Chương 6: Vết Sẹo Từ Cánh Cổng
Tiếng còi xe cảnh sát xé toang màn sương đêm, vang vọng khắp con hẻm ẩm thấp, u tối. Ánh đèn xoay tròn màu xanh đỏ nhấp nháy, hắt lên những bức tường cũ kỹ của khu chung cư, vẽ nên những vệt sáng kỳ dị. Lê An, sau một hồi chống cự điên cuồng và la hét những lời nói mê sảng về "tri thức tối cao" và "Con Mắt Không Ngủ", cuối cùng cũng bị cảnh sát khống chế hoàn toàn và dẫn giải đi. Anh ta vẫn không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt đầy điên loạn nhìn về phía cánh cửa sắt đang hé mở, nơi ánh sáng xanh nhạt vẫn còn leo lét hắt ra.
Minh Châu đứng bên cạnh Thanh Trúc, cô nắm chặt tay Thanh Trúc, cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của người phụ nữ bí ẩn. Kể từ khi Thanh Trúc chạm vào cánh cửa và lùi lại với vẻ mặt kinh hoàng, Minh Châu biết rằng có điều gì đó sâu xa hơn rất nhiều so với một vụ án mạng thông thường. Sự bình tĩnh vốn có của Thanh Trúc đã bị phá vỡ, hé lộ một phần con người dễ tổn thương ẩn giấu đằng sau lớp vỏ lạnh lùng.
"Cô không sao chứ, Thanh Trúc?" Minh Châu hỏi lại, giọng cô đầy lo lắng. Cô siết chặt tay Thanh Trúc hơn, như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm và trấn an.
Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô vẫn dán chặt vào cánh cửa sắt. Ánh sáng xanh nhạt từ bên trong vẫn phả ra, yếu ớt nhưng đầy ma mị, khiến không gian xung quanh càng thêm lạnh lẽo và huyền ảo. "Không sao," cô đáp, giọng cô khẽ khàng, gần như thì thầm, nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự kiên quyết lạ thường. "Chúng ta phải đóng cánh cửa này lại. Ngay bây giờ. Và phong tỏa khu vực này."
Minh Châu gật đầu. Cô hiểu sự cấp bách trong giọng Thanh Trúc. "Tôi sẽ gọi thêm người hỗ trợ. Lực lượng chuyên trách phong tỏa hiện trường và giám định."
Ngay lập tức, Minh Châu lấy bộ đàm, liên lạc với tổng đài, yêu cầu tăng cường lực lượng. Cô mô tả tình hình một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ, nhấn mạnh về "cánh cửa bí ẩn" và những dấu hiệu bất thường. Trong khi chờ đợi, Minh Châu và Thanh Trúc cùng với các cảnh sát khác cẩn thận kiểm tra cánh cửa. Nó là một cánh cửa sắt nặng nề, cũ kỹ, nhưng phía sau nó lại là một không gian có vẻ như không phải là một phần của hệ thống cống ngầm thông thường. Những bức tường phía sau cánh cửa có vẻ được xây dựng từ đá nguyên khối, không phải gạch như những đường hầm xung quanh.
Một vài phút sau, tiếng còi xe cảnh sát khác lại vang lên, và một đội chuyên trách, bao gồm các chuyên gia pháp y và kỹ thuật viên, đã đến hiện trường. Đại úy Nam – cấp trên trực tiếp của Minh Châu, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị và kinh nghiệm dày dặn – bước vào, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn thấy Minh Châu và Thanh Trúc đứng cạnh cánh cửa sắt.
"Trung úy Minh Châu, có chuyện gì ở đây vậy?" Đại úy Nam hỏi, giọng ông ta đầy cảnh giác. "Ai là người phụ nữ này? Và tại sao các cô lại phá cửa căn hộ?"
Minh Châu bước tới, nhanh chóng giải thích tình hình. Cô kể lại vụ án của Nguyễn Thị Thảo, những manh mối Thanh Trúc đã tìm thấy, và việc họ đã lần ra Lê An cùng với kế hoạch mở "cánh cổng" này. Cô cố gắng trình bày một cách khách quan nhất, nhưng vẫn không giấu được sự thán phục dành cho Thanh Trúc.
Đại úy Nam nhìn Thanh Trúc bằng ánh mắt dò xét. "Cô là thám tử Thanh Trúc?"
Thanh Trúc gật đầu, ánh mắt cô vẫn bình thản đối diện với sự nghi ngờ của vị Đại úy.
"Tôi nghe nói về cô. Cô là người có vẻ 'làm việc ngoài khuôn khổ'," Đại úy Nam nói, giọng ông ta vẫn đầy thận trọng. "Nhưng chuyện này... một cánh cổng? Cô có bằng chứng gì cho việc này không?"
Thanh Trúc không trả lời bằng lời. Cô khẽ bước tới, chỉ tay vào biểu tượng "Con Mắt Không Ngủ" được khắc trên một phiến đá nhỏ gần cánh cửa. Phiến đá đó nằm khuất sau một lớp đất đá vụn, và không ai trong đội cảnh sát phát hiện ra trước đó.
"Biểu tượng này được tìm thấy trên ngực nạn nhân Nguyễn Thị Thảo," Thanh Trúc nói, giọng cô trầm và rõ ràng. "Và nó cũng được khắc ở đây. Đây là một biểu tượng của một hội kín cổ đại, 'Hội Thức Tỉnh'. Mục tiêu của họ là mở ra những cánh cổng dẫn đến 'tri thức tối cao' bằng những nghi lễ hiến tế."
Minh Châu nhìn Thanh Trúc đầy tự hào. Cô biết, chỉ Thanh Trúc mới có thể tìm thấy chi tiết nhỏ nhưng quan trọng này.
Đại úy Nam cúi xuống nhìn phiến đá, nét mặt ông ta dần trở nên nghiêm trọng. Ông đã từng nghe về những lời đồn đại về các giáo phái kỳ lạ trong lịch sử thành phố, nhưng chưa bao giờ có bằng chứng cụ thể. Giờ đây, một biểu tượng cổ đại, một vụ án mạng rùng rợn, và một cánh cửa bí ẩn dưới lòng đất... mọi thứ bắt đầu kết nối một cách đáng sợ.
"Phong tỏa toàn bộ khu vực này!" Đại úy Nam ra lệnh. "Không ai được phép vào bên trong. Kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ, từ từng viên gạch đến từng đường ống. Và liên lạc với các chuyên gia về lịch sử, khảo cổ học. Chúng ta cần biết chính xác đây là cái gì."
Các cảnh sát và kỹ thuật viên lập tức hành động. Họ nhanh chóng thiết lập vành đai bảo vệ xung quanh cánh cửa, kiểm tra thiết bị, chuẩn bị cho việc khám nghiệm tỉ mỉ. Thanh Trúc và Minh Châu đứng lùi lại một chút, quan sát quá trình làm việc của đội.
Trong khi các đồng nghiệp đang bận rộn, Minh Châu quay sang Thanh Trúc. "Cô đã thấy gì khi chạm vào cánh cửa đó?" Minh Châu hỏi, giọng cô khẽ khàng, chỉ đủ cho Thanh Trúc nghe thấy. Ánh mắt cô đầy lo lắng, xen lẫn một chút sợ hãi.
Thanh Trúc khẽ thở dài, một âm thanh rất nhẹ. "Những hình ảnh... rất nhanh. Một đền thờ cũ. Một nghi lễ. Và... ánh mắt của một người. Ánh mắt đó... giống với ánh mắt của Lê An khi hắn ta nói về 'tri thức tối cao'." Cô dừng lại, dường như đang cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức hỗn loạn. "Và tôi cũng nhìn thấy... hình ảnh của mẹ tôi. Trong đền thờ đó."
Minh Châu sững sờ. "Mẹ cô? Ý cô là... mẹ cô có liên quan đến hội kín này?"
Thanh Trúc khẽ gật đầu, nét mặt cô trở nên u ám. "Gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, đã dành cả đời để nghiên cứu về những hội kín cổ đại và những 'cánh cổng' như thế này. Họ tin rằng chúng là chìa khóa để giải mã những bí mật của vũ trụ. Tôi... tôi đã từng ở đó."
Minh Châu nhìn Thanh Trúc, cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Quá khứ của Thanh Trúc, thứ mà cô ấy luôn giấu kín, giờ đây đang dần được hé lộ, và nó liên quan trực tiếp đến vụ án này. Nó liên quan đến một hội kín, một đền thờ bí ẩn, và có thể là cả một nghi lễ hiến tế.
"Cô đã ở đó khi nào?" Minh Châu hỏi, giọng cô khẽ run.
Thanh Trúc nhìn vào mắt Minh Châu, ánh mắt cô đầy đau đớn, nhưng cũng có một sự tin tưởng tuyệt đối. "Khi tôi còn rất nhỏ. Đêm đó... có một trận mưa bão lớn. Và sau đó... mọi thứ đều biến mất. Cha mẹ tôi... họ đã biến mất. Và tôi là người duy nhất sống sót. Với một vết sẹo." Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào thái dương trái, nơi có một vết sẹo mờ. Vết sẹo đó không chỉ trên da thịt, mà còn hằn sâu trong tâm hồn cô.
Minh Châu nhìn vết sẹo đó, lòng cô quặn thắt. Cô không hỏi thêm. Cô hiểu rằng, quá khứ của Thanh Trúc không chỉ là một bí ẩn, đó là một nỗi đau không thể chạm tới. Nhưng giờ đây, nỗi đau đó lại liên quan trực tiếp đến vụ án họ đang điều tra. Sự thật đó khiến Minh Châu cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết với Thanh Trúc. Cô muốn bảo vệ Thanh Trúc, muốn giúp cô ấy tìm ra sự thật, và cũng muốn chữa lành vết thương lòng đó.
Trong khi các chuyên gia đang làm việc, Thanh Trúc và Minh Châu cùng ngồi xuống một góc, tựa lưng vào bức tường ẩm ướt. Họ không nói gì nhiều, chỉ im lặng ngồi cạnh nhau. Minh Châu cảm nhận được hơi ấm từ Thanh Trúc, một sự ấm áp hiếm hoi trong không gian lạnh lẽo của cống ngầm. Cô thấy Thanh Trúc đang thở đều hơn, dường như sự hiện diện của Minh Châu đã giúp cô ấy trấn tĩnh lại sau cơn chấn động tâm lý.
"Chúng ta sẽ tìm ra sự thật," Minh Châu khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. "Chúng ta sẽ tìm ra những gì đã xảy ra với cha mẹ cô. Và chúng ta sẽ ngăn chặn bất cứ ai muốn tiếp tục những nghi lễ này."
Thanh Trúc quay sang nhìn Minh Châu, đôi mắt cô ánh lên một tia cảm kích. "Cảm ơn cô, Trung úy."
Minh Châu khẽ lắc đầu. "Không cần cảm ơn. Chúng ta là đồng đội mà. Và hơn thế nữa." Cô nói, giọng cô khẽ run rẩy một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Trúc, vì cô sợ Thanh Trúc sẽ đọc được những cảm xúc sâu kín đang dâng trào trong lòng cô. Một mối liên kết vô hình, một sự quan tâm vượt xa giới hạn công việc đã nảy nở giữa họ.
Trong lúc đó, một kỹ thuật viên trẻ tuổi chạy tới. "Đại úy Nam! Chúng tôi đã phân tích được cấu trúc của cánh cửa và không gian phía sau."
Đại úy Nam và Thanh Trúc lập tức tiến lại. "Sao rồi?"
"Cánh cửa này được làm từ một loại hợp kim đặc biệt, rất cứng và gần như không thể phá hủy bằng các phương tiện thông thường," kỹ thuật viên giải thích, chỉ vào thiết bị quét. "Và không gian phía sau... nó không phải là một đường hầm hay căn phòng bình thường. Nó là một không gian có cấu trúc phức tạp, giống như một hành lang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất sâu. Và... có một loại năng lượng nào đó đang phát ra từ đó."
"Năng lượng?" Đại úy Nam nhíu mày.
"Vâng. Một dạng trường năng lượng lạ, không thể xác định. Nó giống như một dạng... trường điện từ cực mạnh, nhưng không phải là điện thông thường. Nó khiến các thiết bị của chúng tôi bị nhiễu nhẹ," kỹ thuật viên giải thích, vẻ mặt anh ta đầy bối rối.
Thanh Trúc nhìn vào màn hình hiển thị của thiết bị quét, đôi mắt cô ánh lên một sự hiểu biết sâu sắc. "Đó là năng lượng từ cánh cổng," cô nói. "Nó đang bắt đầu hoạt động. Lê An đã kích hoạt một phần."
Đại úy Nam nhìn Thanh Trúc, ánh mắt ông ta từ nghi ngờ chuyển sang ngạc nhiên, rồi cuối cùng là một sự tin tưởng không lời. Ông biết rằng, mình đang đứng trước một điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của khoa học và luật pháp thông thường.
"Chúng ta cần phong tỏa vĩnh viễn cánh cửa này," Thanh Trúc nói. "Trước khi nó mở hoàn toàn. Và chúng ta cần tìm hiểu thêm về 'Hội Thức Tỉnh'. Chúng không chỉ là một giáo phái, chúng là một tổ chức nguy hiểm, có thể đang hoạt động ngầm trong thành phố."
Minh Châu bước tới, đứng cạnh Thanh Trúc. "Chúng tôi sẽ giúp cô, Thanh Trúc. Cả đội sẽ hợp tác với cô."
Thanh Trúc quay sang nhìn Minh Châu. Trong đôi mắt sâu thẳm của Thanh Trúc, Minh Châu thấy một sự tin tưởng vô điều kiện. Một lời hứa không lời đã được trao đổi giữa họ. Một lời hứa về sự hợp tác, về sự bảo vệ, và về việc cùng nhau đối mặt với bóng tối.
Khi bình minh dần hé rạng, xuyên qua màn sương dày đặc, mang theo những tia nắng yếu ớt đầu tiên, đội điều tra đã hoàn thành việc phong tỏa cánh cửa sắt một cách cẩn thận. Cánh cửa đó, với ánh sáng xanh nhạt vẫn leo lét hắt ra từ bên trong, giờ đây đã được khóa chặt, niêm phong bằng các thiết bị đặc biệt. Nhưng cả Thanh Trúc và Minh Châu đều biết rằng, đó chỉ là sự tạm thời. Cánh cổng đã được đánh thức, và những bí mật nó chứa đựng sẽ không mãi mãi bị chôn vùi.
Họ đứng đó, nhìn về phía cánh cửa. Thanh Trúc nắm chặt tay Minh Châu hơn một chút. Cảm giác ấm áp từ bàn tay Minh Châu đã xoa dịu phần nào nỗi đau và nỗi sợ hãi trong lòng Thanh Trúc. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn rất dài và đầy hiểm nguy. Kẻ thù của họ không chỉ là những con người bình thường, mà là một tổ chức bí ẩn, có thể liên quan đến những thế lực siêu nhiên. Và bản thân cô, Thanh Trúc, cũng đang phải đối mặt với những bóng ma từ quá khứ, những bí mật đã bị chôn vùi cùng gia đình cô.
Minh Châu cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ trong bàn tay Thanh Trúc. Cô siết chặt hơn, như một lời cam kết không lời. "Chúng ta sẽ làm được, Thanh Trúc. Cùng nhau."
Thanh Trúc khẽ gật đầu, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, thoáng hiện trên môi cô. Nụ cười ấy, dù rất nhỏ, lại mang một ý nghĩa lớn lao đối với Minh Châu. Đó là dấu hiệu của sự tin tưởng, của sự hy vọng, và của một khởi đầu mới.
Họ rời khỏi khu chung cư cũ, bước ra ngoài ánh sáng yếu ớt của bình minh, để lại phía sau một cánh cửa bí ẩn và những bí mật chưa được giải đáp và Thanh Trúc cùng Minh Châu, hai con người tưởng chừng như đối lập, giờ đây lại bị gắn kết bởi một sợi dây định mệnh, cùng nhau bước vào cuộc chiến chống lại bóng tối và tìm kiếm sự thật, không chỉ cho vụ án, mà còn cho chính cuộc đời của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip