CHƯƠNG 7- NẾU ANH LÀ THANH XUÂN CỦA EM.

FANFICS: NHIỆM VỤ 1085_TÌNH YÊU RỰC LỬA!

💶CHƯƠNG BẢY💶_ Nếu Anh Là Thanh Xuân Của Em

🐭BXG#DD 👌🏿

" Ting" _ Cánh cửa phòng cấp cứu trượt dài, mặt trời ló dạng xuyên qua ô kính chói mắt Nhất Bác, đưa tay che lên nhíu mày khó chịu nhìn qua cửa phòng đã mở từ khi nào.

Vội vàng đứng dậy, nắm lấy vai vị bác sĩ đi ngang: " Bác Sĩ!! Người trong đó..."

- Đi rồi.... _ Người bác sĩ già nhìn cậu cảnh sát trẻ.

" Đi... Bác Sĩ! Không thể! Anh ấy không thể đi như vậy!"

- Ta nói là chuyển đi phòng hồi sức 105 trên lầu ba! Tên ngốc.... hahhh! Tuổi trẻ bây giờ thật nóng vội, cái gì cũng gấp gáp.....

" Lầu ba... con đi ngay! CẢM ƠN BÁC SĨ!"_ Nhất Bác nhanh chân chạy.

Vị Bác Sĩ già gọi : " Này Cậu Trai Trẻ! Thanh Xuân một đời người rất ngắn! Nên muốn nói gì thì cứ bày tỏ đi nhé! "

Nhất Bác đứng hình vài giây, như ngộ ra điều gì đó, nhìn vị bác sĩ rồi mỉm cười: " Con sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ người con yêu thương! Xin cảm ơn ông!"

~~~~~~~

Thang máy đã mở ra, căn phòng 105 cửa không khoá, Nhất Bác lao tới đẩy cửa nhìn Tiêu Chiến nhắm mắt ngủ say, bình nước biển treo ngược nhỏ từng giọt, làn gió se lạnh mang mùi hoa cỏ mùa mưa nơi thành phố tấp nập. Cây hồng bên cửa sổ vẫn còn xanh lá, đưa ngón tay chạm lên hàng mi dài của Tiêu Chiến: " Em Xin Lỗi...." _Sờ nhẹ qua nốt ruồi đặc biệt, quá khứ mập mờ cho rằng chỉ là trùng hợp...

Đôi môi nhỏ di chuyển nói được vài chữ, chiếc răng thỏ đáng yêu: " Vào... nhớ gõ cửa" _ Tiêu Chiến chầm chậm, mệt mỏi mở mắt ra nhìn Nhất Bác đang sờ mặt mình.

Bất giác hai vành tai cu cậu đỏ lên, rụt tay về chạy ra cửa sổ quay mặt: " A.... anh tỉnh rồi ha! Tôi muốn gửi lời xin lỗi thôi không phải cố ý sờ mó anh đâu! Tôi không có biến thái...."

- Nhất Bác... cậu không có lỗi.....

Lời nói đó, giọng nói mang ngữ điệu tha thứ, lại một lần nữa gần như giết chết cậu cảnh sát trẻ , quay lại nhìn thẳng mắt anh, lắc đầu: " Tôi lớn rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì gây ra cho đồng đội, sẽ không khóc và không bỏ trốn như ngày xưa nữa.... tôi sẽ bảo vệ anh! Trọn đời này.... "

Tiêu Chiến đưa ánh mắt chậm rãi nhìn cậu trai vẻ mặt nghiêm túc đang tuyên bố huyên thuyên cái gì đó, thở một hơi dài rồi nhắm mắt ngủ mất không quan tâm điều cậu ta vừa thốt ra....

Nhất Bác tiến đến cạnh giường ngồi bên anh: " Vì sao anh lại đở phát súng đó? Anh có biết nguy hiểm lắm không.... Tiêu Chiến?" _ Chầm chậm đưa ánh nhìn xuống môi anh, Nhất Bác mất dần kiểm soát chống một tay nhẹ nhàng lên gối, hạ thấp người nhắm mắt lại từ từ đưa môi kề sát.

Tiếng gõ cửa bất chợt làm giật mình, Nhất Bác mở mắt đứng lên bước ra: " Ai vậy ạ?"

Cao Niên đứng bên ngoài mang theo một bó hoa và trái cây: " Tôi là người nhà Tiêu Chiến"

Cửa mở ra, Nhất Bác cúi chào Cao Niên: " Anh là....?"

- Tôi là chú của Tiêu Chiến, cậu là đồng nghiệp sao?

" Vâng ạ... thành thật xin lỗi vì ..."

Cao niên cắt ngang lời, bước vào trong : " Không, lỗi không phải của cậu, cậu cứ về trước lo công việc đi. Tiêu Chiến tôi lo được..."

Nhất Bác cúi đầu lễ phép: " Vậy nhờ thúc ạ, con xin phép về rồi tối sẽ quay lại...."_ Nhất Bác kéo cánh cửa, quay bước trở về nhà.

Không gian thật im lặng, Cao Niên ngồi nhìn Tiêu Chiến một hồi lâu: " Vết xe đổ lại có dấu chân của cậu.... cậu không hề nghe lời ông chủ dặn"

- Tôi ... muốn hay sao? Chỉ là do muốn che mắt hắn nên mới đở phát súng này.... Thúc nghĩ tôi rảnh lắm hay sao?

" Được rồi, cậu luôn đúng và bây giờ cậu nằm đó.... còn lũ đàn em và số hàng tôi đã giải quyết xong, tiền đã chuyển vào tài khoản của cậu như kế hoạch ban đầu "

- Cảm ơn thúc.... bao lâu rồi không được nằm nghĩ ngơi như vậy, một chút cũng tốt... chẳng phải sẽ tạo thêm niềm tin cho cậu ta và sở cảnh sát sao?

" Cậu tính cái gì cũng hay ho, tôi cảm thấy cậu đang yêu đấy...."

- Này, thúc không được nói bậy. Tôi rất thẳng, còn nữa... tôi rất thích các cô gái xinh đẹp, không thể là cậu ta được!

Tiêu Chiến vừa gồng mình lên lại nhói đau chỗ bụng, nằm ngược xuống không cãi nữa. Cao Niên gọt vỏ mấy quả lê ngọt: " Nằm yên đi cậu chủ, tối nay cậu ta tới tôi sẽ nói cho cậu nghỉ việc.... không cần phải làm những chuyện nguy hiểm tính mạng này. Ông chủ giao cậu lại cho tôi trông nom, một vết xước cũng không được..."

- Không được nói, tôi vẫn sẽ đi làm như bình thường, thúc không được phá hỏng kế hoạch của tôi!

Cao Niên thở dài, pha thêm sữa nóng: " Bây giờ cậu là người thân duy nhất của tôi, tôi không muốn mất thêm một ai nữa.... những phi vụ để bọn đàn em làm khi đủ rồi chúng ta nên dừng lại và rời khỏi nơi này"

Tiêu Chiến quay sang : " Không muốn, tôi còn muốn trêu chọc thằng nhóc đó cho nó biết mùi. Nó dám phách lối với tôi, còn phải trả thù"

- Mai là sinh nhật cậu, ăn trong bệnh viện chắc vui lắm?

" Ah.... thúc nhắc mới nhớ, mai phải có bánh kem cho tôi, còn phải có thịt bò hảo hạng! Nhất là phải mời cậu ta, tôi muốn chơi đùa"

- Thường thì cậu sẽ gọi nữ nhân bầu bạn, bây giờ đổi thành cậu ta? Hay lắm cậu chủ nhỏ...

" Bình thường, chúng tôi sẽ thành huynh đệ tốt, cậu ta sẽ phụ giúp tôi được nhiều thứ... trong các phi vụ"

_______________

Nhẹ nhàng đẩy cửa sợ làm Tiêu Chiến thức giấc, Nhất Bác mang một chiếc chăn vào trong, trải ra bên dưới ngủ cạnh canh anh. Tiêu Chiến giật mình nhìn: " Sao lại ngủ dưới đó... cảm lạnh bây giờ"

Nhất Bác khua tay: " Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm cho anh thức giấc...."

- Không sao, cậu đến chăm cho tôi là mừng lắm rồi , haha.... ngủ đi ngủ đi, mai dậy sớm cậu còn phải đi làm.

" Vâng, anh ngủ ngon"

- Lên đây ngủ đi, giường còn trống mà.... cậu thuê cho tôi cái phòng VIP to như vậy...

" Không được, lỡ trúng vết thương của anh..."

- Không sao, cậu ngủ dưới đó bệnh ai chăm cho tôi?

" Vậy.... "

Tiêu Chiến nắm cổ tay Nhất Bác,nở nụ cười ngọt ngào: " Yên tâm.... tôi sẽ không sao mà"

~~~~~~~~~~~~~

Chiếc giường hôm nay thật ấm áp, Nhất Bác cúi người kéo chăn lên đắp nữa cho anh, nói khẽ: " Anh ngủ ngon...."

Tiêu Chiến đã bước vào giấc mộng từ nãy rồi, gác hẳn một chân lên người Nhất Bác còn cọ sát cả tay lên tay, nhiệt độ thật cao ah~!

" Đây là bệnh viện và anh là bệnh nhân đáng yêu nhất.... "

- Cậu nói tôi đều nghe đấy... đần độn.

Hai vành tai Nhất Bác đỏ lên, không dám nhìn Tiêu Chiến nữa, quay hẳn mặt ra cửa sổ: " Anh ngủ đi! Tôi ngủ trước đây!"
~~~~~~~~~~~~

Mặt trời vứa ló dạng, xiên góc ô cửa kính, sáng nay rất ấm... dù bên ngoài sương có đọng đến mờ ảo. Trong vòng tay to lớn của Nhất Bác, Tiêu Chiến cọ mặt vào lồng ngực rộng mùi thơm và sự ngọt ngào lan toả, bàn tay luồng vào tóc ôm đầu anh vào ngực mình: " Chào buổi sáng...Kiên Quả, hôm nay sao lông mày ngắn... vậy...? "

Hai ánh mắt nhìn nhau say đắm, tiếng thét thất thanh của cô hộ lý phòng khám rồi chạy biến. Nhất Bác giật mình xoay người té xuống giường: " X...XIN LỖI ANH!"

Tiêu Chiến lơ mơ dậy, ngáp dài: " Chuyện gì vừa diễn ra vậy....?"

To be continute

_MONG MN TÔN TRỌNG QUYỀN SỞ HỮU TRÍ TUỆ, ĐỪNG MANG ĐI BẤT CỨ ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ _

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #18#bjyxszd