Chương 7: Lời Thì Thầm Từ Quá Khứ Xa Xăm


Ánh nắng yếu ớt của buổi sáng không đủ để xua tan màn sương dai dẳng của thành phố, nhưng lại đủ để soi rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Thanh Trúc và Minh Châu. Sau một đêm dài dưới lòng đất, đối mặt với cánh cổng bí ẩn và bắt giữ Lê An, cả hai đều kiệt sức. Dù vậy, tinh thần họ lại tràn đầy sự quyết tâm. Một bức màn bí mật đã được vén lên, và họ biết mình không thể dừng lại.
Minh Châu đưa Thanh Trúc trở về văn phòng thám tử. Cô kiên quyết yêu cầu Thanh Trúc nghỉ ngơi một chút, trong khi cô sẽ quay về sở cảnh sát để báo cáo tình hình và thu thập thêm thông tin. Thanh Trúc không phản đối. Cô biết mình cần thời gian để sắp xếp lại những mảnh ký ức và thông tin đang hỗn loạn trong đầu.
Trong văn phòng tĩnh lặng, Thanh Trúc pha một tách trà nóng, hương thơm nhẹ nhàng của trà hoa cúc lan tỏa, giúp xoa dịu đôi chút sự căng thẳng trong cô. Cô ngồi xuống ghế bành cũ kỹ, nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi những hình ảnh ám ảnh từ cánh cổng: ánh sáng xanh nhạt ma mị, mùi hoắc hương nồng nặc, và đặc biệt là những mảnh ký ức về mẹ cô, về đền thờ cổ xưa. Chúng giống như những mảnh kính vỡ, sắc nhọn, cứa vào tâm trí cô mỗi khi cô cố gắng ghép nối chúng lại.
Gia đình cô, những học giả về các nền văn minh cổ đại và những hội kín bí ẩn, đã dành cả đời để tìm kiếm "chân lý" ẩn giấu. Cha mẹ cô luôn tin rằng có những tri thức vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại, và những "cánh cổng" là chìa khóa để tiếp cận chúng. Thanh Trúc còn nhớ những cuộc tranh luận của họ, những đêm dài bên những cuốn sách cổ, những bản đồ và biểu tượng kỳ lạ. Khi còn nhỏ, cô đã từng tò mò, thậm chí còn mơ ước được khám phá những bí mật đó cùng cha mẹ. Nhưng rồi, tất cả đã kết thúc trong một đêm mưa bão kinh hoàng. Một vụ hỏa hoạn, một sự biến mất không lời. Và cô, một đứa trẻ bơ vơ, bị bỏ lại với vết sẹo và những câu hỏi không có lời đáp.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo Thanh Trúc trở về thực tại. Là Minh Châu.
"Thanh Trúc, tôi đã báo cáo với Đại úy Nam," giọng Minh Châu đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất hào hứng. "Ông ấy đã yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp với đội Trọng án và các chuyên gia. Hồ sơ của Lê An cũng đã được lật lại. Và một thông tin quan trọng..." Minh Châu dừng lại một chút, như thể để tạo kịch tính. "Chúng tôi tìm thấy một thư tín cũ trong căn hộ của Lê An. Nó viết tay, rất cũ, và có chữ ký của giáo sư Thịnh."
Thanh Trúc nín thở. "Nội dung là gì?"
"Nó là một lá thư hướng dẫn, nói về việc hoàn thiện 'công trình vĩ đại' mà giáo sư Thịnh đã bắt đầu. Trong thư có nhắc đến việc 'tìm kiếm những linh hồn thuần khiết' và 'khai mở cánh cổng thông qua những nghi lễ' để đạt được 'sự thức tỉnh cuối cùng'," Minh Châu đọc từng chữ, giọng cô rùng mình. "Lê An không phải là kẻ điên loạn đơn thuần. Hắn ta đang làm theo chỉ dẫn của giáo sư Thịnh."
"Tôi đã đoán vậy," Thanh Trúc nói, giọng cô lạnh lùng. "Thịnh không chết vì bệnh. Hắn ta đã dàn dựng cái chết của mình. Hoặc... hắn ta đã 'thức tỉnh' và biến mất."
Minh Châu im lặng một lúc, cô cũng cảm nhận được sự rùng rợn trong suy đoán của Thanh Trúc. "Chúng tôi đang điều tra lại toàn bộ cái chết của Thịnh. Và cả ba học trò của hắn ta: Lê An, Hoàng Nam và Nguyễn Linh. Rất có thể chúng đều là một phần của 'Hội Thức Tỉnh'."
"Vậy Hoàng Nam đã nói dối," Thanh Trúc trầm ngâm. "Anh ta không chỉ đơn thuần là sợ hãi."
"Chắc chắn rồi. Chúng ta sẽ triệu tập anh ta để thẩm vấn lại," Minh Châu khẳng định. "Và điều quan trọng nữa: trong thư còn có một mật mã. Nó nói về một 'thư viện ngầm' của giáo sư Thịnh. Một nơi chứa đựng tất cả các tài liệu và nghiên cứu của hắn về 'Hội Thức Tỉnh' và các cánh cổng. Chúng tôi nghĩ đó là chìa khóa để hiểu rõ hơn về vụ án và mục tiêu của chúng."
Tim Thanh Trúc đập mạnh. "Thư viện ngầm... Đó là nơi tôi cần đến. Nó có thể chứa đựng câu trả lời cho những gì đã xảy ra với cha mẹ tôi."
"Nhưng mật mã quá phức tạp, Thanh Trúc. Chúng tôi đã thử nhiều cách nhưng chưa giải được," Minh Châu nói, giọng cô đầy bất lực. "Có lẽ nó liên quan đến những tài liệu mà gia đình cô nghiên cứu."
"Gửi cho tôi mật mã đó," Thanh Trúc kiên quyết. "Tôi sẽ giải nó."
Minh Châu đồng ý. Sau khi cúp máy, Thanh Trúc lập tức bật máy tính, chuẩn bị cho việc giải mã. Cô biết rằng, đây không chỉ là một vụ án nữa. Đây là một cuộc chiến chống lại một tổ chức nguy hiểm, và cũng là một cuộc hành trình tìm kiếm sự thật về quá khứ của chính cô.
Vài phút sau, Minh Châu gửi mật mã qua email. Thanh Trúc mở tệp đính kèm. Đó là một chuỗi ký tự và con số lộn xộn, xen kẽ với những biểu tượng nhỏ giống như các ký hiệu cổ đại. Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt cô lướt nhanh qua từng dòng chữ. Cô lục tìm trong những cuốn sách cũ của mình, đối chiếu các ký tự, so sánh với những mật mã mà cha mẹ cô đã từng nghiên cứu.
Thời gian trôi qua, từng giờ, từng phút. Màn sương bên ngoài dần tan đi, để lộ một bầu trời xám xịt. Thanh Trúc vẫn ngồi đó, say sưa giải mã. Từng ký tự được ghép nối, từng con số được giải mã, từng biểu tượng được liên kết. Cô không cảm thấy đói, không cảm thấy mệt. Chỉ có sự tập trung tuyệt đối.
Minh Châu lại gọi điện. "Thanh Trúc, cô đã giải được chưa?"
"Gần rồi," Thanh Trúc đáp, giọng cô đầy vẻ hưng phấn. "Nó là một dạng mật mã đa lớp. Một phần là thuật ngữ thiên văn cổ, một phần là từ các bài thơ cổ, và một phần là ký hiệu của chính 'Hội Thức Tỉnh'. Giáo sư Thịnh đã rất cẩn thận."
Cuối cùng, sau hơn ba tiếng đồng hồ tập trung cao độ, Thanh Trúc gõ những ký tự cuối cùng vào máy tính. Một địa chỉ hiện ra trên màn hình. Đó là một địa chỉ cũ, nằm ở một khu vực ít dân cư, gần biên giới thành phố Sương Mù, nơi những ngôi nhà bỏ hoang nằm xen kẽ với những khu rừng cây rậm rạp.
"Tìm thấy rồi," Thanh Trúc nói qua điện thoại, giọng cô đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất đắc thắng. "Địa chỉ thư viện ngầm của Thịnh."
Minh Châu ngay lập tức cho xe đến đón Thanh Trúc. Khi cô đến, Thanh Trúc đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm theo một chiếc đèn pin lớn và một chiếc túi nhỏ chứa vài vật dụng cần thiết. Minh Châu nhìn Thanh Trúc, thấy cô ấy tuy xanh xao nhưng ánh mắt lại sáng rực lên một ngọn lửa quyết tâm.
"Cô vẫn ổn chứ?" Minh Châu hỏi, cô đưa tay chạm nhẹ vào vai Thanh Trúc.
"Tôi ổn," Thanh Trúc đáp. "Quan trọng là chúng ta phải đến đó ngay. Trước khi chúng có thể di chuyển hoặc tiêu hủy chứng cứ."
Trên đường đi, Minh Châu lái xe một cách cẩn trọng. Cô nhìn sang Thanh Trúc. "Tôi biết chuyện này rất khó khăn với cô. Về gia đình cô..."
Thanh Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô xa xăm. "Tôi đã sống với những câu hỏi đó quá lâu rồi, Minh Châu. Tôi cần câu trả lời. Dù cho nó có tàn khốc đến đâu."
Minh Châu nắm lấy tay Thanh Trúc, siết nhẹ. "Cô không đơn độc, Thanh Trúc. Tôi ở đây."
Thanh Trúc quay sang nhìn Minh Châu. Ánh mắt cô dịu đi, không còn vẻ lạnh lùng hay ám ảnh nữa. Thay vào đó là một sự ấm áp, một sự tin tưởng sâu sắc. Cô khẽ gật đầu, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng đủ để Minh Châu cảm nhận được. Trong khoảnh khắc đó, Minh Châu biết rằng, tình cảm giữa họ không chỉ là sự hợp tác giữa đồng nghiệp nữa. Nó đã vượt xa hơn, trở thành một sự gắn kết không thể tách rời.
Họ đến nơi. Đó là một ngôi nhà cũ kỹ, đổ nát, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, khuất sau những hàng cây cổ thụ um tùm. Ngôi nhà có vẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu, cửa sổ vỡ nát, tường gạch rêu phong. Không có vẻ gì là một thư viện bí mật.
"Đây là một địa điểm được ngụy trang cẩn thận," Thanh Trúc nói. "Thịnh không bao giờ để mọi thứ quá lộ liễu."
Họ bước vào bên trong. Không khí ẩm mốc và bụi bặm tràn ngập. Minh Châu bật đèn pin, chiếu rọi khắp nơi. Căn nhà trống rỗng, chỉ có những vết mục nát và mạng nhện.
Thanh Trúc đi thẳng đến một góc phòng, nơi có một lò sưởi cũ kỹ bằng đá. Cô khẽ chạm tay vào mặt lò sưởi, rồi đi đến bức tường bên cạnh. Ánh mắt cô dừng lại ở một viên gạch hơi lồi ra so với những viên khác.
"Đây rồi," Thanh Trúc nói. Cô đưa tay vào một khe hở nhỏ, ấn mạnh.
Ngay lập tức, một tiếng "két kẹt" vang lên. Bức tường cạnh lò sưởi từ từ trượt sang một bên, để lộ một lối đi bí mật, dẫn xuống một cầu thang tối tăm.
Minh Châu há hốc mồm. "Không thể tin được."
"Thịnh là một kiến trúc sư thiên tài," Thanh Trúc đáp. "Hắn ta biết cách ngụy trang hoàn hảo."
Họ bước xuống cầu thang. Càng đi xuống, không khí càng trở nên lạnh lẽo và đặc quánh mùi giấy cũ, mùi gỗ ẩm và một chút hương hoa lạ. Dưới chân cầu thang, một căn phòng rộng lớn hiện ra, tràn ngập sách.
Đó là một thư viện ngầm, đúng như cái tên của nó. Hàng trăm, thậm chí hàng ngàn cuốn sách cũ kỹ, tài liệu, bản đồ, và những vật phẩm kỳ lạ được chất đầy trên những giá sách cao vút, làm bằng gỗ mun sẫm màu. Bụi thời gian phủ dày đặc lên mọi thứ, nhưng không làm mất đi vẻ bí ẩn và uy nghiêm của nơi này.
Thanh Trúc bật đèn pin, chiếu sáng khắp căn phòng. Ánh sáng từ đèn pin lướt qua những dòng chữ viết tay, những hình vẽ phức tạp, những biểu tượng cổ xưa. Cô bước vào, đôi mắt cô ánh lên một ngọn lửa của sự khám phá và khao khát. Minh Châu theo sát phía sau, cô cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới của những bí mật đã bị chôn vùi qua hàng thế kỷ.
Thanh Trúc bắt đầu lướt qua các giá sách, đôi tay cô lướt nhẹ trên các cuốn sách cũ kỹ, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó quen thuộc. Cô mở một vài cuốn sách, đọc lướt qua những trang giấy ố vàng.
"Đây là tất cả những gì Thịnh đã thu thập," Thanh Trúc nói khẽ, giọng cô trầm và đầy suy tư. "Các tài liệu về 'Hội Thức Tỉnh', các bản đồ về những địa điểm nghi lễ, những cuốn sách cổ về 'tri thức tối cao' và những 'cánh cổng'."
Minh Châu đi đến một bàn làm việc lớn ở giữa phòng. Trên bàn chất đầy những bản đồ cũ, la bàn, và một chiếc kính lúp. Nổi bật nhất là một bản đồ lớn, vẽ tay, mô tả chi tiết thành phố Sương Mù và các khu vực lân cận. Trên bản đồ đó, nhiều điểm được đánh dấu bằng những biểu tượng nhỏ của "Con Mắt Không Ngủ", và một số điểm được khoanh tròn bằng mực đỏ.
"Đây là gì?" Minh Châu hỏi, chỉ vào một trong những điểm khoanh tròn.
Thanh Trúc bước đến, nhìn vào bản đồ. Ánh mắt cô dừng lại ở một điểm được khoanh tròn lớn, nằm sâu trong khu rừng ở ngoại ô thành phố. Đó là một khu vực mà cô nhớ rất rõ.
"Đây là nơi mà cha mẹ tôi đã biến mất," Thanh Trúc nói khẽ, giọng cô run rẩy. "Và đây cũng là nơi mà 'đền thờ cổ đại' được nhắc đến trong các tài liệu của gia đình tôi."
Minh Châu nhìn Thanh Trúc, lòng cô quặn thắt. Cánh cổng, giáo sư Thịnh, hội kín, và bây giờ là sự thật về gia đình Thanh Trúc. Mọi thứ đang dần được hé lộ, và chúng liên kết với nhau một cách đáng sợ.
"Có vẻ như Thịnh đã dành cả đời để tìm kiếm và nghiên cứu về cánh cổng này," Thanh Trúc trầm ngâm. "Và hắn ta đã thành công. Hắn ta đã tìm thấy nó. Và có thể... hắn ta đã không chết."
"Vậy hắn ta ở đâu?" Minh Châu hỏi, một luồng điện chạy dọc sống lưng cô.
Thanh Trúc không đáp. Cô đưa tay chạm vào biểu tượng "Con Mắt Không Ngủ" trên bản đồ, ngón tay cô lướt nhẹ trên những đường nét phức tạp. Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Đây là chìa khóa," Thanh Trúc nói khẽ. "Đây là nơi mọi thứ bắt đầu. Và cũng là nơi mọi thứ sẽ kết thúc."
Minh Châu nhìn Thanh Trúc, thấy trong đôi mắt cô không chỉ là nỗi đau của quá khứ, mà là ngọn lửa của sự trả thù, của khao khát tìm kiếm sự thật. Cô biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Họ đang tiến sâu vào trung tâm của một bí ẩn cổ xưa, nơi những ranh giới giữa thực tại và huyền thoại trở nên mờ nhạt. Nhưng Minh Châu không hề sợ hãi. Cô nắm chặt tay Thanh Trúc, và cô biết rằng, dù điều gì xảy ra, họ sẽ đối mặt cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip