Chương 7
Trong Hồng Liên Thủy Tạ yên tĩnh, lúc này đã là đêm khuya vắng người, trong phòng không có một ngọn đèn, chỉ có trong trúc đình có một ngọn đèn để ở dưới đất, duy nhất ánh nến phát ra ánh sáng yếu ớt. Trong sân, hải đường hồng đã bị gió lạnh thổi tung bay lả tả.
Trong sân Hồng Liên Thủy Tạ đã rất lâu vào ban đêm đều không có người, nơi này quá yên tĩnh, cảm giác thật giống như không có bất kỳ tiếng hít thở của người nào, không biết tại sao, hắn cảm thấy có chút bất an.
Sân vẫn là dáng vẻ lúc hắn đi, Mặc Nhiên nhìn xung quanh một chút, nhưng trước khi đi cũng không phát hiện bóng người nằm ở trước bàn.
Thỉnh thoảng mấy tàn lá khô héo rơi xuống đầu vai hắn, nhẹ nhàng lấy tay phất rơi, lá khô rơi xuống mặt đất, bị giày nghiền nát, phát ra răng rắc một tiếng. Hắn cau mày một cái, nơi này lá cây cũng khô héo quá nhanh, rõ ràng mấy ngày trước đây là một mảnh xanh biếc.
Mặc Nhiên nhìn vào bên trong nhà, đêm đã khuya, ánh nến cũng đã tắt, hẳn là y đã ngủ rồi.
Vì vậy hắn nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Bên trong nhà là một mảnh đen nhánh, hắn đem hộp đựng thức ăn để ở trên bàn, bên trên giá cắm nến bám vào một tầng sáp nến mong mỏng, hắn thuận tay sờ một cái, không có nhiệt độ.
Màn giường được đóng chặt chẽ, không thấy được tình hình bên trong. Hắn đi nhanh tới, tháo màn giường ra.
Giường chiếu trống trơn.
Mặc Nhiên nhíu chặt chân mày một chút, đem ngón tay thon dài sờ ở phía trên.
Lạnh.
Đêm đã khuya, y sẽ đi đâu?
Đột nhiên ý niệm nhất thời làm cho hắn lập tức trở nên tức giận.
Đêm không ở đây ngủ?
Sở Vãn Ninh thật là gan lớn rồi.
Mặc Nhiên đột nhiên cảm thấy hết sức tức giận, ném mấy món đồ nhỏ tiện tay cầm lấy được, giận dữ hét.
"Người đâu, Sở Vãn Ninh đâu?"
Chốc lát, mấy vị cung nhân nơm nớp lo sợ đi tới, nhìn sắc mặt đế quân, lập tức quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm mấy câu nói, muốn nói cũng không nói được.
"Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết."
Dáng vẻ rụt rè e sợ như vậy, Mặc Nhiên nhìn thấy lại nổi lên một trận phiền muộn, định lấy một cái ly ném qua, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn được.
Tay hắn đỡ trán, tỏ ra hết sức nhức đầu.
Một lát sau, một vị cung nhân lớn tuổi bị mang tới đứng ở bên cạnh Mặc Nhiên, chậm chạp muốn hành lễ, bị Mặc Nhiên chặn lại.
"Lão nô buổi tối cũng không có nhìn thấy tông sư, có lẽ là nhìn thấy bệ hạ không tới, nên ra ngoài đi lại."
Lão nhân run rẩy trả lời.
Nghe xong câu này, Mặc Nhiên thoáng trấn định một hồi, hắn chưa cho Sở Vãn Ninh điều lệ cấm đi lại, bình thường ban ngày Sở Vãn Ninh cũng thường đi Tàng Thư Các đọc sách, có lẽ cũng chỉ là do mình quên.
Lại đột nhiên nghĩ đến, vì nhốt Sở Vãn Ninh, hắn ở trên người y tạo rất nhiều pháp thuật cao thâm, dùng để thăm dò trạng thái Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên nhắm mắt lại dùng linh lực cảm giác một hồi, những trận pháp này vẫn không có khác thường.
Có lẽ thật sự chỉ là đi ra ngoài một chút.
Hắn liền ngồi ở đó đợi, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, càng chờ càng nóng nảy.
Không biết đợi bao lâu, Mặc Nhiên đột nhiên nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn gỗ.
"Người đâu."
Hắn lại hét lớn một tiếng, chỉ hộp đựng thức ăn.
"Đi đem cái này làm cho nóng."
Người phía dưới làm theo, nhưng mà nóng nảy trong lòng lại không giảm được phân nửa.
Đến khi hâm nóng xong, lại lạnh, lại tiếp tục hâm nóng rất nhiều lần.
Cũng không nhìn thấy Sở Vãn Ninh trở lại, sống lưng hắn dần dần bốc lên một tia lạnh lẽo, tâm tình lo lắng dần dần chuyển thành bạo ngược. Tròng mắt tím như mực của hắn nhìn chằm chằm cửa phòng mở lớn.
Cho đến sắc trời tờ mờ sáng.
Mặc Nhiên bỗng chốc đứng lên.
"Người đâu, đi tìm." Hắn tức giận quát một tiếng.
"Bảo tất cả mọi người đi tìm."
Tâm tình rất phiền não, chỉ cần là không nhìn thấy được Sở Vãn Ninh, hắn liền không thể suy nghĩ về bất kỳ vấn đề nào nữa.
Hắn không ngừng đi tìm trong Hồng Liên Thủy Tạ, áo bào đen kéo trên mặt đất.
Người phái đi ra ngoài dần dần trở lại, nhưng từng câu trả lời nhận được là không tìm thấy.
"Hắn đâu?" "Người đâu?"
Hắn gầm hét lên.
Hắn không tin không tìm được.
Nhưng mà không có ai có thể cho hắn câu trả lời, người phía dưới chỉ là mặt như màu đất nhìn chủ nhân đang nổi điên phía trên.
"Có lẽ, tông sư chẳng qua là ra ngoài đi dạo, rất nhanh sẽ trở lại."
Người phía dưới an ủi như vậy.
"Nếu đi ra ngoài, vậy thì đi ra bên ngoài tìm, đi lục soát mỗi một xó xỉnh. Mặc kệ bất kỳ phương thức nào, đều phải tìm trở về cho bổn tọa." Con ngươi màu tím trợn nhìn đám người run lẩy bẩy phía dưới.
Hắn không tin, một tên phế nhân, trên người còn có bùa chú giam cầm của hắn, có thể chạy đi đến nơi nào, hắn chính là đế quân, có pháp thuật thông thiên cùng vạn quân cờ, hắn không thể không tìm được người.
Vì vậy hắn niệm thần chú phát động rất nhiều quân cờ, trăm vạn hùng binh hắn dùng để chiến đấu, mang bọn họ dọc theo Tử Sinh Đỉnh, Vô Thường trấn, đi tìm tin tức Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh bất quá chỉ là một người phàm tục, cho dù hắn có bản lĩnh tày trời, cũng tuyệt đối không có khả năng chạy ra khỏi phạm vi khống chế của hắn, hắn nhất định sẽ đem Sở Vãn Ninh tìm trở về.
Nhưng sự thật là Sở Vãn Ninh quả thật có bản lĩnh thông thiên, y có thể từ trong tay Đạp Tiên Quân im tiếng biệt tích.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, nhưng người trở về vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Thỉnh thoảng có một số tin tức nhỏ nhặt đáp lại, hắn liền giống trống khua chiêng, khí thế hung hăng xông tới, nắm lấy cổ người tình báo hỏi hắn Sở Vãn Ninh ở đâu, nhưng bình thường luôn là phí công trở về.
Dần dần, con đường chờ đợi của hắn trở nên càng ngày càng phiền muộn.
Mới bắt đầu là nóng nảy, sau đó là phiền muộn, về sau nữa biến thành lo lắng sâu đậm.
Mỗi khi thất vọng trở về, hắn liền ngồi ở trong Hồng Liên Thủy Tạ chờ Sở Vãn Ninh.
Ngồi từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, rồi lại mặt trời mọc.
Đang lúc mơ màng nặng trĩu, một ý niệm càng ngày càng rõ ràng.
Sở Vãn Ninh đi vì không muốn nhìn thấy hắn, đem hắn từ từ nhét vào trong đêm dài.
Lại chợt lắc đầu một cái.
Nơi nào tùy sở vãn ninh có muốn hay không, hắn là đế quân, sức chiến đấu cùng quyền lợi mạnh nhất trên đời, chỉ cần hắn muốn tìm, coi như là đào ba thước, cũng phải đem Sở Vãn Ninh tìm trở về.
Sau đó, chờ Sở Vãn Ninh trở lại, hắn phải đem Sở Vãn Ninh nhốt ở trong phòng một ngày một đêm hành hạ hắn, làm cho Sở Vãn Ninh một lần nữa mang trên người trùng trùng giam cầm của hắn, phái mấy chục người hầu cả ngày nhìn y chằm chằm.
Không, đám vô dụng kia làm sao có thể được nhìn Sở Vãn Ninh.
Hắn muốn đích thân nhìn Sở Vãn Ninh, mỗi ngày mỗi ngày đi theo bên người y.
Hắn còn phải trừng phạt Sở Vãn Ninh, chờ y trở lại, không cho y ăn cơm.
Hắn muốn, hắn muốn chính mắt nhìn thấy vẻ mặt của Sở Vãn Ninh lúc ăn đồ của hắn, nếu như ăn không ngon, hắn cũng có thể gắng gượng lần nữa làm một phần, sau đó nhìn Sở Vãn Ninh tự mình ăn tiếp.
Hắn còn phải nghe Sở Vãn Ninh tự mình nói với hắn y ân hận, cho dù nghĩ tới đủ các loại biện pháp xử phạt Sở Vãn Ninh, nhưng là vẫn không thấy được bóng người.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sư tôn đi đâu?
Đây là một bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip