Chương 38 : Là nàng cứu ta
" Âu Dương công tử cũng thực là khiêm tốn đi, trong thiên hạ ai ai không biết y thuật của Dược Y cốc là vô cùng xuất chúng, khó ai bì được, "Hoắc Kiến Bân cười đặc biệt từ ái hướng Âu Dương Thần Phong nói
Âu Dương Thần Phong chỉ nở một nụ cười nhạt mà không đáp lời Hoắc Kiến Bân, mâu quang hiện lên chút tự giễu
Y thuật cao minh khó ai bì được sao, sợ là hoàng thượng không biết chuyện mấy ngày trước người cứu Thiên Mị cũng không phải là hắn đi
" Thiên Mị không có việc gì là tốt rồi ,trẫm không phiền Âu Dương công tử nữa, Quân Nhi đi ngự hoa viên với trẫm, thuận tiện nói một chút về chuyện quốc sự" Hoắc Kiến Bân thấy Âu Dương Thần Phong không nói gì liền đổi đề tài nói
Âu Dương Thần Phong hướng Hoắc Kiến Bân cáo từ, Thiên Mị cũng lập tức nói thân thể không khoẻ, muốn trở về trước nghỉ ngơi, Hoắc Kiến Quân nghe vậy do dự một chút rồi gật đầu, ra hiệu cho Đằng Nhất đi theo bảo hộ Thiên Mị hồi gia
Ngồi trong xe ngựa Thiên Mị có chút buồn bực,Đằng Nhất là một trong tam đại thị vệ bên người Hoắc Kiến Quân, võ lực của hắn không tồi, mới hai lăm tuổi đã đạt Đại võ sư cấp 7 ,một đại võ sư như vậy Hoắc Kiến Quân lại không để bên mình mà để hắn theo bảo hộ nàng, nên nói Hoắc Kiến Quân là vì lo lắng cho nàng hay là muốn giở trò gì đây......
Tuy rằng đoán không ra tâm tư của Hoắc Kiến Quân, nhưng mà cho dù là đại võ sư đi nữa cũng không thể giám sát hành động của nàng được
Sau khi Thiên Mị về tới Thiên gia, dùng chút điểm tâm,liền tắm rửa nằm ở trên giường nghỉ trưa. Đằng Nhất đứng ở ngoài cửa phòng, cảnh giác đánh giá mọi nơi, đối với thực lực ở đại võ sư mà nói, hơi gió thổi cỏ lay một tí là hắn sẽ phát hiện ngay, nhưng mà, lấy năng lực của Thiên Mị, muốn tránh hắn cũng không phải là việc gì khó khăn.
Gần giờ ngọ, Thiên Mị thay một thân y phục đơn giản, đem giường lớn ngụy trang thành bộ dạng có người đang ngủ, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận không có sơ hở nào, Thiên Mị thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, bóng dáng yểu điệu nháy mắt đã ra bên ngoài.
Sau khi cẩn thận rời khỏi Minh Nguyệt Các,Thiên Mị quan sát mọi nơi thấy không có người, mới điểm thân mình, rất nhanh bay về một hướng.
Đừng hỏi vì sao nàng phải lén lén lút lút đi như vậy, nàng là muốn theo hứa hẹn với Yến Tuân tới thăm Minh Hàn, nhưng là bây giờ đối với tất cả mọi người, nàng là một nữ tử đã lập gia thất, không thể đi gặp riêng nam tử khác,hơn nữa nếu mà nàng trực tiếp đi cửa chính , Đằng Nhất nhất định sẽ liền theo
Căn cứ vào tin tức Tinh Nhi dò la được, Huyết Linh Các nằm ở phía bắc Tây thành,Thiên Mị thân pháp cực nhanh hướng về phía bắc mà đi
Một trận kình phong thổi tới từ phía sau, Phượng mâu Thiên Mị híp lại: Chẳng lẽ ta lại bị người tới ám sát......
Không kịp suy nghĩ cái gì khác, Thiên Mị dồn linh lực vào lòng bàn tay, đột nhiên tung chưởng đánh hướng người đang đi đến,nhưng không dùng hết sức, chỉ dùng một phần ba linh lực muốn đem một chưởng vừa đủ đánh gục người nọ.
Ai ngờ, người tới có chút bản sự, cả kinh trong chốc lát liền lắc mình tránh khỏi công kích của Thiên Mị, bàn tay to nhanh chóng bắt được cổ tay Thiên Mị, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:"Là ta !"
Mùi long tiên hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, dung nhan anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế, vương giả không ai bắt chước được, không phải Sở thái tử, Sở Thiên Hạo thì là ai.
" Sở thái tử, ngươi tại sao lại ở đây?" Thiên Mị không dấu vết rút cánh tay về, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, Sở Thiên Hạo theo sau nàng làm cái gì ??
Xúc cảm nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay biến mất, đáy mắt thâm thúy của Sở Thiên Hạo chợt lóe một tia mất mát rồi biến mất, mâu quang hơi lóe, thờ ơ trả lời:" Ta đi giải sầu, trùng hợp đi ngang qua đây......"
Thiên Mị "...."
Nơi này giáp ranh Tây thành, khoảng cách đến dịch quán hoàng cung hơn hai mươi dặm, người này đi giải sầu cũng quá xa đi. Biết Sở Thiên Hạo đang nói dối, Thiên Mị cũng không thèm chấp
Ngươi nói giải sầu, vậy giải sầu đi, chỉ cần ngươi không theo dõi ta, ngươi đi khắp Tứ quốc giải sầu cũng không liên quan đến ta......
" Người cứu ta ba năm về trước ở núi U Minh ,Lân Lung quốc có phải là nàng không "Ba năm trước hắn dẫn người vào núi U Minh tìm đoạn mộc thảo trị bệnh cho mẫu hậu hắn, không may gặp phải U Mãn Xà, bá chủ của núi U Minh ,cả nhóm thuộc hạ của hắn một trăm người đều bỏ mạng tại đó, hắn may mắn chạy thoát nhưng thân mang kịch độc vừa chạy được tới chân núi liền rơi vào hôn mê bất tỉnh, tình cờ được một nữ tử cứu lấy,trong mơ màng hắn nhìn thấy nữ tử cứu hắn kia một đầu tóc bạch kim nổi bật, dung nhan được che bởi một chiếc khăn màu trắng chỉ để lộ ra đôi mắt hổ phách trong trẻo lạnh lùng, nàng giải độc cho hắn xong liền rời đi
Ba năm nay hắn không ngừng tìm kiếm người nữ tử đã giải độc U Mãn cho hắn, nhưng có tìm như thế nào hắn cũng không tìm được nữ tử che mặt ngày đó, ngoại trừ một chút thông tin nàng ấy có liên quan đến tuyệt thế thần y, mấy ngày trước nghe thuộc hạ bẩm báo vị tuyệt thế thần y kia đang ở Thiên gia, nhưng lúc đó Thiên Mị hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến Thiên gia rơi vào không khí âm trầm, hắn không thể trực tiếp vào gặp thần y kia để hỏi ,nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ , một lúc sau vị thần y kia cũng đi ra, nhưng là nàng ta chỉ nói một câu duy nhất rồi rời đi
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt
Câu này... có ý nghĩa là người hắn tìm kiếm ba năm nay đang rất gần với hắn sao? ..Sẽ là .....?
Không biết có phải vì mái tóc bạch kim và đôi hổ phách lạnh lùng kia quá giống nhau hay không mà người hắn nghĩ đến đầu tiên lại là Thiên Mị
Lần đầu gặp Thiên Mị ở buổi tiệc sinh thần của hoàng đế Long Viên,hắn đã cảm thấy nàng rất giống nữ tử đã cứu hắn kia, nhưng trong lòng lại có chút không nắm chắc , bởi những lời đồn về nàng mà hắn nghe được không thể là nữ tử mà hắn đang tìm kiếm được, nhưng không hiểu vì sao lúc thấy nàng bị đích nữ Dương gia hãm hại ,hắn thường ngày không thích xen vào việc của người khác lại nhịn không được liền nói giúp nàng vài câu, Cho đến hôm nay trực giác nói cho hắn biết nữ tử cứu hắn khẳng định là Thiên Mị
Thiên Mị vừa định đi tiếp, bất thình lình Sở Thiên Hạo phun ra một câu khiến Thiên Mị dừng bước, đôi mày lá liễu có chút cau lại, quay đầu lại nhìn Sở Thiên Hạo, hắn một thân áo trắng như bạch lan nở rộ. Như một bức tranh tinh tế làm người ta ngắm bao lâu cũng thấy đẹp , hôm gặp hắn ở tiệc sinh thần của hoàng đế Long Viên nàng cảm thấy có chút kinh diễm, lại có chút quen mắt,thì ra là nam tử thân mang kịch độc hôn mê dưới chân núi U minh mà nàng đã cứu ba năm về trước? Không nghĩ tới nam tử một thân đầy máu không rõ dung nhan kia là thái tử Lân Lung quốc
" Ta không biết Sở thái tử đang nói gì..."Thiên Mị dứt lời muốn rời đi,đột nhiên một mùi long tiên hương thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, lồng ngực tinh tráng gần trong gan tấc,cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, hô hấp ấm áp phả trên mái tóc đằng sau nàng, tất cả mọi việc đều nói rõ là: hắn đang ôm nàng
Thiên Mị đen mặt vội vàng xoay người lắc mình lui về phía sau mấy bước, tạo khoảng cách với Sở Thiên Hạo, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia không hờn giận: Sở Thiên Hạo không phải không gần nữ sắc sao? Vừa rồi tại sao hắn ôm nàng như vậy......
Nhìn biểu tình biến đổi liên tục trên mặt Thiên Mị , Sở Thiên Hạo tâm tình chợt tốt lên không rõ lý do , không để ý sự cự tuyệt của Thiên Mị vừa rồi nói" Người cứu ta khẳng định là nàng, vì sao nàng lại không thừa nhận "
Thiên Mị nghe vậy đôi mắt hơi híp,đột nhiên xích lại gần hắn, cánh môi hé mở, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Nếu người cứu Sở thái tử ba năm trước là ta thì như thế nào, ngươi muốn lấy thân báo đáp ???" Dám nói muốn, đập chết ngươi!
Sở Thiên Hạo: "..."
Nhìn biểu tình thập phần nghiêm túc của Thiên Mị khi nói ra câu nói kia, Sở Thiên Hạo cũng cảm giác được nhịp tim mình đập rộn lên, huyết dịch toàn thân cũng bốc lên, nhưng nghĩ đến nàng đã thành thân, trong tâm nhịn không được nổi lên tia mất mát, ảm đạm hỏi " Nàng không phải đã ...."
Môi Thiên Mị khẽ nhếch ánh mắt thắng lợi cắt ngang lời Sở Thiên Hạo " Ta đã thành thân phải không, ta thành thân rồi thì Sở thái tử không thể lấy thân báo đáp sao... haiz ngoài cái đó ra thì ta không cần cái gì khác, thế nên Sở thái tử vẫn là quên đi, đừng đi theo ta nữa , cáo từ "
Sở Thiên Hạo "...." ta vẫn chưa nói xong mà
" Chờ đã " Thiên Mị vừa định phi thân rời đi Sở Thiên Hạo liền kéo Thiên Mị lại, nấp vào phía sau thân cây đại thụ bên cạnh
Thiên Mị dữ dằn trừng mắt nhìn Sở Thiên Hạo, Sở Thiên Hạo có chút dở khóc dở cười buông tay , biểu tình thực sự vô tội chỉ về phía trước
Phía trước không xa có năm người mặc y phục hắc y, dung mạo che kín đang bao vây một nam tử, nam tử này cũng không xa lạ , hắn chính là thất vương gia Bạch Hổ Quốc Cẩn Ly Nam
Cẩn Ly Nam mặc một thân cẩm bào bạch sắc, vạt áo bay bay, tóc đen phi vũ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang đến cảm giác quý khí vương giả sinh ra đã có , khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế như hoa sen lúc này không còn tươi cười mà tràn đầy sát khí
" Các ngươi là do hoàng hậu gọi đến ?" đôi mắt đẹp của Cẩn Ly Nam nồng đậm sát khí, khuôn mặt tuấn mỹ có chút âm trầm, lạnh giọng khẳng định
Hắc y nhân đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường:" Ngươi không cần biết bọn ta là ai gọi đến, ngươi chỉ cần biết bọn ta là người đến đưa ngươi xuống địa ngục, chịu chết đi!"
Nói xong, năm người hắc y nhân rất nhanh rút ra bội kiếm lao thẳng về phía Cẩn Ly Nam
Cẩn Ly Nam cổ tay vừa lật, trường kiếm trong tay cũng nhanh như chớp đâm tới hướng năm hắc y nhân, ngăn cản công kích của năm hắc y nhân, chỉ nghe "Keng"Một tiếng vang lên, mũi kiếm va chạm giữa không trung, lóe ra tia lửa chói mắt.
Cẩn Ly Nam xuất chiêu nhanh, ngoan, chuẩn, mỗi một chiêu đều mang theo sát khí dày đặc, năm hắc y nhân cũng không có yếu thế, phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, người hai bên đều không làm gì được nhau, toàn bộ rừng cây rậm rạp vang vọng tiếng binh khí va chạm kịch liệt......
" Thiên Mị nàng cảm thấy Cẩn Ly Nam và năm hắc y kia ai sẽ thắng?" Mùi long tiên hương nhàn nhạt quen thuộc lại quanh quẩn ở chóp mũi, hô hấp ấm áp phả trên tóc nàng, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của nàng, Thiên Mị mơ hồ có thể cảm giác nhiệt trên người Sở Thiên Hạo truyền đến người nàng, trong lòng tức giận: Sở Thiên Hạo đáng chết, sao cứ gần ta như vậy, bây giờ nàng dám khẳng định tin đồn hắn không gần nữ sắc chắc chắn là giả......
" Ta sẽ thắng!"Thiên Mị đôi mắt hổ phách híp lại, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị, cổ tay khẽ lật, bàn tay nhỏ nhắn nhanh như chớp đánh úp về phía Sở Thiên Hạo ở phía sau.
Ngay lúc bàn tay Thiên Mị sắp chụp đến người Sở Thiên Hạo, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, cánh tay nhỏ bé của nàng bị Sở Thiên Hạo chụp lấy, nhìn trong tay Thiên Mị là một thanh chủy thủ, đáy mắt sắc bén của Sở Thiên Hạo hiện lên một tia tức giận:"Thiên Mị nàng làm cái gì vây!"
" Mặc kệ là làm gì, ta chỉ muốn Sở thái tử cách xa ta ra một chút" Thiên Mị hời hợt nói, đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé về, di chuyển một chút, tạo khoảng cách với Sở Thiên Hạo.
Sở Thiên Hạo mâu quang thâm thúy hiện lên tia mất mát, nhưng không nói gì....
.......
Happy New Year các thiên thần của Mị
Mới đây đã là mùng 3 tết các nàng đã nhận được bao nhiêu lì xì rồi :P
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip