chap 35

Lần đầu tiên Thoại Mỹ xuất hiện trước mặt anh, anh cảm thấy ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời đã đến , ánh sáng mặt trời len lỏi khắp ngóc ngách trong thế giới của anh , anh liền biết cô chính là người duy nhất .

Hôm đó , ba nói với anh ông muốn anh kết hôn với một cô gái . Anh nhất quyết không đồng ý , thậm chí còn muốn chạy trốn , từ bỏ cả sự nghiệp nhưng rồi anh lại đổi ý khi thấy tấm hình của cô . Cô mặc chiếc váy màu hồng, trông rất xinh đẹp . Lúc đó , anh có thể khẳng định cô là người anh muốn bảo vệ , yêu thương suốt cả cuộc đời này . Nhưng vì sao ? Mọi thứ lại trở nên như vậy ? Anh như đang đứng ở vực thẳm , chỗ anh đứng là một vách đá cheo leo , đã sắp nứt hết , chỉ cần nhúc nhích một chút anh liền rớt xuống .

Kim Tử Long bật dậy , trên trán đầy mồ hôi , ánh sáng nhỏ len qua màn cửa thu hút ánh nhìn của anh , anh nhíu mày nhìn sâu xa , tay đưa lên day hai bên trán , không biết tối qua làm sao anh có thể ngủ được , càng không hiểu giấc mơ vừa rồi là sao . Anh mơ thấy Thoại Mỹ nổi giận với anh , cô còn muốn ly hôn , ngay khi anh định ngăn lại cô đã xách vali rời khỏi nhà. Kim Tử Long thở dài , anh bước xuống giường , đi vào phòng tắm...

"Cộc cộc cộc "

"Học trưởng Trần ? À không.. Chủ tịch " Trần Hữu Bằng gõ lên bàn làm việc của Thoại Mỹ , cô đang mãi suy nghĩ nên không tập trung , cho đến khi anh làm như vậy cô mới hoàn hồn .

"Suy nghĩ gì vậy ?" Anh ngồi xuống ghế đối diện cô .

"Không có gì cả " Cô cố tỏ ra mình bình thường .

Trần Hữu Bằng biết cô đang không muốn nói cũng không hỏi tiếp , anh lảng sang chuyện khác .

"Nghe nói em nằm viện , sức khỏe không tốt sao ?" Lại nhớ đến hôm qua Ngọc Sương khóc lóc quấy nháo anh muốn đi tìm cô , anh lại rất phiền lòng . Đã không biết bệnh viện nào , gọi cô lại không nghe , Ngọc Sương liền lấy anh ra làm bao tải. Trên người anh chỗ nào cũng đau nhức .

"Em khỏe " Cô cười

"Nếu khỏe thì gọi cho Ngọc sương một tiếng , em ấy rất lo cho em "

"Em biết rồi "

Trầm mặc một lát .

"Chủ tịch , em có chuyện muốn nói với anh " Cô đột nhiên nghiêm túc , anh cũng rất sẵn lòng nghe điều cô nói .

"...."

"Thoại Mỹ , anh hiểu ý em , nhưng phải qua thêm một thời gian nữa , hiện tại không được "

"Em hiểu , em sẽ dốc toàn lực giúp anh cho đến lúc đó " Cô cười cười , Trần Hữu Bằng cũng không nói tiếp .

Thoại mỹ vươn vai một chút , ngồi làm việc cả ngày khiến lưng cô có chút mỏi , mắt cô cũng có chút quầng thâm do mất ngủ , chắc cô phải dành thời gian chỉnh chu lại cho nhan sắc của mình , dù sao gặp khách hàng rất nhiều , vẻ ngoài vẫn rất quan trọng . Thoại Mỹ đứng dậy , cầm theo cái ly sứ của mình đi rót chút trà.

"Thoại Mỹ , cô nghỉ bệnh giờ trở lại làm rồi sao ?"

Thoại Mỹ dừng động tác một chút , dù sao trong công ty không tránh khỏi những cái đuôi phiền phức , cô thở dài một chút , định lơ đi .

"Tôi cứ tưởng cô nghỉ bệnh đến hết năm luôn cơ "

"Không nghĩ lại hết bệnh sớm như vậy "

"Người ta nghỉ bệnh còn được chủ tịch đích thân ghé thăm , còn mình thì...." cô ta thở dài một cái , mắt ngắm nhìn những ngón tay của mình được tô tô vẽ vẽ .

"Có phải cô cũng muốn nghỉ bệnh ?" Thoại Mỹ đưa ly trà ấm nóng lên môi , "Chủ tịch cũng rất thoải mái về khoảng nghỉ bệnh , cần tôi xin phép dùm không ? Biết đâu lại được hỏi thăm "

"Cô ....."

Thoại Mỹ không đôi co , cô nhanh chóng chuồng khỏi nơi thị phi này , cô đang suy nghĩ , không biết đi làm là quyết định đúng hay sai nữa .

 Bọn họ ở đằng sau lại không ngừng tức giận , dùng ánh mắt tia lửa nhìn theo cô...

Phương Kiệt tỉ mỉ ghi chép , mắt chăm chú vào màn hình lớn trong phòng họp .

"Theo tôi thấy phương án này sẽ gặp trục trặc nhiều về kinh tế "

"Đúng vậy , đúng vậy "

"Chúng ta có thể ứng trước , dù sao công trình này không dễ gì có được " Khương Tuấn lên tiếng liền tạo ra sức hút lớn .

"Kế hoạch có phải hơi mạo hiểm không ?"

"Đáng để thử " Phương Kiệt nói chen vào , với đề nghị của Khương Tuấn , anh cảm thấy rất có cơ sở thành công .

"Chủ tịch , anh cảm thấy thế nào ?" người đàn ông ngồi bên tay trái đột nhiên hỏi anh , không thấy anh trả lời , mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh .

Khương Tuấn e hèm một tiếng ,lấy tay huých vào tay anh , Kim Tử long giật mình nhìn anh chằm chằm . Khương Tuấn dùng khẩu hình miệng nói không ra tiếng " cậu đang làm cái gì vậy ?" Anh ngạc nhiên , rồi quay sang nhìn mọi người , bọn họ ai cũng im lặng trông chờ mà nhìn anh .

"Cứ làm theo Khương Tuấn đi " Anh đứng dậy bước nhanh khỏi phòng họp . Khương Tuấn nhanh chóng đi theo.

"Cậu lại làm sao vậy ?"

"Thiếu ngủ thôi "

"Đâu có , tôi thấy thần sắc cậu không giống thiếu ngủ nha " Khương Tuấn huýt sáo một cái , vẻ mặt rất hí hửng , giống như đã hiểu rõ mọi chuyện "Thấy giống thất tình hơn "

Lời nói vừa dứt liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của anh , Khương Tuấn liền nhịn tiếng cười của mình xuống, cố gắng giữ bình tĩnh .

"Cậu nên dành sự quan tâm đó vào công việc của mình đi " Kim Tử Long đi trước , tay anh đang cầm hồ sơ màu xanh không thương tiếc đập vào ngực Khương Tuấn một cái , Khương Tuấn liền dừng lại , ôm ngực thở hồng hộc , cũng dùng tay ôm luôn tập hồ sơ màu xanh . Anh ổn định lại hơi thở một chút , liền ngước lên mắng một cái , đã thấy người đi bên cạnh đã vào thang máy từ lúc nào , cánh cửa còn đang khép lại , vẻ mặt chẳng quan tâm hay hối lỗi việc mình đã làm .

"Kim Tử Long, đồ khốn kiếp " Khương Tuấn chỉ kịp gầm nhẹ một tiếng , cửa thang máy đã khép lại , kèm một tiếng "ding " , anh nghiến răng ken kén , hận không thể vò nát tập hồ sơ trong tay .

Trời trong xanh không một gợn mây , thời tiết như vậy chỉ muốn đi ngủ một giấc . kim tử Long khép mi mắt lại , trước khi nằm xuống anh đã khóa cửa , cũng dặn Phương Kiệt đừng làm phiền anh . Lúc này anh không muốn làm gì , chỉ muốn ngủ một giấc , muốn được nhìn thấy cô một chút , lại nhớ đến khi cô nằm kế anh , cô luôn bày trò chọc phá không để anh nằm yên , nụ cười của cô như áng mây trắng , nhoẻn lên để lộ hàm răng trắng đều xinh đẹp , cô lúc đó ...thật lung linh , anh mỉm cười , tay vươn lên phía trước một chút , hình ảnh trước mắt liền biến mất , cô không ở đó , Thoại Mỹ không ở đó , tất cả đều là giấc mộng hảo huyền .

"Mỹ Mỹ , anh hối hận rồi " anh thu tay lại , đôi mắt còn vương vấn một nỗi u uất , tĩnh lặng đến không ngờ . Sự ảo giác này khiến anh nhung nhớ một hình bóng, khiến anh day dứt một người đến không nguôi . Kim Tử Long khẽ nhắm mắt , đem tâm trí lẫn cơ thể thả lỏng , lim dim ngủ một giấc thật sâu .

.....

Bài nhạc nghe thật quen tai , là bài mà cô rất thích , Thoại Mỹ từng bật bài này cả ngày để anh nghe , anh nghe đến nỗi thuộc từng giai điệu , nghe đến nỗi thuộc luôn cả bài hát , nghĩ lại thật có hoài niệm .

Vì biết cô thích nên đã dùng làm nhạc chuông điện thoại.

Kim Tử Long bật dậy , anh liền cảm thấy có gì đó không đúng , điện thoại trên bàn đang sáng đèn , nhấp nháy tên của 1 người nào đó , tiếng nhạc vang lên khắp phòng , anh lắc đầu một cái , thế nào lại ngủ quên như vậy . Kim Tử Long lấy điện thoại , tay kia xoa xoa thái dương , mắt chớp chớp để cho mình tỉnh táo hơn , thoáng thấy tên trên điện thoại , lòng anh hơi chùn xuống một chút , không muốn bắt máy .

 Trong điện thoại truyền đến một giọng nói mà anh không muốn nghe.

"Tử Long , em muốn gặp anh , không phải anh không muốn gặp em đó chứ " giọng nói dừng lại một chút " Thoại Mỹ sẽ không vui đâu , khi thấy hình của anh nằm ở nhà em , vì vậy , cho anh năm phút để xuất hiện "

Tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy , anh nghĩ mọi chuyện đã kết thúc , bây giờ lại có hình , anh làm sao ăn nói với cô đây . Kim Tử Long tức giận , muốn đem điện thoại quăng đi , hiện tại nhìn nó là anh lại phát điên.

___________________________________
Mọi người đọc nhớ tô vào ngôi sao dùm mjh nha.💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip