Rầm rì yêu đương
Cãi cọ
Sau một cuộc cãi vã, Vương Lan Châu tức giận quay đầu bỏ đi, trước khi ra khỏi phòng còn dùng sức đóng cửa một cách mạnh bạo. Tiêu Tang ngồi trên giường nghe tiếng sập của, không nhịn được mà thở ra một hơi. Hai người yêu nhau cũng hơn năm năm rồi, tên nhóc này vẫn cứ nóng nảy như cũ, cũng không biết là do ai chiều hư.
Vương Lan Châu nhỏ hơn anh 7 tuổi, nhưng thật ra trong mối quan hệ này cũng không thể nói rõ ai là bên được chiều chuộng chăm sóc hơn, cậu rời đi dứt khoát vậy thôi, chứ anh biết cậu cũng chẳng đi được bao xa.
Ngôi nhà bọn họ đang ở là một căn biệt thự độc lập, từ cổng chính bước vào là khoảnh sân nhỏ và hồ bơi, hướng vào trong chính là căn nhà nhỏ ba tầng kiểu âu.
Tiêu Tang đoán không sai, qua thêm vài phút đồng hồ đã nghe thấy tiếng nước xao động vọng vào từ bên ngoài ban công. Anh khẽ mỉm cười, biết tên nhóc này chỉ là đang giận dỗi mà thôi. Lần này bọn họ cãi nhau cũng vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại cháy lớn như vậy, qua cơn rồi anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiêu Tang bước ra ban công, đứng dựa lan can nói vọng xuống:
"Lan Châu à, muốn anh xuống bơi cùng em không?"
Đáp lại anh chỉ có tiếng khua nước của người trong hồ.
"Ây dô, làm lơ anh à."
"..."
"Được rồi, em bơi phần em, anh ngồi đây xem em bơi được bao lâu."
Tiêu Tang ngồi xuống cái ghế chân cao thường dùng để chụp ảnh, thật sự chống cằm tập trung nhìn Lan Châu nhà anh. Vương Lan Châu gần nửa đêm đi bơi vốn là muốn hạ hoả, ai ngờ được lại bị ánh nhìn chăm chú kia làm càng bơi càng nóng, hai vành tai dần dần đỏ thấu. Cậu miễn cưỡng bơi thêm vài vòng, cuối cùng chịu hết nổi mà lên bờ. Tiêu Tang ngồi trên lan can huýt sáo, Vương Lan Châu nghe được âm cười trêu tức trong đó mà tức đến trợn mắt, nhanh chóng choàng khăn đi vào nhà.
Cậu đi thẳng vào trong tắm rửa, khi đang vần vò lau tóc thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Tiêu Tang, người đang nằm trong phòng ngủ chỉ cách hai bước chân và hai cánh cửa.
[Châu Châu, vừa rồi gió thổi làm anh đau đầu quá.]
Vương Lan Châu nghe anh than đau đã muốn ngay lập tức chạy qua coi tình hình, tới trước cửa lại đột nhiên nhớ ra bản thân còn đang tức giận, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Đúng lúc này lại có thêm tin nhắn được gửi tới.
[Muốn uống trà sữa, còn muốn ăn bánh kem nhỏ.]
Vương Lan Châu đọc xong tin này bỗng cảm thấy sao người này không giống đau đầu mà giống đang đùa cậu hơn.
[Anh muốn ăn thì liên quan gì đến em.]
Tin gửi đi thì đanh thép, thực tế cậu lại như kiếm được cái cớ nhanh chóng đi xuống lầu lấy chìa khoá xe. Tiêu Tang nằm trên giường nghe được tiếng xe khởi động thì mỉm cười, tiếp tục gửi tin nhắn.
[Haizz, nếu được sờ cơ bụng thì có khi lại khỏi nhanh hơn đấy nhỉ.]
Vương Lan Châu đọc đến đây thì biết rõ là người kia chỉ đang chọc hắn kiếm niềm vui thôi. Đã tới tiệm trà sữa mà Tiêu Tang thích, cậu bước xuống vừa đi vừa trả lời.
[Việc này thì anh càng đừng nghĩ nữa.]
Cậu đến trước quầy mua một ly trà sữa khoai môn và hai cái bánh ngọt nhỏ, vừa cuối đầu đã thấy tin nhắn như đã chờ sẵn được gửi tới.
[Hứ, em không chịu thì anh kiếm người khác, dù sao sờ vào thì ai cũng như nhau.]
Chiếc xe lao như bay trên đoạn đường đêm vắng vẻ, Vương Lan Châu tập trung lái xe, nhìn qua thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng.
[Được, anh đợi đó.]
Tiêu Tang cảm nhận được ngọn lửa giấu trong từng câu chữ, cảm thấy Lan Châu đúng là chơi vui.
Qua một lát, anh nghe thấy tiếng xe đỗ vào garage, sau đó là âm thanh người thanh niên lên cầu thang một cách nặng nề, như cố tình làm ra vẻ cho anh nghe.
Tiêu Tang nhịn cười, cầm điện thoại lên bắt đầu diễn xuất:
"Alo, cậu cứ sắp xếp cho tớ, tớ lập tức tới ngay. Ừm, chạy ngay chứ em ấy về lại chẳng đi được..."
Vương Lan Châu mở cửa đánh rầm cắt ngang cuộc tự thoại của anh
Cậu điềm nhiên bước tới đặt bịch trà sữa lên bàn, ngồi xuống bên giường nơi Tiêu Tang đang nằm. Anh vừa định ngồi dậy đã bị cậu ấn nằm trở về. Vương Lan Châu từ trên cao nhìn xuống,
"Đau đầu rồi còn muốn đi đâu à?"
Tiêu Tang như đang giấu đầu lòi đuôi mà úp điện thoại xuống, đôi mắt to đảo nhẹ,
"Anh thì đi đâu được, không phải đang chờ em về sao."
Vương Lan Châu nhìn sâu vào mắt anh,
"Em vừa nghe anh nói chuyện điện thoại xong, anh muốn đi tìm người chứ gì, anh..."
Tiêu Tang cười hì hì, giả đò định vươn tới bịch trà sữa,
"Đâu nào, oa, em mua trà sữa ở tiệm mình hay đi à."
Vương Lan Châu vịnh tay anh lại, nhíu mày,
"Nói chuyện đàng hoàng, anh định tìm ai, hay lại đi lêu lổng..."
Tiêu Tang bất lực nằm vật ra,
"Ây, em phiền thế nhỉ, không cho anh sờ lại còn muốn quản anh sờ ai."
Vương Lan Châu nghe anh nói vậy thì không nhịn được gằn giọng,
"Có bạn trai chính là phiền như vậy đấy, anh muốn sờ..."
Cậu kéo tay anh đặt lên vùng bụng của bản thân, giọng nhỏ đi,
"...thì cũng chỉ được sờ của em."
Tiêu Tang không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu bật cười, rồi lại nhanh chóng quay lại bày ra vẻ mặt vô lại,
"Ừmmm, nhưng mà như thế này anh chẳng cảm nhận được gì cả."
Sờ cách một lớp áo, đúng là chẳng đã thèm. Vương Lan Châu cạn lời,
"Anh biết rõ em đang giận, anh dỗ bạn trai bằng cách này à."
Tiêu Tang cười gật đầu,
"Đúng vậy, bạn trai, em hết giận chưa, hết giận rồi anh có thể sờ trực tiếp không."
Vương Lan Châu nhìn anh một lúc lâu,
"Ban nãy anh gọi thật đấy à?"
Tiêu Tang không ngờ cậu còn canh cánh chuyện này,
"Em ngốc đấy à, anh có muốn thì cũng là muốn sờ em."
, vừa nói vừa luồn tay vào bên trong.
Vương Lan Châu thở ra một hơi, chần chừ rồi lại hỏi,
"Nhưng mà anh không đau đầu thật đấy chứ."
Tiêu Tang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà bật cười ngặt nghẽo,
"Đau, anh đau thật, sờ cơ bụng không đủ, cần Lan Châu đến hôn hôn cơ."
Vương Lan Châu bị anh đùa thẹn quá hoá giận, đè lên người trên giường.
"Hôn, hôn chết anh."
Nói rồi lộn xộn hôn lên khuôn mặt người trong lòng, hôn nhẹ dần dần biến thành hôn sâu. Cậu trở tay lột phắt lớp áo vướng víu. Áp tay Tiêu Tang lên bụng dưới của mình.
"Muốn sờ chứ gì, đêm nay cho anh sờ đủ."
- o -
END phần 1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip