Untitled part
- MIN YOONGIIII!!!!!!! - Một âm thanh lớn từ đâu đó vang lên trên hành lang.
- Tớ đã bảo là cậu đừng có gọi tên tớ ở chỗ đông người! - Yoongi hơi gắt lên với Jimin, cái người vừa gọi tên anh theo cái cách mà anh không thích nhất kia.
- Sao cậu lại cứ phải khó ở như thế nhỉ? Tên người không phải là để người khác gọi sao? - Jimin cười toe, nụ cười không thấy Tổ quốc quen thuộc.
- Phắn ra! Để tớ yên! - Yoongi hất Jimin ra.
- Còn nói được câu này! Cậu có thể sống nổi một ngày mà thiếu Jeon Jimin này sao! - Lại là nụ cười đó, nhưng pha thêm một chút tự sướng và đắc thắng. - Cậu đã nói là tớ rất quan trọng với cậu còn gì!
- Đó chỉ là một cách nói thôi!
Cả hai tiếp tục bước trên hanhg lang và nói chuyện. Đó là cách họ vui vẻ với nhau hằng ngày. Chỉ là những câu chuyện nhảm quần, nhưng hơn hết điều quan trọng nhất với họ chính là đối phương. Mọi thứ bắt đầu vào mười năm trước.
--------------------
- Jimin, tên mày thật là lấp lánh! Tao chưa thấy thằng con trai nào có cái tên như mày đấy! - Một thằng nhóc với dáng người khá cao lớn so với những đứa trẻ cùng tuổi đứng chắn trước mặt Jimin lên tiếng.
- Anh! Có lẽ nó là con gái thật đó! Anh nhìn đi, ngón tay nó bé như tay em gái của anh ý! - Một thằng nhóc khác.
- Chưa hết! Anh nhìn mặt nó đi, còn xinh hơn cả con gái! - Thêm một thằng nhóc nữa lên tiếng trêu chọc Jimin.
- Nghe nói mày rất thông minh! Này, làm em gái tao luôn đi! Chép bài tập hộ anh nhá em gái! - Thằng nhóc cầm đầu quăng cuốn vở cho Jimin.
- HAHAAHAHAHAHAHH!! - Cả lũ phá lên cười.
Đây vốn không phải chuyện gì đặc biệt. Kể từ khi còn bé, Jimin đã bị bọn trẻ này quấy rối và chêu trọc.
*Bốp!*
Tiếng cười bỗng dưng dừng hết lại. Thằng nhóc cầm đầu vừa bị một cú đấm chọi thẳng vào mặt. Nó đau và bất ngờ nên đang choáng váng. Một anh bạn xuất hiện với mái tóc đen chạm mắt.
- Mày chán thở hả thằng kia! Mà mày là thằng quái nào? - Mấy đứa vừa đỡ thằng bị ăn đấm vừa hét lên.
- Min Yoongi! Tên tao là Min Yoongi! - Bá đạo trả lời.
- Thằng điên này chán sống rồi! - Một đứa đứng lên trừng mắt đi về phía Yoongi. - Mấy đứa lên hết cho tao!
Có khoảng ít nhất 5 đứa đang vây quanh Yoongi. Và từng đứa nhào lên một. Yoongi cũng quyết liệt đánh trả. Jimin đang ngạc nhiên ngồi ngơ một góc. Đây là lần đầu tiên có ai đó giúp cậu thoát khỏi lũ trẻ khó ưa này.
Sau vài phút đánh đấm không nghỉ, lũ trẻ kia không đánh tiếp được nữa. Yoongi cũng đã thấm mệt.
- Mày! Hôm nay tao sẽ tha cho mày! Đừng nghĩ là tao sẽ để mày yên! - Cả lũ rút đi hết.
"Lũ bệnh hoạn rửng mỡ!" - Yoongi nhếch mép.
- Cậu là Jimin? - Yoongi khẽ cười.
- Cảm, cảm ơn cậu! Min Yoongi, đó là tên cậu, đúng chứ? - Jimin ấp úng.
- Ừm! Làm bạn nhé, Jeon Jimin! - Yoongi chìa tay ra chờ Jimin.
Jimin hơi ngập ngừng, từ từ đưa bàn tay nhỏ bé ra.
"Tay cậu ấy đáng yêu quá!" - Yoongi thầm nghĩ.
Jimin nắm lấy tay Yoongi, đồng thời cười toe một cái. Nụ cười ấy đánh thẳng một cú vào tâm trí Yoongi. Chưa bao giờ cậu thấy một nụ cười đẹp đến thế. Nó còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời ngày hè. Và chỉ trong một khoảnh khắc ấy, Yoongi đã khắc sâu vào tâm trí mình rằng, Jimin sẽ là một người rất quan trọng với cậu.
Nhà cậu ở đâu vậy?- Jimin hỏi
-Ở chung cư đằng kia thôi, cậu có muốn về nhà tớ chơi một lát không?
-Ừm! Nhà cậu có vẻ cũng gần nhà tớ nên sẽ không về muộn được đâu.- Jimin nhanh chóng đồng ý.Yoongi đưa Jimin về nhà mình.
-Oh!- Jimin bỗng dưng thốt lên.
-Sao vậy?
-Chúng ta, đối diện nhau này!- Jimin cười ngạc nhiên.
-Vậy thì vào nhà tớ chơi trước đi!- Không để Yoongi kịp trả lời, Jimin nhập mã khoá nhà rồi kéo Yoongi vào nhà.
- Bố, mẹ! Con đã về!- Jimin nói vọng vào phía trong nhà.
- Con hôm nay không bị bắt nạt đấy chứ?.
-Đàn ông con trai phải cứng rắn lên chứ con, học tập không phải là tất cả đâu.
Hai giọng nói ấy đều ấm áp làm sao.Bóng dáng thướt tha trong bếp đó là mẹ Jimin, Kim Taehyung, một người phụ nữ tuy đã ngoài ba mươi, nhưng trông vẫn như một thiếu nữ còn ba Jinmin là chú Jung Kook, một người đàn ông lịch lãm trông có vẻ điềm tĩnh nhưng mỗi khi nở nụ cười dến cả sắt đá cũng phải tan chảy.
-Mẹ à không phải hôm nay! Cậu ấy đã giúp con!- Jimin nói và chỉ tay về phía Yoongi.
-Cháu...cháu chào dì, cháu là Min Yoongi.Yoongi cúi đầu chào lễ phép.
-Cảm ơn cháu nhé, Yoongi!- Dì Taehyung cười hiền hậu.
-Mẹ à, cậu ấy sống đối diện.
-À, gia đình cháu mới chuyển tới đây tuần trước đúng không?
-Dạ
- Thật tốt quá, lúc nào cháu muốn có thể sang đây chơi. Chúng ta luôn chào đón. Đặc biệt cháu còn là bạn của Jimin.-Bà quay sang cười với Yoongi.
-Cậu sẽ sang nhà tớ một lát chứ?- Yoongi mời Jimin sang nhà mình.
-Tớ nghĩ tớ qua đêm bên ấy cũng được ấy chứ! - Jimin không hề ngần ngại. Yoongi mở cửa, đưa Jimin vào trong.
-Dì Shi Hyun, cháu về rồi.-. Không có ai trả lời. Yoongi nhìn thấy một mẩu giấy ghi chú trên bàn. 'Hôm nay ta có việc phải về gấp, xin lỗi vì không thể nói trước với cháu. Đồ ăn ta làm sẵn để trong tủ lạnh, nếu đói thì mang hâm nóng rồi ăn nhé. - Dì Bang Shi Hyun -' Jimin nhìn Yoongi khó hiểu.
-Tớ không sống cùng bố mẹ đâu, dì Bang được bố mẹ nhờ ở đây chăm sóc tớ..- Yoongi giải thích.
-Tại sao họ không ở cùng cậu? Họ đang ở đâu?
-Mỹ. Vì công việc thôi.- Gương mặt Yoongi phảng phất một chút buồn..
-Cậu muốn ăn cùng không? - Tớ sẽ đi làm nóng đồ ăn lại.
- Ừm!
Sau đó vài ngày, Jimin nhận ra rằng nếu dì Bang không có mặt, Yoongi sẽ chỉ ăn mỳ gói qua bữa.
- Min Yoongi, dì Bang không ở đây hả? Vậy mau qua nhà tớ cùng ăn đi!
-Không cần đâu.- Yoongi giả vờ giữ thể diện mà từ chối. Jimin chạy vụt ra ngoài, một lát sau quay lại với khay đồ ăn trên tay, cùng với nụ cười không thấy Tổ quốc ấy. Những ngày sau đó, Jimin vẫn thường hay qua nhà Yoongi chơi, ăn và thậm chí là ngủ bên đó. Dần dần trở nên lầy lội hơn nữa, coi nhà Yoongi như nhà mình vậy. Từ lúc nào đó, cả 2 trở nên thân thiết và không thể rời xa nhau.
\
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip