Chương 19 : Huân Lạc sơn trang


"Ngươi đi theo ta có gì không tốt, ăn ngon uống say, kẻ hầu người hạ, gia còn có thể an táng phụ thân cho ngươi."

"Thả ta ra, nếu không ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!!"

"Không buông thì sao, hôm nay gia ngược lại muốn xem xem, ai dám đối nghịch với gia, dám giúp ngươi."

"Tiểu ...thư" Tinh Nhi dùng vẻ mặt không đành lòng nhìn nữ tử đó

"...."

"Hắn là ai vậy?"

Thiên Mị liếc Tinh Nhi một cái thuận tiện hỏi người xem bên cạnh.

Người xem kia cũng không nhìn Thiên Mị, nhìn chằm chằm vào bên trong, nói: "Đại thiếu gia Tấn Giang của thượng thư phủ, hắn ta nổi danh ác bá."

Ác bá sao, lợi hại đấy

Thiên Mị vừa mới nâng bước muốn đi lên, cổ tay liền bị một bàn tay rộng lớn ấm áp nắm chặt.

"Thiên Mị nàng muốn làm gì?" Hoắc Kiến Quân đứng ở bên cạnh Thiên Mị thấy nàng muốn tiến lên, không nghỉ ngợi liền nắm lấy cổ tay Thiên Mị

"Gặp chuyện bất bình cho nàng chút tiền, không được?" Thiên Mị cũng không giãy dụa, mặc cho hắn cầm.

Hoắc Kiến Quân: "..."

Từng nghe gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chưa từng nghe gặp chuyện bất bình cho người chút tiền.

"Nếu nàng muốn giúp cô nương này ta sẽ ra mặt, ở đây đông người nàng chen vào rất dễ bị thương" Hoắc Kiến Quân không có ý định buông tay ôn nhu nói

Thiên Mị "..." ta yếu như vậy từ khi nào?

Hai người cách rất gần, Thiên Mị thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn nói chuyện, hơi nóng rơi xuống.

Phất qua bên tai, tạo nên cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.

Thiên Mị vừa nâng mắt là có thể trông thấy hàng mi dài buông xuống của Hoắc Kiến Quân, tạo ra một cái bóng nho nhỏ dưới mí mắt hắn.

Cả người cũng đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.

Đám người phía sau đột nhiên chen chúc lên

Hoắc Kiến Quân vội vươn tay kéo Thiên Mị vào lồng ngực mình.

Hai người vốn cách rất gần, lần này khoảng cách càng thêm gần.

Thiên Mị cơ hồ là dựa vào trong ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại, cùng với cỗ mùi thơm nhàn nhạt thuộc về riêng nữ tử

Vành tai Hoắc Kiến Quân hơi đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi, trái tim nơi lồng ngực đập liên hồi

Một lúc sau, Hoắc Kiến Quân lui lại một chút quay đầu nhìn Thiên Mị: "Thiên Mị nàng.. không sao chứ?"

"Không sao." Nàng có thể có chuyện gì, nàng cũng không dễ bị thương như hắn nghĩ

Thiên Mị đẩy cánh tay đang đặt trên không trung ngăn cản đường nàng đi, liếc hắn: "Đứng ở đây, ta tự đi ,không cho phép tới, nếu không . . ."

Hoắc Kiến Quân"..." Nếu không thì sao??

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Thiên Mị đã đi vào trong đám người.

"Thiên..."

Thiên Mị quay đầu, dữ dằn nguýt hắn một cái.

Hoắc Kiến Quân: "..." tại sao hắn lại thích một nữ tử hung dữ như thế chứ

Thiên Mị đi từ trong đám người ra, đám người vây xem trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Không vì gì khác, chỉ vì Thiên Mị quá khuynh thành

Mặc kệ là dung mạo, hay là khí chất, đều hơn xa những nữ tử mà bọn họ từng gặp

Ánh mắt Tấn Giang mang theo chút ngả ngớn cũng dính chật trên người Thiên Mị

Tối hôm qua Tấn Giang không có tham gia yến tiệc trong cung, nên không biết Thiên Mị là ai, nhưng hắn cũng còn chút thông minh, thấy nữ tử trước mặt này toàn thân tơ lụa thượng đẳng, phối không nhiều trang sức, nhưng mọi thứ đều tinh xảo hiếm thấy, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, khí chất cả người cũng không phải bình thường.

Người như vậy dù xinh đẹp cách mấy, thì hắn cũng không dám trêu chọc, nhưng nhìn cho đã mắt thì vẫn có thể

"Mỹ nhân nàng muốn làm gì?"

Dường như Thiên Mị không muốn để ý đến hắn lắm nên không trả lời, vẫn cứ nâng bước đi về phía nữ tử, tay nàng cầm một sấp ngân phiếu, chỉ cần tùy tiện rút từ bên trong ra một tờ mệnh giá không lớn là đã đủ cho nữ tử kia an táng phụ thân rồi, Đưa sấp ngân phiếu ra trước mặt nữ tử, ống tay áo dài chuyển động theo cử động của nàng, tạo nên một đường cong đẹp mắt.

Trên người nàng có một kiểu... khí chất lạnh nhạt tôn quý.

Giống như bây giờ, nàng chỉ tùy ý đứng đó, nhưng cảnh tượng xung quanh dường như ngưng tụ lại

Đôi mắt nữ tử hơi trợn to, một giây sau liền đỏ cả vành mắt.

Nàng ta trực tiếp dập đầu nói "Cảm tạ, cảm tạ người."

Tấn Giang lại không vui, sắc mặt rất hung dữ: "Mỹ nhân nàng muốn xen vào việc của người khác?"

"Ta muốn cho ai , ngươi quản được sao?"Ngữ điệu Thiên Mị lạnh như băng, cũng không có quay đầu nhìn Tấn Giang

"Nàng không biết gia là ai sao?"

Thiên Mị cười như không cười nhìn không ra cảm xúc "Ta cần biết ngươi là ai sao"

Tấn Giang tức giận "Gia thấy nàng xinh đẹp lần này không so đo với nàng, đây không phải chỗ mà nàng có thể tùy tiện giương oai."

So đo với ta sao? ta cũng rất muốn ngươi so đo với ta đấy

Thiên Mị không nói gì trực tiếp giơ chân đạp một cước tới

Tấn Giang bị đạp một cước trúng bụng, ngã nhào về phía sau, được bọn gia đinh của hắn đỡ dậy, khuôn mặt méo mó vì đau quát

"Lên cho ta!"

....

"Công tử, chúng ta có giúp nàng không?" Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, nam tử mặc y phục màu đen cung kính hỏi người trong xe

"Không cần, ngươi nhìn người phía sau nàng" Bên trong xe ngựa vang lên giọng nói thanh nhã dễ nghe

Hắc y nam tử quay đầu nhìn, biểu tình ngạc nhiên "Thần vương của Long Viên, sao ngài ấy lại ở đây?"

Nam tử bên trong xe ngựa không lên tiếng, đôi mi dài như cánh quạt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

...

Bên kia Hoắc Kiến Quân thấy Thiên Mị động thủ, ngay lập tức xông vào.

Mấy tên gia đinh có công phu mèo quào kia của Tấn Giang, sao có thể là đối thủ của Hoắc Kiến Quân, mới mấy chiêu đã bị Hoắc Kiến Quân đánh ngã xuống đất.

Hoắc Kiến Quân giải quyết xong mấy người này, lập tức trở về bên người Thiên Mị

"Nàng không sao chứ?"

Tinh Nhi đứng bên cạnh suýt nữa bật cười, tiểu thư làm sao có thể có sao được, người có sao là bọn người Tấn Giang mới phải

Thiên Mị lườm Tinh Nhi một cái rồi quay đầu nhìn Hoắc Kiến Quân

Không phải ta bảo ngươi đứng yên đừng ra sao?!

Ngươi ra ngoài làm gì

Tấn Giang không nghĩ tới Thiên Mị còn có người giúp đỡ, người của mình còn bị treo lên đánh, hơn nữa lại nhìn người vừa giúp Thiên Mị là Thần vương gia nổi tiếng lạnh nhạt, hắn không khỏi run rẩy, có một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.Cả người đều cảm thấy lạnh căm căm.

"Thần ...Thần vương gia, tha..tha mạng"

"Cút, Đừng để bổn vương thấy ngươi ức hiếp bá tánh một lần nữa "Ánh mắt Hoắc Kiến Quân lạnh như dao, giọng nói đầy sát khí làm cho lòng Tấn Giang phát lạnh.

"Nhất..nhất định không có lần sau"
Tấn Giang hô xong câu này, run rẩy đẩy đám người ra chạy như điên

Đám gia đinh trên đất thấy chủ tử của mình chạy, cũng mau chóng đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã rời đi.

Tấn Giang chạy, đại bộ phận quần chúng vây xem đều cười trên nỗi đau của người khác.

Ác bá này hôm nay đá trúng tấm ván sắt rồi.lại gặp trúng Thần vương điện hạ

"Tiểu... thư "nữ tử bán mình chôn cha gọi Thiên Mị lại: "Chờ nô tỳ sắp xếp cho phụ thân xong, sẽ lập tức đi tìm người, nô tỳ phải đi đâu tìm người?"

"Không cần." Thiên Mị giọng điệu lãnh đạm.

"Như vậy sao được..."

"Ta nói không cần là không cần."

"Ngươi an táng phụ thân xong, thì cầm số tiền còn lại mau chóng đi đại phu xem đi, ngươi mang bệnh trong người "

Thiên Mị dẫn Hoắc Kiến Quân rời đi. Tinh Nhi nhìn nữ tử kia đang kinh ngạc mở to hai mắt, cười một cái rồi vội vàng đuổi theo phía sau Thiên Mị

Hoắc Kiến Quân cụp mi xuống nhìn cánh tay của mình được Thiên Mị kéo đi, ấp úng hồi lâu mới mở miệng " Chuyện ..chuyện tối hôm qua, nàng có trách ta tự chủ trương không "

Thiên Mị nghiêng đầu "Ta trách thì thay đổi được sao?"

Ánh mắt Hoắc Kiến Quân đối đầu với Thiên Mị, cũng không dời đi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn

Thiên Mị như có như không liếc nhìn xuống sợi dây tơ hồng tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt nơi cổ tay Hoắc Kiến Quân, suy nghĩ miên man một lát sau dời tầm mắt không quanh co lòng vòng nói"Thần vương, Cho dù hiện tại ta không có tình cảm nam nữ đặc biệt gì với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần tự trách, dù sao hôn sự này cũng không phải một mình ngươi cầu tứ hôn, ta... sẽ thử"

Cánh tay siết thật chặt của Hoắc Kiến Quân buông thõng, trong lòng thở ra một hơi

Nàng ấy chỉ nói là hiện tại không có tình cảm với hắn chứ không nói ghét hắn

Không ghét hắn thì tốt rồi

Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân vô tửu lâu gần đó dùng bữa, sau khi dùng bữa xong Thiên Mị cưỡng chế Hoắc Kiến Quân hồi phủ trước, còn nàng dẫn theo Tinh Nhi đi dạo

Vừa tới khúc vắng người Thiên Mị bất thình lình quay người bay về phía thân cây đại thụ to lớn bên cạnh, bẻ một nhánh cây đánh bay kiếm trong tay hắc y núp sau thân cây đại thụ kia .

Hắc y nam tử có chút giật mình nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức động thủ, nắm thẳng lấy gáy nàng

Thiên Mị nghiêng người, tránh đòn tấn công của hắc y nam tử, thuận thế nắm lấy cánh tay hắn, ném hắn, nhánh cây soạt một cái đã đặt trên cổ hắn.

Động tác quá nhanh, Thương Lân căn bản phản ứng không kịp.

Lúc này hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, dù có võ lực hộ thể cũng không thể xua đi được luồng khí lạnh phát ra từ nhánh cây đang đặt trên cổ hắn

Con ngươi hổ phách có chút nheo lại, nhìn nam tử hắc y trước mặt, thập phần thanh tú, khí chất tao nhã.

"Ngươi theo dõi ta lâu như vậy, muốn làm gì?" Thiên Mị lạnh lùng nói.

"Cô nương, cô nương đừng hiểu lầm tại hạ cũng không có ác ý, chính là chủ tử nhà ta có một chút chuyện muốn thỉnh giáo cô nương thôi "Thương Lân nuốt nước bọt ừng ực vội vàng giải thích

Nữ tử này..cũng quá đáng sợ đi, võ lực lợi hại như vậy không biết nàng ta đã đạt đến cấp bậc nào, thứ trên cổ hắn tuy chỉ là một nhánh cây vô hại nhưng hắn cảm nhận được nếu hắn dám rục rịch dù chỉ một chút, nhánh cây này liền có thể trực tiếp lấy mạng hắn

"Tiểu thư nhà ta không muốn nói chuyện cùng người lạ !" Tinh Nhi cũng lạnh nhạt đi lại nói không có chút do dự.

"Khụ khụ. . . Khụ, cô nương đừng. . . Đừng nóng giận, là do tại hạ đường đột ." Một đạo âm thanh lộc cộc của xe ngựa đi đến, sau đó là tiếng nói thanh nhã dễ nghe từ trong xe ngựa truyền đến, Thiên Mị nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thập phần tuấn mỹ mặc y phục xanh lá nhạt, mái tóc được cột phân nửa bởi sợi dây cùng màu

Hắn đang được một nữ tử đỡ từ trong xe ngựa ra, sắc mặt tái nhợt, khí lực nói chuyện cũng rất yếu, hiển nhiên là dấu hiện của bệnh lâu năm đã ngấm vào xương tủy.

"Hơi thở không xong, cước bộ vô lực, hít thở hổn hển, bệnh tận xương tủy, nếu không trị liệu, tử ." Thiên Mị lấy nhánh cây khỏi cổ Thương Lân lùi về sau vài bước thản nhiên nói, mà nghe vậy Huân Vĩ Kỳ kinh ngạc nâng mắt, phụ thân tìm không ít danh y cho hắn nhưng không có ai đoán ra được bệnh tình của hắn, vậy mà nữ tử này chỉ cần liếc mắt liền đoán ra bệnh trạng của hắn.

Mà Thương Lân kia vừa được thả ra nghe vậy kích động quỳ rạp xuống đất "Cô nương, nếu cô nương có thể cứu công tử nhà ta, Huân Lạc sơn trang sẽ nợ cô nương một đại ân tình !"

Nghe vậy Thiên Mị lại liếc mắt nhìn nam tử đứng bên cạnh xe ngựa

Huân Lạc sơn trang, một trong những thế lực lớn trong giang hồ

Nghe đồn trang chủ Huân Lạc sơn trang chỉ có duy nhất một người con, có điều vị công tử này từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh không thể luyện võ, nhưng hắn ta lại vô cùng thông minh cùng tuấn tú, trang chủ Huân Lạc sơn trang tìm kiếm danh y khắp nơi không tiếc bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua tin tức của Thanh Trúc ( nàng là Tuyệt thế thần y người của thất sát cung , chương 8 )

Hắn đến Tây thành làm gì ??

.......

( Các nàng có muốn chút ngược không ???)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip