Chương 5: Người Được Chọn
Thứ Hai, tuần thứ mười hai trong kỳ thực tập.
Bầu trời chưa kịp sáng hẳn, nhưng phòng họp khoa Tim mạch đã chật kín. Ghế được kê thêm dọc hành lang. Trên bàn hội nghị dài phủ vải trắng, máy chiếu đã sẵn sàng.
Không khí râm ran giữa các nhóm bác sĩ thực tập, nội trú, và các bác sĩ chính thức từ những chuyên khoa khác. Hôm nay là buổi phân công bác sĩ hướng dẫn cá nhân chính thức – dấu mốc bước vào giai đoạn "hướng dẫn lâm sàng chuyên sâu".
Tất cả đều hiểu: sau hôm nay, từng thực tập sinh sẽ không còn ẩn mình trong nhóm. Họ sẽ bị theo dõi sát sao, kiểm tra kỹ năng, phán đoán lâm sàng và thái độ nghề nghiệp – như một lưỡi dao được rút ra khỏi bao: sáng hay cùn, sẽ lộ rõ.
Linh ngồi ở hàng ghế cuối. Cô gầy hơn một chút, nước da nhợt đi, dáng ngồi hơi khép kín. Bàn tay đặt lên bụng phải – nơi vẫn âm ỉ đau sau đợt nội soi khẩn ba hôm trước.
Ba đêm trước, sau một ca mổ dài gần năm tiếng, Linh gục xuống trong phòng thay đồ. Khi được đưa đi cấp cứu, bác sĩ trực kết luận: viêm dạ dày cấp do stress – trên nền dùng thuốc kéo dài và không ăn uống đúng giờ.
Cô bị giữ lại viện ba ngày. Ban đầu là bất lực. Nhưng sau cùng lại là... biết ơn.
Biết ơn vì được buộc phải dừng lại – để thừa nhận: mình không phải thép.
Và người đầu tiên đến phòng bệnh sáng hôm sau, không phải đồng nghiệp.
Là bác sĩ trưởng khoa – Lê Minh Duy.
Anh không mang theo hoa hay lời hỏi han. Chỉ đặt xuống giường một tập tài liệu in dày, lạnh lùng nói:
"Đọc hết. Cơ chế stress lên niêm mạc dạ dày. Tác dụng phụ khi dùng NSAID dài ngày. Giới hạn thể chất trong phẫu thuật kéo dài."
Không một câu động viên. Nhưng cũng không cần.
Linh nhận tập giấy, mắt hơi nóng lên – vì trong sự khô khốc đó là một kiểu quan tâm... rất riêng.
Trở lại buổi phân công.
Giọng bác sĩ điều hành vang lên:
"Nguyễn Minh An – bác sĩ Thịnh.
Phạm Văn Đạt – bác sĩ Huy.
Trần Minh Khoa – bác sĩ Tường..."
Mỗi cái tên được đọc lên đều kèm theo một tiếng xì xầm nhỏ, như phản ứng theo thói quen của đám đông. Cho đến khi...
"Đỗ Linh – bác sĩ Lê Minh Duy."
Không gian bỗng sững lại. Có vài ánh mắt lập tức xoay sang Linh – ngạc nhiên, khó đoán.
Bởi tất cả đều biết: từ nhiều năm nay, bác sĩ Duy không nhận thực tập sinh cá nhân. Anh đào tạo nhóm, ra đề thi, hướng dẫn phẫu thuật – nhưng chưa từng chọn ai để kèm sát.
Không phải vì anh không quan tâm đến lớp trẻ. Mà vì anh quá khắt khe – và chưa từng thấy ai đủ "tầm" để anh đầu tư thời gian.
Vậy mà hôm nay, người được chọn – lại là cô gái từng bị anh phê bình công khai giữa phòng họp.
Sau buổi họp.
Linh được gọi vào phòng làm việc của anh.
Cửa vừa đóng, không lời xã giao, Duy nói thẳng:
"Từ hôm nay, tôi chịu trách nhiệm chuyên môn trực tiếp với em."
Anh đặt một tập hồ sơ dày lên bàn:
"Đây là kế hoạch thực tập cá nhân hóa – do tôi thiết kế riêng. Bao gồm:
- Lịch theo bệnh án thực tế.
- Danh sách các ca mổ được tham gia ở vai phụ và vai sát dao.
- Chuyên đề bắt buộc tự học mỗi tuần.
- Mẫu nhật ký lâm sàng – phải nộp vào 22h mỗi ngày, không trễ."
Linh gật đầu, không nói gì. Tay cô run nhẹ khi nhận hồ sơ.
Anh tiếp tục, giọng trầm xuống:
"Kèm theo đó là quy định cá nhân bổ sung – dành riêng cho em."
Anh đưa một tờ A4, viền đỏ, đánh máy rõ ràng:
📑 QUY ĐỊNH CÁ NHÂN – BÁC SĨ THỰC TẬP ĐỖ LINH
Hiệu lực từ ngày phân công chính thức, dưới sự giám sát cá nhân của bác sĩ hướng dẫn Lê Minh Duy.
1. Về sức khỏe và sinh hoạt trong ca trực
Quy định:
Không được bỏ bữa quá 6 giờ trong mọi ca trực, không được giấu tình trạng mệt, đau, chấn thương.
Hình phạt khi vi phạm:
Lần đầu: nhắc nhở riêng.
Lần hai: chép phạt 30 lần câu:
"Cơ thể bác sĩ là công cụ để cứu người, không phải vật hy sinh để chứng tỏ mình."
Lần ba: phạt riêng tư 10 roi bằng thước gỗ tại phòng làm việc.
Lần bốn: đình chỉ toàn bộ lịch trực trong 5 ngày và báo cáo lên hội đồng khoa.
2. Về sai sót kiến thức lâm sàng cơ bản trong khi làm việc
Quy định:
Không được trả lời sai kiến thức cấp cứu tim mạch cơ bản, ECG, phác đồ điều trị cấp trong tình huống thực tế hoặc trình ca.
Hình phạt khi vi phạm:
Lần 1: Viết lại nội dung sai cho đúng (tối thiểu 2 trang A4).
Lần 2: 5 roi vào bàn tay (đối với lỗi xử trí lâm sàng sai cấp cứu) + đình chỉ vào phòng mổ 3 ngày.
Lần 3: 10 roi vào mông bằng thước gỗ, riêng tư tại phòng bác sĩ hướng dẫn + buổi "trả bài" riêng.
3. Về y lệnh và xử trí khi chưa có quyền chuyên môn
Quy định:
Không được tự ý ra y lệnh, truyền dịch, kê thuốc, ra quyết định can thiệp khi chưa được phân công quyền hạn rõ ràng.
Hình phạt:
Lập biên bản – đình chỉ lâm sàng 72 giờ.
Nộp bản kiểm điểm tối thiểu 3 trang.
Trình bày lại toàn bộ quy trình xử trí đúng trước bác sĩ hướng dẫn
Kèm theo: 10 roi mây riêng tư
4. Về trung thực trong báo cáo và nhật ký lâm sàng
Quy định:
Không được khai gian ca trực, chép nhật ký không đúng giờ, sao chép bài viết của người khác, hoặc ghi sai thời điểm y lệnh.
Hình phạt:
Lần đầu: chép lại toàn bộ nhật ký của tuần đó.
Lần hai: 8 thước gỗ tay + cấm vào ca mổ trong 5 ngày.
Lần ba: đình chỉ lâm sàng 1 tuần
5. Về phần thưởng và quyền lợi
Nếu không vi phạm bất kỳ điều nào trong vòng 21 ngày liên tục, nộp đủ nhật ký đúng hạn, đạt điểm kiểm tra chuyên đề cao nhất trong nhóm:
✅ Được chọn 1 ca mổ phân tầng cấp cao để vào quan sát, học hỏi.
✅ Xét đặc cách đề cử vào nhóm trực chuyên môn mùa sau.
📌 Ghi chú:
- Hình phạt với thước hoặc roi mây chỉ được thực hiện trong không gian riêng tư, kín đáo, do bác sĩ hướng dẫn trực tiếp thực hiện, mang tính giáo dục, kỷ luật, không làm tổn thương nghiêm trọng cơ thể, không xúc phạm nhân phẩm.
- Tất cả hình phạt được thông báo miệng trước khi thực hiện, và không được từ chối nếu vi phạm đã xác minh rõ ràng.
- Trường hợp tái phạm nhiều lần, bác sĩ hướng dẫn có quyền yêu cầu thay đổi định hướng thực tập của học viên, kể cả ngừng theo lộ trình lâm sàng.
Linh đọc từng dòng, sống lưng như ớn lạnh. Đây không chỉ là quy định – mà là một bản giao ước nghiêm khắc như quân lệnh.
Duy nhìn cô – ánh mắt không lạnh, nhưng tuyệt đối không nhân nhượng:
"Tôi không chọn học trò để đủ chỉ tiêu. Tôi chọn – khi tin người đó còn khả năng chịu rèn đến cùng."
Anh mở ngăn kéo, rút ra chiếc thước gỗ cũ – loại mà cô không còn lạ gì – và đặt nhẹ lên bàn inox.
"Nếu em vi phạm, tôi sẽ dùng nó. Không phải vì tôi thích hình phạt.
Mà vì người bác sĩ giỏi, là người biết chịu đau đúng lúc để không làm người khác đau sai cách."
Linh nuốt nước bọt. Nhưng không sợ.
Cô chỉ thấy rất rõ: từ khoảnh khắc này, mình không còn là một trong số đông.
Mà là người được chọn.
Để được rèn. Để không trượt khỏi con dao mổ mà nghề này đang đặt vào tay cô.
"Trong hành lang dài của y khoa, không phải ai cũng có cơ hội gặp người thầy dám nghiêm khắc đến cùng.
Và không phải ai cũng đủ bản lĩnh chịu được từng nhát đánh – bằng thước gỗ, và bằng kỳ vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip