TRẰN TRỌC

Về đến nhà tâm trạng của con Kỳ vốn chẳng tốt lành gì nay lại tệ hơn . Chả lẽ thứ tình cảm nó giấu suốt mấy chục năm qua, cuộc tình nó mong đợi mỗi tối đó thật sự sẽ chẳng xảy ra sao? Hôm trước bị từ chối rồi thì thôi đi , giờ đây còn gặp phải chuyện này nữa. Châu Hiền chính xác là lý do cho Sáp Kỳ tiếp tục sống , là người làm cho cuộc sống xám xịt nhạt nhẽo của nó thay đổi, cảm giác mỗi mùa hè cùng nhỏ Hiền dạo quanh vườn , hay mỗi chiều tháng 6 cùng nhau ngồi ngắm mưa , giờ lại chẳng còn gì

Cảm giác bỏ lại ai đó sau lưng trong cái nắng của mùa hè , thật sự đớn đến vậy sao?

Mưa bỗng tuông xối xả , Kỳ nhẹ nhàng bước ra sân , đứng dưới làn mưa ấy , có lẽ nó muốn mưa cuốn đi những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má ấy và mong muốn trôi đi cả nỗi buồn to lớn trong  lòng cô Khương đây. Cùng lúc đó , Châu Hiền ngồi dưới hiền nhà , mưa ngày càng nặng hạt nhưng cũng chẳng nặng bằng cảm xúc trong lòng nhỏ bây giờ. Đưa nhẹ đôi mắt ra nhìn , những suy nghĩ cứ chạy ngang đầu Hiền . Con đường hai đứa cùng đi chưa bao giờ ngắn đến vậy . Thật sự nhỏ chỉ mong được ở cạnh Sáp Kỳ đến già , muốn cùng nhau tận hưởng hương hoa vào xuân , hay cùng nhau vui đùa dưới cơn mưa mùa hè , muốn cùng nhau tận hưởng cái se lạnh trong thu và đông . Nhưng giờ chẳng còn gì nữa rồi

Đau vì chia cắt bởi khoảng cách là một , đau bởi chia cắt địa vị là mười. 

Ngày đầu tiên hai đứa làm bạn cũng là tháng sáu , ngày hai đứa chia xa cũng là tháng sáu.Tình cảm của Hiền dành cho Kỳ thật sự sâu đậm lắm đấy chứ nhưng cả hai chẳng thể nào đến với nhau được. Bà Khương từng nói với nhỏ rằng cả hai mà đến với nhau thì cha của con Kỳ sẽ đánh chết nó mất. Hiền chẳng thể hiểu nỗi , từ bao giờ tình yêu lại bị ngăn cản bởi giới tính và địa vị như vậy chứ. 

Họ ở hai chỗ khác nhau , nhưng lòng họ chỉ hướng về đúng một hướng , là hướng đến cái tương lại tươi đẹp kia kìa , tương lai mà họ có thể tự do nắm tay nhau đi muôn nơi mà chẳng sợ ánh mắt của ai ấy. Nhưng mà......thật sự cả hai còn có thể nắm tay nhau đi tới nơi đó hay không?

Cơn mưa cứ ngày càng nặng thêm , Kỳ vẫn đứng đó cho tới khi nhỏ Lâm nhìn thấy , nó hốt hoảng kéo con Kỳ vào. Cả người ướt sũng nước mưa thêm việc gió to từ ban nãy tới giờ làm cho Kỳ phát sốt cao . Nghệ Lâm thấy thế liền kêu người đi gọi bác sĩ rồi nhanh chóng thay quần áo và sấy khô cho nó. Cơn sốt cao khiến cho Sáp Kỳ khó chịu đến tột cùng , nó mệt mõi và cứ như muốn òa lên khóc với cảm xúc hỗn đỗn bên trong nữa.Như tức nước vỡ bờ , nhỏ quay qua khóc lóc với Lâm

- Sao vậy chị Kỳ , chị thấy khó chịu ở đâu hả?

- Chị khó chịu trong lòng , em có cách nào giúp chị được không

Nhỏ Lâm bày ra vẻ mặt khó hiểu, là sao vậy trời... tự nhiên khó chịu trong lòng , hay tỏ tình hổng được hả ta. Nhỏ Kỳ nhìn mặt Lâm , như hiểu tâm tư của con bé , nó chỉ khẽ cười , một nụ cười đầy chua chát

- Chị sắp phải sang Pháp rồi , chẳng ở đây lâu nữa đâu

- Ủa sao lại đi , vậy còn chị Hiền?

Khương Sáp Kỳ chỉ biết im lặng , câu hỏi này nó cũng đã tự hỏi bản thân rồi. Chỉ tiếc là hỏi mãi chẳng có câu trả lời. Nghệ Lâm như phát điên vậy , im lặng là sao chứ ?

- Khương Sáp Kỳ chị im lặng vậy có nghĩa là sao vậy hả?

-........_ giờ phải trả lời như nào đây , im lặng bởi vì nó chẳng trả lời được bài toán khó nhằn ấy , cũng có thể là im lặng một cách hèn hạ chẳng dám đối mặt

- Aisss chị bị sao vậy , sao lúc cua thì dữ dội muốn ăn chị Hiền lắm mà, giờ ngồi hèn hạ vậy á hả?! Chị có biết chị Hiền yêu chị như nào không, chị ấy không dám chấp nhận chỉ vì sợ chị bị gia đình la mắng , chính vì sợ cái khoảng cách giàu nghèo này nên chị ấy mới không đồng ý . Châu Hiền luôn suy nghĩ cho chị vậy mà giờ chị lại định bỏ chị Hiền lại hả?

Nhỏ Lâm tức đến nỗi đứng lên bỏ ra ngoài. Chỉ còn lại Kỳ , im lặng thẫn thờ ngồi đấy . Nếu giờ nó bỏ đi chẳng nói gì thì Hiền sẽ đau đến nhường nào chứ. Tại sao ta đều yêu nhau mà chẳng thể đến với nhau chứ?

Còn bên căn nhà nhỏ kia, Hiền vẫn ngồi ngay cửa , ngồi im lặng ngay đó , hai dòng lệ chảy dài trên gương mặt xinh đẹp đấy. Nàng phải làm sao đây , liệu bây giờ nàng chấp thuận với lời tỏ tình ấy thì sao đây? Liệu sau này nàng có còn giữ được "người bạn thân" này không ? Nếu Kỳ đi , thì đến khi nào mới được nghe thấy con gấu béo đó gọi tên nàng thêm lần nữa.....

Ông trời ơi , sao lại tàn ác với con đến vậy chứ , chẳng lẽ Bùi Châu Hiền không xứng đáng có được tình yêu sao

Giọt lệ trong đôi mắt nhỏ vẫn cứ tuông , nhỏ Hiền cứ lặng lẽ lấy tay lau đi , càng lau càng chảy nhiều nước mắt hơn nữa nhưng nhỏ có biết bên kia người ta cũng đau khổ như nào . Khương Sáp Kỳ hết  ngồi trong phòng thẫn thờ rồi ra đến sân ngồi đấy , nhìn những hạt mưa trĩu nặng rơi nhưng sao bằng tấm lòng nặng nề bên trong nó chứ. 

Thừa Hoan chả biết từ đâu ra mà xuất hiện trong dinh thự nhà họ Khương , một-cách-không-mấy-quan-minh-chính-đại . Giờ đứa bạn thân nhất của nó , một tiểu thư ăn chơi khét tiếng vùng này , ngồi đau lòng khóc nức nở dưới mưa vì một con nhỏ lùn tẹt đó

- Chị Hoan , hay chị ra kêu chị Kỳ vào đi cứ thế này bệnh chết đó_ Nghệ Lâm liên tục lắc cánh tay của Thừa Hoan , nhưng mặc cho em năng nỉ nhỏ họ Tôn vẫn không nhúc nhích

- Kêu làm chi? Kêu nó cũng ngồi đó à , từ nhỏ đến lớn có gì buồn là lại ra ngồi một đống đó rồi khóc , hôm nào mưa thì còn dữ hơn nữa . Đâu phải đơn giản mà chị với má nó gọi nó là Khương cứng đầu đâu bé 

- Haizzz hết biết thiệt _ Lâm lắc đầu , muốn nhờ cũng không nhờ được đành phải tự làm thôi _ YAHH KHƯƠNG SÁP KỲYYYYYY

Tôn Thừa Hoan giật bắn cả người, nhỏ này nhỏ con mà lớn giọng thế không biết . Nhưng nhờ cái tông giọng đó Sáp Kỳ đã quay đầu lững thững đi vào nhà . Nó lướt qua đôi bạn trẻ , im im vào phòng thay đồ lau người khô ráo rồi nằm đấy , tại chỉ biết nằm đó thôi chứ biết làm gì nữa đâu. Hoan đẩy cửa vào , dù sao cũng nên  hỏi thăm cô bạn của mình một chút 

- Kỳ , mày ổn không vậy 

- Biến đi 

-Cách đáp trả bạn chí cốt của mày đó hả nhỏ kia??? Muốn quan tâm cũng không cho cơ hội

Dù cho Kỳ bảo Hoan biến nhưng vì tình bạn Hoan vẫn ở lại . Đặt đít xuống ngay cạnh bên người bạn của mình , giải pháp tốt nhất bây giờ chỉ là ngồi ngay đó lắng nghe Sáp Kỳ tâm sự thôi . Kỳ quay mặt qua , giương đôi mắt đẫm lệ đấy nhìn bạn thân , chưa bao giờ nó lại trở nên yếu lòng như vậy

Lần đầu tiên rơi lệ cũng như lần cuối 

Cả căn phòng im phăng phắc , bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy chẳng cần phải nói gì nhiều , chỉ cần một ánh mắt hai người họ cũng hiểu rằng người kia đang nghĩ gì . Chỉ có Nghệ Lâm đứng ngoài lấp ló hóng chờ 

- Ủa là kêu tâm sự mà sao vô im ru vậy bây? Sao tự nhiên bà Hoan lắc đầu nhìn quãi vậy?? Ủa là sao vậy...._ nhỏ Lâm ngây ngốc gãi đầu , muốn hóng chuyện mà sao tự nhiên nhân vật chính tắt tiếng ngang vậy trời , thế là nhỏ từ bỏ việc hóng hớt quay xuống bếp làm chén trà ấm cho cô chủ

Trong phòng , nhỏ họ Tôn đứng dậy , thở dài một tiếng

- Mày sợ bả ở đây chờ mong mày thì cứ tàn nhẫn bỏ bả đi đi , không lời từ biệt ấy thì ít ra bả không còn trông ngóng mày quay về . Thà đau một lần rồi thôi , chứ đừng để ai đó phải chờ đợi mày nhiều năm liền , tội người ta lắm. 

Nhìn bóng lưng của Hoan xa dần , cảm giác ray rứt  và bất lực trong lòng Kỳ lại một lần nữa trổi dậy 

Mình thật sự phải ra đi không từ biệt sao

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Hé hé thế là bắt đầu SE hé hé . sr cả nhà tại mấy nay tui hay ngủm quá , ko có drop đâu ạ yên tâm :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #seulrene