Chương 14: Mùi của cậu rất dễ chịu

Editor : Rau Má

Bùi Diễn vừa rời đi, Hạc Vọng Lan đã đưa tay chận Cố Thanh Tích lên tường.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp liếc qua một lượt, người xem náo nhiệt toàn bộ tản đi như bầy ong vỡ tổ, ai cũng muốn xem chuyện đành lén lút ngó ngược lại.

"Ngầu thế nhờ Cố Thanh Tích. Cậu đánh tôi? Ha ha, cậu đánh xem!" Hạc Vọng Lan đe dọa.

Hạc Vọng Lan cũng không phải Bùi Diễn, Cố Thanh Tích cũng không thèm giả bộ trước mặt hắn: "Cậu bắt nạt tôi thì hay ho chỗ nào? Bùi Diễn cùng hắn... Cái người kia, không phải là vẫn nhởn nhơ ngoài kia?"

"Tôi thích xử bọn họ lúc nào thì sẽ tính lúc đó, hôm nay tôi dự định xử cậu." Hạc Vọng Lan vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của hắn.

"Thế thì tới đi." Cố Thanh Tích vén tóc để lửng không quá ngắn vén lên, xoay người lộ ra sau gáy.

Hạc Vọng Lan bị dọa lui một bước.

Omega làm động tác này thì khác gì nữ sinh cởi quần đâu? !

"Cắn tôi xem nào." Cố Thanh Tích không màng mặt mũi nói.

"Con mẹ nó cậu có bệnh đúng không!" Hạc Vọng Lan trợn tròn cặp mắt.

Hắn ta là ác chứ không có ngu! Cắn xuống một phát thì nửa đời còn lại của hắn cũng đi conmeno luôn.

Mà nếu hắn có tìm Omega thì cũng không thèm tìm loại trong lòng chỉ có Bùi Diễn này, chưa kể nhìn qua người này đầu óc có vẻ có chút không được bình thường.

"Hai người các cậu làm gì đây!" Chư Nhân Lương một tiếng gầm dữ dội, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

Mấy cái đầu thò qua bệ cửa sổ không ngừng thò ra thụt vào, thụt vào đợi đến thầy Chư Nhân Lương bước qua bèn nhanh chóng thò ra không ngừng hóng chuyện.

Thiên địch của Hạc Vọng Lan- thầy giám thị Chư Nhân Lương mang theo một nhóm bảo vệ xông thẳng đến trước mặt hắn: "Cậu làm gì? !"

Hạc Vọng Lan đầy kinh ngạc, mặc dù hắn là một thằng đầu gấu thì việc hắn làm có phải là chuyện xấu không thì hắn vẫn còn nhận thức được: "Không phải tôi! Nó nói cho tôi cắn hắn —— đúng không nói đi?"

Cố Thanh Tích thả tóc xuống, ngoan ngoãn cúi đầu còn mang theo một tia oan ức.

"Cậu tính lừa gạt đứa nào!" Chư Nhân Lương gào thét."Đi, đi phòng giáo dục!"

Hạc Vọng Lan: "..."

Ngày hôm nay của trùm trường Thành Nam-Hạc Vọng Lan, là một ngày của những xui xẻo dai dẳng không ngừng.

$

Cố Thanh Tích nhìn theo hướng Hạc Vọng Lan đi xa, hoảng sợ trở vào phòng học.

"Cậu đã nghĩ cái gì vậy?" Hoắc Linh đều sắp bị hắn chọc tức chết rồi, vì theo đuổi một tên Alpha mà mặt mũi cũng không muốn, không nhịn được rút sách giáo khoa về hướng mình xích ra một khoảng.

Những người khác trong lớp cũng giống vậy, vô tình đã cô lập hắn lại.

Cố Thanh Tích lúc này đã tỉnh táo lại rồi.

Hắn không để ý chút nào nở nụ cười xinh đẹp: "Liều mới ăn nhiều chứ —— không nhìn thấy tớ xém chút nữa đã ngon ăn rồi sao?"

Ngoài cửa sổ, Lạc Hành Vân ung dung thong thả lướt qua.

Cậu vốn là lo lắng tên Omega chập mạch này có khi sẽ bị Hạc Vọng Lan đánh chết tươi nên mới tiện đường tố cáo một chút, nhưng không nghĩ tới mình đây là đã cả nghĩ quá rồi?

'Tâm thái Cố vẫn là rất tốt.' Lạc Hành Vân đánh giá ngay trọng tâm ở trong lòng, 'Hi vọng sau này việc cậu làm đừng có mà lại liên lụy đến tôi đấy.'

$

Lạc Hành Vân trở lại phòng học, cẩn thận chép lại các bước giải bài của Bùi Diễn vào vở, nhờ Thích Vũ trả lại.

Không nghĩ Lý Ngộ ngồi trước mặt nói: "Cậu qua ký túc xá tìm cậu ta đi."

Lạc Hành Vân: "?"

Lý Ngộ: "Ảnh nói buổi trưa sẽ không trở lại, nếu có người tìm thì nhắn đi qua ký túc xá."

Lạc Hành Vân cầm bài thi trên tay, nghĩ thầm, lời này rõ ràng là nhắn cho mình.

Thầy dạy Toán cũng nói, tự trả đi cho thầy còn về.

Thôi, đi một chuyến đi.

$

phòng của Bùi Diễn là 413.

Anh bình thường cũng không trọ ở trường mà ở ngoại trú, nhưng trong túc xá vẫn có một giường để thỉnh thoảng có thể đến nghỉ trưa.

Phu nhân Bùi vì việc này mà còn tự mình ghé qua trường học một chuyến, ngày hôm đó trường học đặc biệt mở nhạc nước chào đón người.

Thời điểm Lạc Hành Vân tìm tới, khe cửa đã hé sẵn đợi cậu.

Cậu đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Bùi Diễn đang ngồi bên trong, hai chân thon dài gác lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

"Đến rồi." Nghe thấy tiếng cửa mở, Bùi Diễn gật gật đầu với cậu, "Chuyện gì?"

Rất kỳ quái.

Rõ ràng chính là đang chờ mình, lại hỏi mình có chuyện gì.

Cậu ta không phát hiện hai câu này rất là mâu thuẫn sao?

May là, Lạc Hành Vân thật là có chuyện để nói với anh thật.

Cậu đưa tờ bài thi đặt tại Bùi Diễn trước mặt: "Thầy dạy Toán bảo tôi mang cho cậu."

"Hử, có vấn đề gì? Làm hiểu không?" Bùi Diễn hỏi nhiều hai câu.

Bài thi của anh thường bị đem cho bên ngoài mượn. So với người khác, Lạc Hành Vân có hiểu bài hay không, anh biểu hiện ra có phần thân thiết hơn.

Lạc Hành Vân trung thực, thái độ bình tĩnh: "Tớ đã chép lại rồi, chập nữa về lớp mới học qua."

"Được. Có vấn đề gì thì hỏi tôi."

So với vị Alpha lúc sáng cả người đâu đâu cũng tỏa ra khí tức đầy nguy hiểm, Bùi Diễn của lúc này lại mang một vẻ mặt ôn hòa, mặt mày dãn ra, ánh mắt cũng đã khôi phục lại như bình thường.

Thâm trầm mà sâu thẳm, những cuồng phong kia tựa như cơn mưa rào nhanh chóng bị gió cuốn sạch đi.

Lạc Hành Vân không hiểu nổi người này.

Cậu cũng không có ý định hiểu rõ.

"Vậy tớ đây đi trước." Lạc Hành Vân giả bộ liến nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

"Đi đi." Bùi Diễn hất nhẹ cầm, thoải mái thả người đi.

Lạc Hành Vân bấy giờ mới lén lút thở phào nhẹ nhõm, xoay người.

Nháy mắt chợt bắt được một miếng gì xanh lam ——

Áo len màu xanh đó đang được treo ở trên giường ngủ của Bùi Diễn, chính diện với chỗ Bùi Diễn đang ngồi mà.

Cả người Lạc Hành Vân trong chốc lát cứng lại, dòng tư duy như là bị đông cứng, mất đi khả năng hoạt động.

"Làm sao vậy?" Bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh trầm thấp đầy từ tính.

Hô hấp cực nóng cùng với thanh âm trầm thấp đang đồng thời len lỏi tới làn da cùng lỗ tai của cậu, chẳng biết từ lúc nào Bùi Diễn đã tiến gần đến phía sau cậu.

Lạc Hành Vân đột nhiên quay người bước lui một bước.

Cho dù cậu có tố chất tâm lý rất tốt, hiện tại cũng mất đi mấy phần vẻ hờ hững lúc trước ròi ——

Bùi Diễn một mình chạy đến ký túc xá, ngồi ở chỗ đó, thế mà lại để nhìn cái áo của mình?

"Là bởi vì cái này sao?" Bùi Diễn nhìn vòng qua vai cậu, chú ý tới mảnh màu lam kia.

Chân dài bước qua tới cạnh chỗ chiếc áo.

Những ngón tay trắng nõn kéo ống tay áo lên, hệt như một vị thân sĩ đang mời người khiêu vũ cùng mà nâng áo đến bên mặt, nhẹ nhàng ngửi một cái.

"Mùi rất dễ chịu." Đôi mắt sâu thẩm vừa nhìn theo cậu vừa nói.

$

Thời điểm Lạc Hành Vân vọt vào phòng học kéo theo không ít người liếc mắt.

Cậu lúc thường hoàn toàn không có một chút nào độ tồn tại, bỗng chớp mắt lại gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến không ít người phải ngẩng đầu lên nhìn thêm vài lần.

Beta này hiển nhiên vừa mới chạy tới đây, tóc tai đều có chút ướt.

Cảnh tượng cậu vội vã vọt đến chỗ của mình ngồi xuống, thật giống rốt cuộc mới tìm được cảm giác thực một chút. Cả mặt mãi lúc này mới dãn ra, chỉ có mí mắt vẫn chốc chốc giựt một cái.

"Làm sao vậy?" Thích Vũ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu liền hoảng lên, này có phải là Lạc thần hồi đầu vào lớp còn nói chuyện rôm rả không vậy?

Lạc Hành Vân không hề hé răng, qua vài giây mới gõ gõ vai Hoắc Tư Minh ngồi phía trước: "Lúc mà Alpha các cậu khen người khác có mùi rất thơm thì thường có mang ý nghĩa gì?"

Hoắc Tư Minh nhíu nhíu mày đáp: "Thì giống lũ đực rựa các cậu khen ngực con gái bự phết thôi."

Hạ lưu, tùy tiện, mang ý ám chỉ mạnh mẽ, cũng dễ bị ăn vả.

Lạc Hành Vân kinh ngạc.

Thế...

Quả nhiên là như thế...

Cậu rốt cuộc hiểu được cái trực giác Bùi Diễn rất nguy hiểm vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mình là tại sao mà có rồi!

Alpha bẩm sinh đã mang theo bản tính xâm lược rất mạnh!

Nhưng mà cậu là Beta mà, căn bản là không có... ngực!

Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vô cùng mờ mịt về loại sinh vật Alpha này, đứng dậy đi ra ngoài: "Chiều hôm nay giúp tớ xin nghỉ một buổi."

Thích Vũ: "Cậu đi đâu vậy? !"

Lạc Hành Vân: "Thư viện!"

------Ê hê hê up liền 3 chương cho xị em ăn Tết Tân Sửu mùa dịch hông bị nhàm chán nhen--- mn nhớ giữ gìn sức khỏe nhó~~ Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ hí hí (9/2/21-28 âm)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip