Chương 10: Thùng thư ở hồ Đen

"Chói mắt quá..." _ Tôi lầm bầm, chuyện gì thế nhỉ? Tôi đang rửa tay trong nhà vệ sinh nữ, và rồi... tôi nằm đây. Ánh trăng đêm nay sáng rực, chiếu qua song cửa sổ bệnh xá. Sao tôi lại nằm đây? Ừ phải nhỉ, có mấy đứa học sinh bị hóa đá, và... tôi cũng bị? Tại sao tôi lại bị hóa đá? Hàng ngàn câu hỏi bật ra trong đầu tôi.

"Ôi trò tỉnh rồi, đây uống cái này."

"Bà Pomfrey... Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Sao cháu lại nằm đây?"

"Khổ thân con bé, trò bị hóa đá bởi... tử xà. Không hiểu sao trò lại bị hóa đá. Ý ta là, trò là một Slytherine cơ mà... Xin lỗi trò, ta nói nhiều quá rồi. Uống hết đi, ta còn quá đủ người để lo." _ Tôi đoán là tôi hiểu mang máng chuyện gì rồi. Tôi bị hóa đá, sau đó thì bất tỉnh nhân sự ở đây cho khoảng tầm hai tháng, và giờ thì món thuốc nhân sâm được chế xong thì tôi đã tỉnh dậy. Mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi uống hết thứ thuốc có vị như si rô cho trẻ em của bà Pomfrey và ngước nhìn một vòng phòng bệnh xá. Tôi thấy Hermione Granger – một phù thủy sinh nhà Gryffindor, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lánh mặt đi.

Cánh cửa bệnh thất mở toang, là Giáo sư McGonagall.

"Chị Pomfrey, Đại Sảnh Đường đang mở tiệc. Nếu tụi nhỏ khỏe rồi thì cho chúng ra ngoài nhập tiệc đi. Ở đây mãi chắc các trò ấy cũng thấy bức bối."

Tôi, ngay lập tức quay sang nhìn bà Pomfrey – người có vẻ đang cực kì không hài lòng vì những bệnh nhân vừa tỉnh lại đã ăn tiệc linh đình, vào lúc nửa đêm thế này – và rồi với một vẻ mặt miễn cưỡng, bà "phóng thích" chúng tôi khỏi bệnh thất.

Không có bữa tiệc nào giống như bữa tiệc này. Mọi người dự tiệc đều mặc đồ ngủ và bữa tiệc kéo dài từ nửa đêm cho đến sáng bét. Đồ ăn dường như trở nên ngon và đậm đà hơn hẳn sau hơn hai tháng không ăn uống gì. Daphne thì mừng như sắp khóc đến nơi, cứ nhắc đi nhắc lại: "Tao không thể mày tin là mày sống nổi!", làm tôi cứ phải dỗ để con bé thôi thút thít. Và Draco, lần đầu tiên trong đời, nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến, một nụ cười mỉm: "May là mày còn sống, mày là phù thủy chính gốc cơ mà. Giáo sư cứ như mất hồn hai tháng nay." Tôi suýt nữa đã quên béng mất Draco từng kiêu ngạo và khệnh khạo ra sao, dành cho nó chút lòng yêu mến hiếm hoi thì thằng đó nói: "Chỉ có lũ xuất thân Máu bùn như nhỏ Granger nhà Gryffindor mới đáng bị hóa đá suốt đời thôi." Thật là cạn lời với Draco mà...

---

Ngoài việc bỗng dưng được lũ bạn cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa thì tôi cũng nhận được một bất ngờ nho nhỏ từ phía anh chàng tóc đỏ tên là Fred (cùng với anh hay em trai sinh đôi của anh ta) – người đã được tôi tốt bụng bao che vào hôm ở phòng ba Severus nọ nữa. Cụ thể là vào một buổi sáng, lúc ấy, tôi đang nhâm nhi món bánh kếp rưới mật ong và một tách trà đen đậm đặc cho tỉnh ngủ thì hai người kia bước lại và kéo tôi ra một góc, làm như có việc hệ trọng lắm:

"Ừ thì... Anh muốn cảm ơn nhóc vì đã giúp đỡ ấy. Vào ăn cắp nguyên liệu của Snape rồi bị bắt quả tang thì coi như là có vé cấm túc luôn..." _ Một người nói.

"Nhưng mà bọn anh đã thoát nạn, nhờ nhóc." _ Người kia xen vào.

"Và sau đó thì bọn này cũng biết rằng nhóc là con gái của giáo sư nữa nên là..."

"Đó là một hành động trượng nghĩa đấy." _ Sau một màn tung hứng, hai người nhe răng ra cười và nhìn tôi tinh quái. Thú thật, tôi vừa sợ vừa thinh thích cái cách nói chuyện của họ, nó ăn ý một cách kì lạ ấy.

"Ồ vâng, cái đó thì không có gì, ý em là, anh đã cảm ơn em một lần rồi còn gì, một trong hai anh ấy, nên là cũng không cần thiết phải cảm ơn lại lần nữa đâu. Với lại, có thể hai anh không nhớ, nhưng mấy anh cũng từng giúp em, cụ thể là bưng hộ cái vali của em lên tàu hồi năm nhứt. Nên... thế là huề nhau nhé?"

"Không, không." _ Hai người vội vã xua tay _ "Thật ra, bọn anh đang kiếm cách... nhờ nhóc chiếu cố thêm tí nữa cơ." _ Một người nói, và anh ta dừng một chút để xem xét biểu cảm của tôi. Rồi người kia lại tiếp tục:

"Là thế này, bọn anh đã đi hỏi thăm một chút và được biết là nhóc cũng... gì và này nọ ở môn Độc dược. Cộng thêm nữa, nhóc có... cơ hội để vào phòng nguyên liệu nữa nên là..."

"Nên là...?" _ Tôi ngắt lời anh ta.

"Thì đấy, bọn này muốn nhóc lấy trộm đồ từ phòng nguyên liệu." _ Người có vẻ lớn và bạo dạn hơn, là anh nói. Và cũng anh ta tiếp tục:

"Bọn này đã chuẩn bị một thùng thư, ở chỗ cây dương xỉ gần hồ Đen ấy, xung quanh đó chỉ có mỗi nó là dương xỉ thôi nên cũng dễ tìm. Lâu lâu tụi này sẽ cần mấy món đồ, kiểu như máu rồng hay bột sừng kỳ lân chẳng hạn, để bày trò ấy mà. Tụi anh sẽ nhắn vào đó những món mình cần, rồi em đem đến bỏ vô thùng thư, xong việc! Nên là, đàn em thân mến ơi, giúp đỡ người anh tội nghiệp này tí nhé?"

"..." _ Tôi sững người, chưa kịp phản ứng. Lần đầu tiên có người rủ tôi phạm tội cùng, lại còn là ăn cắp của nhà đem cho nữa.

"À tất nhiên bù lại tụi này sẽ kiếm cho em mấy món gì đó, kiểu mấy món của con gái chẳng hạn, chỉ cần không phải là hàng cấm thì bọn anh lo được hết." _ Người còn lại vội vàng thêm vào.

"Thế... chốt kèo nhá?"

"Ơ, em... em không biết đâu. Nói chung là nghe chẳng ổn tí nào hết."

"Không ổn à..." _ Người anh nói, đút tay vào túi quần. Rồi anh ta quay sang, "Ô kê, George, kế hoạch B."

"Mình làm bạn nha?" _ Người kia hít một hơi, rồi đưa tay ra cho tôi bắt.

"Hả?"

"Thì làm bạn?"

"Ơ, cái này..." _ Tôi thật sự không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

"Thôi cứ tạm chốt thế đi nhé, bạn." _ Hai người đồng loạt nói, rồi lần lượt bắt tay tôi kèm một cái nháy mắt cuối cùng bỏ đi. Phút cuối, người anh còn quay lại, nhét vào tay tôi một cái chìa khóa bằng đồng nho nhỏ kèm lời nhắn nghệch ngoạc: "Cảm ơn nhé!"

Tôi tiếp tục đứng đó trước khi Daphne đến và hối thúc tôi mau mau vào lớp. Vội nhét cái chìa khóa vào túi áo, tôi đi học rồi quên bẵng nó luôn cho đến khi sực nhớ lại lúc đang lăn qua lăn lại chẳng thể ngủ được lúc 2 giờ sáng. Ơ, thế là tôi tự dưng lòi ra hai người bạn à?

Thế đấy, cuộc trò chuyện kì lạ nhứt mà tôi từng có. Và đến mãi sau này, tôi mới tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả nó: phong cách Fred-N-George.

---

Phần còn lại của học kỳ qua đi trong sự áp đảo của những tia nắng cuối xuân rực rỡ. Trường Hogwarts lại trở về nhịp sinh hoạt bình thường với vài sự đổi thay nho nhỏ. Thay đổi thứ nhất là lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám đã phải bãi bỏ. Thay đổi nho nhỏ thứ hai là ông Malfoy đã bị loại ra khỏi chức Ủy viên Hội đồng Quản trị trường Hogwarts. Draco Malfoy không còn đi lại khệnh khạng khắp trường như thể cái trường này là thái ấp riêng của nó nữa. Ngược lại, trông nó bực bội quạu quọ cau có rầu rĩ đến phát thương. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip