Nơi nào có cậu nơi đó là nhà


Cuối cùng luyện tập cũng kết thúc, Jimin và Yoongi cùng nhau về nhà. Con đường này họ đã đi cùng nhau 10 năm. Và cũng không mấy lần một trong hai đi mà thiếu người còn lại. Điều ấy đủ để chứng tỏ tình bạn ấy quan trọng và đáng quý đến nhường nào. Nhưng Yoongi không muốn đây chỉ là tình bạn. Thời gian trôi qua, anh nhận ra tình cảm thực sự mình dành cho Jimin. Càng ngày, anh lại càng trở nên tham lam và muốn chiếm giữ Jimin cho riêng mình. Nhưng đồng thời lại không dám lên tiếng. Vì anh sợ, sợ sẽ vừa không có được người mình yêu thương bấy lâu nay vừa mất đi tình bạn này. Nên anh vẫn quyết định im lặng.

Khi Yoongi được 12 tuổi, anh đã quyết định sống một mình và không cần nhờ đến dì Bang Shi Hyun nữa. Căn nhà bây giờ chỉ còn mình Yoongi. Nhưng anh không cô đơn. Vì...

- Này lọ dầu gội lần trước tớ để ở đây đâu rồi? - Jimin từ trong nhà tắm nói vọng ra.

- Tớ thề không động đến nó. - Yoongi trả lời.

- À đây rồi!

Là ở nhà Yoongi nhưng Jimin tự nhiên như ruồi vậy. Anh sống một mình trong một căn nhà như thế cũng chán. Nhưng việc Jimin suốt ngày bay sang bên này lại quá...

- Hahhh! Tắm xong thật là thoải mái quá điiii!!

Jimin bước ra từ nhà tắm với mái tóc màu đen ướt sũng. Cổ trắng ngần hiện ra cùng xương quai xanh gợi cảm. Đây không phải lần đầu Yoongi nhìn thấy cảnh này, nhưng dù là lần thứ bao nhiêu, anh vẫn dao động. Anh nhìn Jimin không chớp mắt, nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt mà anh đã nhìn suốt 10 năm qua. Vẫn luôn đẹp như vậy.

- Mặt tớ dính sữa rửa mặt chưa rửa đi hết à? - Giọng của Jimin đưa Yoongi quay lại thực tế.

- Không, không có gì. - Yoongi trả lời qua quýt.- Sao trên đời này lại có người lầy lội như cậu được nhỉ? Đây rõ ràng là nhà tớ. Sao cậu không về nhà? Tớ sẽ sớm thay đổi mật khẩu của nhà mình.

- Ở với cậu vui hơn với bố mẹ. - Lại cười.

- Cậu nói bố mẹ cậu như thế đấy à? Tớ sẽ mách họ cho coi! - Yoongi vờ hù doạ.

Jimin ngả lưng xuống ghế sofa, gối lên đùi anh. Yoongi lơ đãng đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc còn ướt sũng.

- Cậu phải lau khô tóc đi đã chứ. - Giọng nhẹ nhàng hơn bình thường.

- Ngồi xuống đây tớ giúp cậu làm khô nó.

- Yoongi à, cô nào sau này mà lấy phải cậu... - Jimin ngập ngừng.

-Cậu lại tính báng bổ tớ gì nữa? - Yoongi chặn họng.

- Tớ định nói là không biết là hạnh phúc hay khổ sở nữa =))))). - Jimin cười ranh ma.

- Im đi và quay đầu ra đằng trước!

- Này Yoongi, cái cậu chơi dở nhất trong đội cậu ấy, tên gì nhỉ?

- Ai? Đội tớ có top 3 chơi tệ nhất cơ.

- Cái cậu mặt dài như con ngựa ấy!

- À Jung Hoseok! - Suga rất nhanh nhận ra. Cũng đúng thôi, đó là đặc điểm ngoại hình dễ nhớ nhất mà người ta nhớ về cậu ta.

- Cậu ta thật lạ! Làm tệ như vậy. Nhưng không hề thấy cậu ta ủ rũ. - Jimin nói với vẻ khó hiểu.

- Tớ không bận tâm lắm,nhưng cậu ta là lính mới và rõ ràng là cần huấn luyện nhiều hơn. - Yoongi luôn tỏ ra phũ như vậy.

- Xong rồi. Đi ngủ đi.

Sau khi làm khô tóc Jimin, Yoongi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Jimin chạy theo anh.

- Có phải nhà tớ không có phòng cho cậu đâu!

- Ngủ cùng cậu an toàn hơn! - Jimin ôm choàng lấy Yoongi đang nằm trên giường từ đằng sau, áp mặt vào tấm lưng ấy.

Cậu không biết rằng, tim Yoongi đang đập đến điên loạn. Không mất nhiều thời gian để Jimin chìm vào giấc ngủ. Yoongi quay sang nhìn cậu, thu vào hết tầm mắt khuôn mặt khi ngủ của Jimin. Anh cực kỳ thích nhìn cậu ngủ, cơ mặt dãn ra không chút lo âu, phiền muộn. Một cách vô thức, Yoongi đưa tay chạm vào mặt Jimin =)). Bỗng dưng Jimin cựa mình.

"Thôi đi! Không phải chạm vào được là có được!" Anh nghĩ rồi cố gắng chợp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip