một diễn đàn và vân vân nha, bất quá em chưa có đọc, có chuyện gì vậy?"
"Đi xem đi, đề thứ nhất chọn câu B, truy cập vào thôi đừng đăng gì."
Cố Nại rất vui khi ăn dưa, "Được, em đây đi xem thử."
Trước khi bấm máy, Cố Nại bĩu môi và hôn lên màn hình, "Tạm biệt."
Nam Vinh Kỳ nhìn vào điện thoại và vô thức chạm vào khuôn mặt của mình.
Công nghệ cao là tốt, nhưng nó vẫn cần được phát triển.
Nam Vinh Kỳ vừa đặt điện thoại di động xuống, TV đột nhiên bật lên, anh sửng sốt, đờ đẫn xem TV hồi lâu, mới nhận ra Trạch linh đang xem.
Nam Vinh Kỳ có chút dở khóc dở cười.
Rất có nhãn lực, biết tôi không thể bật TV khi gọi video của mình.
Phẩm vị của Trạch linh có loại cảm giác ấm áp, nhìn xem đều là một ít thích hợp cho người một nhà ngồi cùng một chỗ xem phim truyền hình.
Nam Vinh Kỳ không có việc gì, cứ như vậy ngồi xem chung.
Tên của bộ phim truyền hình này là Người vợ tào khang*. Tập phim mà Nam Vinh Kỳ xem tình cờ là một âm mưu mà nhân vật nữ chính bị mẹ chồng và nhân tình của chồng làm nhục.
*Tao khang/Tào khang. Tống Hoằng có câu: "Tao khang chi thê bất khả hạ đường", người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được, vì thế nên vợ cả gọi là tao khang chi thê.
Phải nói là loại cốt truyện cẩu huyết như thế này thật là hấp dẫn, Nam Vinh Kỳ nhìn thấy liền cảm thấy tức giận. Với nữ chính chỉ hận rèn sắt không thành thép, với tra nam tức nghiến răng nghiến lợi, lại càng chán ghét bà mẹ chồng ghê gớm.
Cảm xúc này càng nảy sinh, Nam Vinh Kỳ càng muốn xem tiếp.
Tuy nhiên, bộ phim truyền hình này vẫn chưa kết thúc, mỗi ngày chỉ có hai tập.
Sau khi anh ấy đọc xong bản cập nhật ngày hôm nay, tin nhắn WeChat của Cố Nại vừa được gửi đến.
Bảo bối: Anh chỉ cần nói, cái 'cấp độ đầu tiên của không khí' có phải là anh hay không.
Sau đó là một ảnh chụp màn hình.
134L : Hahahaha, việc xách giày, nấu ăn, quỳ và ăn đường là chuyện bình thường.
———————— trích dẫn ————————
Bản thân Nam Vinh Kỳ, quả thực, lãnh khốc vô tình, khó trách anh ta ở «Thiên chân vô tà» ngay cả mặt mũi cũng không cho. Hôm nay tôi đã nhìn thấy anh ấy, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn mặt người hâm mộ, ở cửa nhà anh ta trực tiếp đuổi chúng tôi đi, không cho đến nhà anh ta, gương mặt lúc đó muốn nứt băng ra, lúc đó tôi thiếu chút nữa quỳ xuống, a a a a rất thích!
135L: Con chó của tôi ở trên lầu. Tôi xin lỗi, tôi sẽ mang nó về.
136L: Đây không phải là cây si của Vinh Kỳ à? 134 có bệnh hả?
137L: Cố Nại ở Manh Đậu Live không phải nói Vinh Kỳ tính tình rất tốt sao, hì hì hi, sao anh ấy lại thích Cố Nại như vậy.
138L: Tại sao ngày nay có rất nhiều fan CP cấp một trên không vậy, ngu ngốc, ít con mẹ nó COS CP dẫn chiến đi.
139L: Fan CP cút ra ngoài OK? Mẹ mày nổ mau về nhà nhìn!
Nam Vinh Kỳ mỉm cười cầm điện thoại di động, anh gởi tin nhắn thoại cho Cố Nại, "Anh nói em đừng theo dõi bài, sao em không nghe."
Cố Nại nằm trên giường, đôi tay tức giận của cậu run lên, bấm vào giọng nói của Nam Vinh Kỳ, nghe được giọng nói hơi khàn kèm theo nụ cười, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Bảo bối: Vậy là anh cũng bị mắng à?
Nam Vinh Kỳ: Cực kỳ thảm.
Bảo bối: [ một giọt nước mắt của một đứa cháu nội.jpg ]
Nam Vinh Kỳ: [ này, yêu yêu? Ở đây có người xấu khi dễ ta.jpg]
Bảo bối: Em rất hoài niệm hồi anh còn quê mùa.
Nam Vinh Kỳ: [Em là trái tim nhỏ của anh.jpg ]
Sáng sớm hôm sau, người của công ty xây dựng Hoàng Phát lại đến, lần này chỉ có Dư Thành An.
"Thật sớm."
Dư Thành An viền mắt bầm đen, "Chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp tạm thời vào tối hôm qua, và ngay sau cuộc họp, đây là một bản vẽ phát triển mới, anh có thể xem qua."
Hiệu suất khả quan.
Nam Vinh Kỳ cầm bản vẽ và phát hiện toàn bộ bố cục đã thay đổi, sợ anh không hiểu nên Dư Thành An ở một bên giải thích, "Công viên được chuyển đến giữa tòa nhà. Nó đã được thay đổi từ công viên hình bán nguyệt thành lối đi dạo. Gần sông, ở bên hông là khu chung cư nhỏ có thang máy, bên công viên là nhà phố thương mại. Nhà và sân của anh sẽ được để nguyên, hệ thống an ninh hoàn chỉnh, môi trường xanh hóa sẽ được xây dựng xung quanh, không chỉ cho phép cuộc sống hàng ngày của anh thêm sự riêng tư, mà biệt thự một gia đình còn có thể thể hiện thân phận tôn quý của anh."
Nam Vinh Kỳ hiểu.
"Vậy anh đang lợi dụng tôi để bán tài sản?"
"Dùng từ này không đẹp chút nào, tôi nghĩ thuật ngữ đôi bên cùng có lợi thì thích hợp hơn."
Quả thực, những tòa nhà chung cư nhỏ cao tầng rất thích hợp cho thế hệ trẻ mua, những người trẻ tuổi này biết tới Nam Vinh Kỳ và có thể là hàng xóm của anh, cho dù bỏ thêm 350.000 tệ, những người này cũng sẽ thấy đó là một món hời.
Đối với nhà phố, hầu hết nhu cầu thị trường hiện nay là dành cho các doanh nhân thành đạt. Ngay khi Hoàng Phát đưa Nam Vinh Kỳ ra thị trường khi quảng bá bất động sản, điều này cho thấy anh đã sinh sống tại đây vì phong thủy tốt, tài lộc dồi dào, sự thật chứng minh là doanh thu thu được từ phòng vé 【Trì mộ】. Tin rằng những biệt thự này sẽ bán như bị cướp và lấp đầy, bằng cách này, không những không mất tiền mà còn thu về cho Hoàng Phát một khoản lãi lớn.
Mặc dù Nam Vinh Kỳ hiểu những tính toán này nhưng anh rất ngưỡng mộ bộ não của những người kinh doanh này, nếu muốn anh suy nghĩ, anh sẽ không nghĩ được chu đáo như vậy.
"Ý tưởng này là những gì anh nghĩ?"
Dư Thành An cười cười, "Đó là kết quả của sự nỗ lực chung của các đồng nghiệp trong công ty."
Nam Vinh Kỳ nhướng nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia sáng, "Anh ở công ty bao lâu rồi? Tôi nhìn anh không lớn lắm."
"Tôi đã ở Hoành Phát kể từ khi tôi tốt nghiệp, cũng hơn mười năm."
"Đúng vậy, anh đã từng cân nhắc chuyển việc chưa."
"Hả?" Dư Thành An lại sững sờ, "Ý của anh là?"
"Là như thế này, tôi hiện tại rất giàu có, chỉ là không biết làm sao, hay là anh đến công ty của tôi làm, anh là tổng giám đốc."
"Xin lỗi, công ty của anh có bao nhiêu nhân viên?"
"Anh là người duy nhất." Nam Vinh Kỳ nhếch lên khóe miệng, ngôn ngữ ngả ngớn: "Muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị cũng được."
——–
Tác giả có chuyện muốn nói: Tui hôm nay đăng thiếu chút rồi bởi vì tui có chuyện đột xuất, ngày mai tui sẽ bù
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip