Chương 13: Tự vả mặt

Edit: Rau Má

Cố Thanh Tích sững sờ tại chỗ.

"Như vậy là được rồi ~" Hạc Vọng Lan quàng tay qua vai Bùi Diễn, cả hai Alpha cùng nhau nhìn xuống hắn.

Hạc Vọng Lan tỉ mỉ nhận xét thêm: "Hình như hơi lùn rồi? Thằng kia chắc cỡ mét tám? Tao nhìn không kĩ, lão Bùi mày nói thử."

Bùi Diễn giữ nguyên trạng thái trầm mặc.

Chuyện đến nước này dù anh có nói gì hay không đều không còn quá quan trọng, ngược lại Hạc Vọng Lan đã thay anh nói toàn bộ rồi.

Tất cả người trong cuộc đều đã có mặt, chỉ một câu nói của trùm trường nhanh chóng đập tan mộng tưởng của kẻ giả mạo, người có đầu óc tốt một chút đã ngộ ra ngay, đầu óc không tốt thì quay qua cầu nghe giải thích.

Lý Ngộ: "Bọn họ nói cái quần gì thế?"

Thẩm Thư Ý: "Nghe ý của Hạc Vọng Lan thì có lẽ 'người kia' đã mặc cái áo này vào trận, còn dùng cổ áo che khuất mặt."

Ánh mắt Lý Ngộ tìm nhìn qua Cố Thanh Tích kiểu cạn cmn lời: "... Vãi, chuyện này mà nó còn dám giả mạo? ! Đã nói xạo lại còn đòi này muốn nọ, gan cũng to vl! Có còn mặt mũi không!"

Quần chúng vây xem nhanh chóng phục hồi tinh thần, phản ứng cũng tựa như Lý Ngộ, mọi người coi như đã rõ cái nhân phẩm này của Cố Thanh Tích rồi.

Bùi Diễn hất tay Hạc Vọng Lan ra, nhìn qua Cố Thanh Tích nhàn nhạt nói: "Hãy trả áo lại cho tôi."

Cố Thanh Tích vội cởi áo len màu xanh rồi chọi qua ngực của anh.

Vừa nãy Hạc Vọng Lan tự tay vọc mình thành như vậy, nhưng Bùi Diễn chưa mở miệng nói khiến hắn cũng không dám động đậy gì.

Nhưng phải thành thật mà nói thì may là cổ áo thật sự cao, trốn ở trong đó thì không phải hứng chịu những ánh mắt kì thị khi nãy từ những người vây xem.

Cố Thanh Tích mím chặt khóe môi, chút ôn nhu ngoan ngoãn trên mặt đã biến mất không còn gì. Hắn làm sao mà nghĩ tới được việc làm này của mình sẽ bị hai người Bùi Diễn và Hạc Vọng Lan cùng nhau làm mất mặt chứ.

Hắn cho rằng mình là tiên cá nhỏ, hóa ra lại là vở kịch cô bé lọ lem. Trong tay người nọ có chiếc giày thủy tinh, đem tới cho hắn thử vào.

Và cái kết là giày không vừa!!

"Tôi không thể làm bạn trai cậu. " Bùi Diễn ôm lại áo áo len, vỗ nhẹ lên nó hai cái, sau đó như là nhớ tới cái gì đó mới đáp lại hắn trước mặt mọi người.

Vốn dĩ từ chối lời tỏ tình của người khác trước mặt mọi người là điều tối kỵ. Chỉ là Cố Thanh Tích người này không biết hai chữ 'điệu thấp' viết như thế nào, đã không cứu người thì thôi còn nhân lúc cháy nhà chạy ra hôi của, bị như vậy cũng không tính là quá đáng lắm.

Bùi Diễn xử xong chuyện Cố Thanh Tích toan quay người muốn đi, nhưng có kẻ đã nắm lại một bên khác ống tay của áo len màu xanh.

"Ê họ Bùi, mày lấy đâu ra cái áo này?" Hạc Vọng Lan khóe mắt chăm chọc hỏi.

Bùi Diễn biểu tình phảng phất như thằng này đang hỏi cái gì ngu xuẩn vậy đành đáp: "Làm sao mà tao có được mày nhìn mà cũng không rõ sao?"

Lúc này Cố Thanh Tích lại chịu đả kích lần thứ hai, thì ra Bùi Diễn và người kia rất quen thuộc với nhau. Vậy là mình ngược lại còn dại dột trực tiếp nhảy lên trên lưỡi dao.

Thế nhưng Hạc Vọng Lan thì lại lộ vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Trước kia Bùi Diễn từng nói, đó là người của anh, hắn còn không tin đâu—— người phe Bùi Diễn đánh hắn mà phải giấu mặt à?

Nhưng mà chuyện đến nước này, bằng chứng như núi, hắn không thể không tin .

"Là ai?" Hạc Vọng Lan cầm ống tay áo bên kia, cười lạnh tiến gần đến.

Mặt Bùi Diễn lập tức lạnh xuống: "Thả ra."

"Ai cũng nên có phần." Hạc Vọng Lan tiếng nói ngọt cứ như mật, "Mày đã có người rồi, chia cùng tao có cái áo thì đã sao? Tao cũng cần một chút an ủi."

Hạc Vọng Lan có ý định gì người qua đường ai cũng đều biết rõ.

Mũi Alpha so với chó còn thính hơn, coi như trong khoảng thời gian ngắn không ngửi được ra là mùi của ai, nhưng trường học này lớn như vậy cũng chỉ có tổng cộng chừng đó người, cứ đi qua lại nhiều chút kiểu gì cuối cùng chả gặp được, không phải sao?

Hạc Vọng Lan mắt thấy đầu mối quan trọng xuất hiện không muốn buông tay, nhưng phía Bùi Diễn vẫn không có chút hoảng loạn nào, trái lại còn nở nụ cười kì quái.

Hạc Vọng Lan tính đa nghi, dừng lại động tác: "Mày cười cái gì?"

Bùi Diễn ngưng nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn là bỡn cợt.

Hạc Vọng Lan cầm ống tay áo lơi một chút, khuôn mặt đẹp đẽ chùng xuống: "Có rắm mau thả."

Bùi Diễn 'ha ha' hai tiếng, đuôi mắt phượng hẹp chợt lóe lên đầy ngả ngớn: "Thực không dám giấu gì, tao đã cầm cái áo này... Làm qua một ít chuyện."

Nói xong hơi nheo mắt lại như là nhớ tới chút chuyện thú vị gì.

Hạc Vọng Lan sửng sốt một chút, nhanh chóng rút tay ra phảng phất như cái áo kia có độc.

Hắn đứng thẳng lên, phủi tay liên tục không khác gì cố đập ra đến vi khuẩn lây tới người mình: "Họ Bùi, con mẹ nó mày biến thái!"

Đều là Alpha, ám chỉ rõ ràng như vậy, Hạc Vọng Lan không thể không hiểu.

Hắn cùng Bùi Diễn sáng tối đấu nhau nhiều năm như vậy, hắn còn hiểu bản tính của Bùi Diễn rõ hơn nhiều người —— thoạt nhìn thì xuất thân từ gia đình đảng viên, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, xé mặt thật ra thì cũng chả tốt hơn hắn chút nào. Hạc Vọng Lan một chút cũng không nghi ngờ anh thật có thể làm chuyện như vậy.

Cố Thanh Tích đứng cạnh nghe được mặt mũi lại càng trắng bệch.

Bởi vì Bùi Diễn cùng Hạc Vọng Lan đứng rất gần hắn, bọn họ nói chuyện dù nhỏ tiếng thì Cố Thanh Tích vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng.

Hắn không cảm thấy Bùi Diễn biến thái, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác thất bại.

Hắn cho rằng mình nhân cơ hội này chiếm chỗ tốt Bùi Diễn sẽ đối xử tốt hơn với hắn, dù sao Bùi Diễn đối với người nào cũng đều bình thản như vậy.

Nhưng mà có một mặt của Bùi Diễn sẽ ngầm cùng với cái áo kia...

Hắn liếc mắt qua chiếc áo len màu xanh kia mà mí mắt giựt giựt.

—— Vật này rốt cuộc là của ai ?

Bùi Diễn nhẹ nhàng gói áo lên, nhìn ra sự không đành lòng của hai kẻ kia, ném câu tiếp theo "Không có việc gì thì tôi đây đi trước" mới ung dung rời đi.

"Sau này làm người thành thực tí đi." Lý Ngộ phi thường nhanh nhạy bồi thêm một câu, vừa nhai kẹo cao su vừa giơ ngón giữa qua Cố Thanh Tích.

$

Lạc Hành Vân đẩy cửa phòng khoa học tự nhiên qua, ngồi xuống giao bản nháp ghi lời giải chứng minh bản cho thầy giáo.

Thầy giáo môn này họ Trình, là một giáo viên hơi thấp người đã hơn năm mươi tuổi, mặt khá phổ thông mang khí chất điềm tĩnh. Lạc Hành Vân cùng thầy ngồi cùng một chỗ cứ như cùng một khuôn mẫu đúc ra.

Thầy Trình nhìn qua quá trình chứng minh một lần, gật gật đầu, rất hài lòng.

Nếu như nói về những chuyện khác trên thế giới này, người ta cần 1% thiên phú trời ban cộng thêm 99% cần cù thì mới có thể thành công, toán học lại không giống như vậy .

Toán học, cần đến 100% thiên phú.

Đương nhiên là giáo trình toán học cấp ba không có cần thiết đến trình độ thiên tài, chỉ là Lạc Hành Vân đã gặm qua đống tài liệu đại học chính quy ngành toán gần hết phân nửa rồi.

Kiến thức cậu tự học so với tổng tri thức một học kỳ còn muốn nhiều hơn.

Tiêu hóa nhanh chóng.

Cậu có thể làm được mấy đề bài này chứng tỏ cũng rất hiểu rõ.

Lạc Hành Vân bé ngoan chờ thầy Trình giao cho mình tài liệu kèm đề bài tiếp theo.

Nhưng Trình cũng không hề vội vã, mà là đem một tờ bài thi bày ra trước mặt cậu.

Đây là bài thì của cậu, 128 điểm.

Lạc Hành Vân thường thường được chừng này điểm, nhìn trái phải lên xuống một phen, quả nhiên thiếu điểm tại các bước chứng minh, an tâm thêm chút.

Cậu có thể đưa ra câu trả lời chính xác, nhưng mãi vẫn viết không chính xác các bước trình bày.

Một cô giáo bộ môn tiếng Anh là người yêu của thầy dạy Lý bước vào phòng nhìn qua hỏi: " Bạn học Lạc này sao lại lười biếng như vậy?"

Cô vẫn nhớ là học sinh này vô cùng nghiêm túc, mỗi lần vào tiết tiếng Anh đều rất nỗ lực, nhưng mà hiệu quả rất ít. Nhiều lần cô còn bắt gặp Lạc Hành Vân sáng sớm tại bờ sông học từ đơn đây. Không nghĩ ra là học môn Toán lại không để tâm được vậy, chứng minh cũng không cố gắng viết.

"Không phải là lười biếng." Lão Trình thay cậu giải thích, "Em ấy không biết viết thôi."

Học sinh phổ thông khi làm bài đều được yêu cầu trình bày ra, dù cho đáp án cuối cùng không chính xác thì vẫn ăn được chút điểm trình bày ở giữa.

Thế nhưng bài của Lạc Hành Vân, vẫn luôn chỉ có 3 dòng.

Bởi vì, như vậy, rồi ra đáp án.

Cùng lắm là thêm được một dòng.

Một bài toán thì điều quan trọng là những bước chứng minh, nhưng đối với thi đại học thì chỉ 3 dòng vẫn còn thiếu rất nhiều.

So với barem đáp án đầy đủ các bước cần có ở sau lưng thầy thì kiểu làm bài này dễ khiến người ta nghi ngờ rằng cậu đã gian lận thi cử đến giận sôi.

Thực ra cậu là thật sự không biết còn muốn cậu viết thêm gì nữa, mạch suy nghĩ của cậu chỉ bao gồm là "bởi vì... cho nên... giải bài...chấm hết".

Vật lý thì ngược lại tốt hơn nhiều, nghĩ gì viết náy, từng bước trong toán học bước nào cũng là mấu chốt, mỗi bước đều chiếm tới 2 điểm. Lạc Hành Vân thi được điểm tối đa chính là bởi cậu đã vội nên bỏ qua một bước quan trọng.

Thầy Trình lại đưa một tờ bài thi khác cho cậu xem, 150 điểm.

Là Bùi Diễn.

"Em nên tỉ mỉ học tập bạn một chút cách trình bày các bước trung gian như thế nào đi." Thầy Trình trịnh trọng nhắc nhở, "Việc này có ảnh hưởng lớn tới việc em thi vào đại học Yến đấy."

"Tại sao lại vào đại học Yến?" Thầy dạy lý không vui nói."Đại học Q cũng tốt mà."

Thầy Trình đáp: "Đại học Yến thì mạnh về toán học hơn."

Thầy dạy Lý: "Vật lý hạt nhân thì sao? Nếu chỉ gồm số thuần túy thì sao?"

Lão Trình: "Học Toán không giỏi thì sao làm nổi Vật lý?"

Hay bậc giáo viên không ngừng tranh chấp, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Lạc Hành Vân.

Lạc Hành Vân sờ sờ mũi: "Em là định nghiên cứu vật lý hạt nhân."

Thầy dạy Lý thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà toán học lại rất thú vị ." Lạc Hành Vân bất đắc dĩ.

Thầy Trình nâng chén trà, cười ha ha.

Toán học, là ngôn ngữ Thượng Đế, nữ hoàng của giới khoa học.

Loại suy luận logic thuần túy này có lực hấp dẫn với thiên tài nếu đem so với việc Omega bị Alpha hấp dẫn còn mạnh bạo hơn nhiều lần.

Giáo viên Anh ngữ ngồi xem nãy giờ nhanh chóng biểu thị khó hiểu: "Bạn học Lạc thành tích thấp như thế mà sao những người này đều nói cái gì đậu nổi đại học Q hay đại học Yến đại ...'

Cô đang ngồi hoài nghi nhân sinh cạnh bên bạn trai, Lạc Hành Vân nhận lấy hai tờ bài thi, ngẩng đầu bộ dạng lơ đãng nói với cô: "Vừa nãy lúc em trên đường tới đây, em nghĩ mình đã nhìn thấy Hạc Vọng Lan hình như đang quấy rầy Cố Thanh Tích của lớp 6."

Uy danh của Hạc Vọng Lan trong trường Thành Nam không ai không biết, không người nào không hiểu, hơn nữa Cố Thanh Tích lại là một Omega nữa.

Giáo viên Anh là giáo viên chủ nhiệm của lớp 6, không hề nghi ngờ cậu, quyết định nhanh lẹ gọi cho thầy giám thị Chư Nhân Lương một cú điện thoại, gọi thầy nhanh tới lớp 6 một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip